Beta: Lam Lam
Người này căn bản không hề biết mình đang nói gì.
Cũng căn bản không ý thức được mình đang làm gì.
Nhưng Chu Gia Thuật, người ý thức được lại càng thấy ngưỡng mộ sự vô tri vô giác của cô.
Cậu chỉ rất muốn gói cô lại vứt ra ngoài.
Vì cơn đau co rút mà cả người cô đều dùng sức, động tác vô thức đó với cậu mà nói lại không khác gì một trận tra tấn.
Một giây, hai giây… mười giây.
Thậm chí cậu còn chẳng kiên trì được tới nửa phút, cậu đột nhiên đứng dậy, lật người cô lại, trong tiếng kêu đau đớn của cô, duỗi thẳng chân cô ra, đấm đấm xoa bóp kéo giãn một hơi, dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Bảo Ý đau đến ch** n**c mắt, tuyên bố muốn giết cậu.
Thà giết cậu còn hơn. Cậu nghĩ.
Rồi không thể để ý quá nhiều nữa, lúc cô còn đang cố gắng thở đều lại, cậu liền quay người vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa lại, cuối cùng thở ra một hơi uất nghẹn. Cậu lau mồ hôi bất giác toát ra trên trán, ngồi xổm trên bồn cầu suy nghĩ về cuộc đời.
Có phản ứng rồi.
Cậu vừa muốn đấm cô một trận, vừa muốn đấm mình một trận, nhưng trong sự bực bội và phiền muộn đó, còn lẫn lộn một thứ… không tên.
Cậu không ngừng tự an ủi mình đây là chuyện bình thường, nhưng vô ích.
Cậu chỉ muốn tự đấm mình hai cái.
Chu Uẩn Ninh nghe thấy động tĩnh của hai người thì đi đến gõ cửa, hỏi hai người làm sao vậy.
Bảo Ý bị cậu bạo lực đấm một trận, đau thì đau chết đi được, nhưng cũng chỉ đau mấy giây là đỡ, lúc này đã đỡ hơn nhiều, nhưng sợi gân của cô vẫn còn cứng đờ, cảm giác đau căng vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Cô chỉ cảm thấy hai chân mình dường như chẳng còn bằng nhau, khập khiễng đi mở cửa, ngại ngùng cười cười: “Chú Chu, không sao ạ, con bị chuột rút, Tiểu Thuật giúp con rồi, nhưng cậu ấy mạnh tay quá, con bị đau.”
Chu Uẩn Ninh gật đầu, đau lòng nói: “Đang tuổi lớn mà, chắc là thiếu canxi. Con nói với bố mẹ con, bảo họ mua cho con ít viên canxi để dành, không được thì mai chú lên bệnh viện trực tiếp kê đơn cho con.”
“Vâng ạ.” Bảo Ý ngoan ngoãn gật đầu.
“Tiểu Thuật đâu con?”
“Đi vệ sinh rồi ạ.”
“Được, vậy hai đứa chơi đi, chú… có việc phải ra ngoài một lát. Bữa trưa hai đứa tự giải quyết.”
Bảo Ý há miệng, muốn hỏi “Có phải chú đi tìm dì Tĩnh không”, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ gật đầu.
“Tạm biệt chú Chu.”
Chu Uẩn Ninh quay lưng lại vẫy tay với cô.
Hôm nay chú Chu mặc quần tây và áo sơ mi, eo thon gầy, áo sơ mi được sơ vin gọn gàng, phác họa ra những đường nét cơ bắp ẩn hiện.
Vai rộng eo nhỏ chân dài, dáng người thẳng tắp, bốn mươi tuổi rồi mà vẫn chưa phát tướng, chỉ nhìn bắp tay đang lộ ra thôi cũng thấy được cơ bắp săn chắc, đứng cạnh dì Tĩnh, nhìn thôi đã thấy vô cùng xứng đôi.
Bảo sao Chu Gia Thuật lại trông như thế.
Nếu thật sự ly hôn, hoặc cứ thế sống tiếp trong sự giằng co này thì thật sự rất đáng tiếc.
Trước đây Bảo Ý luôn vì hai người đều là người lý tính, luôn suy xét vấn đề theo cách thực tế hơn nên mới không thể nào thỏa hiệp với nhau, giữa hai người cũng luôn tồn tại mâu thuẫn không thể nào hoà giải.
Nhưng dáng vẻ chú Chu lén lút khóc hôm nay thật sự khiến cô bất ngờ.
Hoá ra chú ấy lại là người như vậy.
Cô không khỏi nhớ tới lời bố nói, bố bảo: “Chú Chu của con hồi bé đáng yêu lắm, nhưng đôi khi cũng rất phiền, cứ im ỉm im ỉm, chẳng nói được một câu nào dễ nghe cả. Đã giận dỗi rồi, rõ ràng là lỗi của chú ấy, kết quả tới cuối cùng lại là người khác đi dỗ chú ấy. Nhưng mà người này cũng có một điểm tốt, chú ấy đã coi ai là bạn là sẽ toàn tâm toàn ý với người ta, dù trời có sập xuống cũng không thay đổi, mặc dù đôi khi cũng cảm thấy dựa vào đâu mà lại như thế, nhưng thực ra chỉ cần con chủ động nói chuyện với chú ấy một câu thôi là chú ấy sẽ quên hết ngay, chỉ ước gì moi hết tim gan ra cho con.”
Nghe thôi đã thấy đầu óc không được lanh lợi cho lắm rồi.
Nhưng trong ấn tượng của cô, chú Chu luôn trông rất thông minh rất đàng hoàng, dịu dàng, khiêm tốn, tính tình luôn ôn hòa ổn định, rất ít khi bộc phát tính tình.
Cho nên Bảo Ý rất khó tưởng tượng ra chú Chu trong trạng thái ấy sẽ thế nào.
Nhưng chỉ với giọt nước mắt như có như không ấy, Bảo Ý lập tức cảm nhận được ngay.
Thật ra mọi người đều cảm thấy Chu Gia Thuật giống mẹ hơn, ngoại hình, tính cách, đều rất giống, nhưng ở một mức độ nào đó, Chu Gia Thuật cũng rất giống bố cậu.
Đều là kiểu làm được 10 phần thì đã không biết biểu đạt mất 3 phần rồi.
Chỉ là Chu Gia Thuật không nói được, nên rất nhiều người đều không thấy được đặc điểm này của cậu.
Nhưng Bảo Ý là người có thể giao tiếp với cậu mà không gặp phải rào cản nên cô hiểu được điều này, cho nên chỉ trong nháy mắt cô có thể hiểu được trạng thái của chú Chu.
Thật ra sự yếu đuối đó đã bị vẻ ngoài mạnh mẽ che đi mất.
Có lẽ chú ấy cảm thấy dì Tĩnh ghét sự vô dụng của mình, cho nên càng không muốn thể hiện ra mặt yếu đuối của bản thân.
Nhưng yếu đuối không có nghĩa là nhu nhược, rõ ràng chân thành mới là tuyệt chiêu chí mạng.
Dì Tĩnh là kiểu người lý trí và mạnh mẽ, tính cách lạnh lùng bình tĩnh đã khiến bà trông thật hờ hững và bạc tình, thật ra trong lòng bà cũng có một nguồn nhiệt vô cùng nóng bỏng.
Dù là với cuộc sống hay là với người thân cũng vậy, vì tràn đầy nhiệt huyết, nên bà luôn rất nỗ lực hy vọng bản thân có thể làm tốt hơn. Dì ấy không thể nào ghét bỏ người mình thương chỉ vì chú ấy yếu đuối, chính vì dì ấy không nhìn thấy được sự yếu đuối của chồng, nên mới lầm tưởng sự bình thản đó là vô tình và vô tâm.
Hai người cứng đầu gặp được nhau đúng là trớ trêu.
Bảo Ý đột nhiên cảm thấy giữa họ có lẽ cũng không đến mức không thể hòa giải, có lẽ chỉ thiếu một cơ hội.
Cô càng nghĩ càng thấy đúng, thế là quay đầu tìm Chu Gia Thuật, định hỏi ý kiến cậu. Kết quả phát hiện cậu vẫn còn trong nhà vệ sinh, thế là cô không nhịn được mà gõ cửa.
“Cậu rớt xuống bồn cầu rồi à?”
Đương nhiên sẽ không ai trả lời cô.
Vốn định nhắn tin cho cậu, nhưng phát hiện điện thoại của cậu ở bên ngoài, thế là bất đắc dĩ lại gõ cửa lần nữa: “Cậu đang làm gì vậy?”
Lúc này cô mới mơ hồ nhớ lại sự khác thường của cậu, cậu đấm cô một trận xong liền quay người, mặt mày sầm sì đi vào nhà vệ sinh.
Mấy phút sau, cửa mới mở ra.
Vẻ mặt Chu Gia Thuật vẫn vậy, nhưng đột nhiên cậu lại kéo tay cô đẩy cô ra khỏi cửa phòng.
Bảo Ý ngơ ngác nhìn cửa phòng ngủ của cậu mấy giây, trong đầu chậm rãi hiện ra mấy dấu chấm hỏi.
Cô lớn từng này rồi nhưng rất ít khi bị ai đuổi ra ngoài cửa đấy nhé.
Sao đột nhiên lại liên tục bị đẩy ra ngoài vậy.
Cô buồn bực nói: “Được thôi, lần sau tớ không vào nữa. Sau này tớ cũng không tới tìm cậu nữa.”
Một chốc sau, cửa mở ra, cậu bất lực nhíu mày, lúc này mới còn tâm hơi để ý tới việc dùng thủ ngữ: Thay quần áo.
Bảo Ý rất khó chịu, cái cảm giác không hiểu sao lại bị đẩy ra ngoài cửa rất khó chịu. Cô cúi đầu, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn.
Cậu nâng cằm cô lên, muốn cô nhìn thủ ngữ của cậu.
Nhưng Bảo Ý đột nhiên nhắm mắt lại, quay người đi.
“Không nghe. Cậu được tự do theo cách của cậu.”
Cô buồn bực nói.
Từ nhỏ đến lớn lần nào cũng vậy, cậu luôn có thể dễ dàng khơi dậy cơn giận trong cô, rồi lại có thể dễ dàng dỗ dành cô. Mặc dù có trách cũng phải trách cô quá dễ đổ gục trước chiêu này của cậu, nhưng lúc này cô vẫn cảm thấy khó chịu.
Cho nên cô mới thấy hả hê vì đột nhiên tìm được cách phản đòn mới.
Cô biết cậu luôn có lý do, nhưng rõ ràng có thể nói với cô trước, chẳng lẽ cô sẽ không chịu ra ngoài không cho cậu thay quần áo sao?
Bất kể giải thích thế nào, đều là cậu, đẩy cô, ra ngoài!
Cho nên cô không nghe nữa, không nghe thì sẽ không mềm lòng, không nghe thì sẽ không để cậu làm cô tức giận hết lần này đến lần khác như vậy.
Chu Gia Thuật đau hết cả đầu.
Nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được sự ấm ức của cô, thế là cậu im lặng, đứng từ đằng sau kéo cô lại.
Cậu dùng ngôn ngữ ký hiệu nói: Tớ xin lỗi.
Nhưng một khi cô đã không muốn nhìn cậu, là cậu sẽ hết cách, dùng ngôn ngữ ký hiệu thì không kéo cô lại được, muốn kéo cô lại thì lại không thể dùng ngôn ngữ ký hiệu nữa.
Thật ra Bảo Ý liếc thấy rồi, nhưng cô lại giả vờ không thấy, thậm chí còn quay đầu đi, thái độ quay lưng về phía cậu càng rõ ràng hơn, bước đi cũng nhanh hơn một chút.
Cổ họng Chu Gia Thuật nặn ra một ít âm thanh, âm thanh đó mang theo chút nôn nóng, bi thương và khàn khàn.
Không phải cậu hoàn toàn không thể phát ra tiếng.
Chỉ là cậu dường như rất ghét cái âm thanh đó, giống như một tiếng r*n r* bất lực tuyệt vọng.
Cho nên cậu sẽ rất ít khi phát ra âm thanh, ngay cả khi dùng thủ ngữ cũng bình tĩnh như một người bình thường đang ra hiệu.
Vì đột nhiên nghe thấy âm thanh đó, cả trái tim của Bảo Ý như bị vặn xoắn lại, cơn giận lập tức tan biến. Cô quay đầu lại ngay, vì đau lòng, nước mắt đã bất giác chảy dài trên khóe mắt. Cô giơ tay giả vờ vô tình lau đi, nghiêm túc nhìn cậu: “Tớ không giận, tớ chỉ hơi bực. Tớ cảm thấy chúng ta đột nhiên trở nên… kỳ lạ quá. Luôn cảm thấy mọi thứ không thay đổi, lại thường xuyên cảm thấy mọi thứ đều đã khác lạ hết rồi, cậu cũng bắt đầu lúc nóng lúc lạnh với tớ rồi.”
Cậu sốt ruột múa tay: Tớ không có. Không phải. Cậu đừng nghĩ lung tung.
Bảo Ý bĩu môi: “Rõ ràng là có, cậu chỉ thay quần áo thôi mà, cậu nói với tớ bảo tớ ra ngoài, tớ sẽ không ra sao? Cậu làm tớ cảm thấy rất khó xử.”
Chu Gia Thuật ra hiệu: Tớ xin lỗi.
Nhưng nỗi buồn của Bảo Ý chẳng hề vơi đi, thế là cô cũng không dối lòng nói không sao nữa, nhưng cô nhất thời nghĩ không ra tại sao mình lại để bụng, vì vậy cô đành im lặng, biểu cảm nặng nề hơi cụp mắt xuống.
Thật ra Chu Gia Thuật hiểu, là một người tỉnh táo, muốn nói với một kẻ ngốc nghếch rằng mình có phản ứng là một chuyện càng khó xử hơn, nhưng cậu thật sự đã cảm thấy nếu không giải thích rõ ràng nữa, e rằng sau này cô sẽ không đến đây thật.
Cô là người không để bụng chuyện gì, lạc quan, cởi mở, chưa từng để tâm chuyện vụn vặt, cho nên luôn rất thẳng thắn biểu đạt cảm xúc của mình, để tìm kiếm sự đồng thuận và giải pháp. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô không tim không phổi, có thể thoải mái chịu mọi ấm ức.
Bị cậu đuổi ra ngoài một lần, bị cậu nói oang oang ở phòng khách là không thích hợp ở riêng cùng nhau.
Cô cũng không chỉ một lần biểu đạt sự không thích của mình.
Lần này bị nhốt bên ngoài, cô đã không muốn nghe cậu giải thích nữa.
Vậy thì căn bản sẽ không có lần sau nữa, cô vĩnh viễn cũng sẽ không bước chân vào phòng cậu nửa bước.
Thế là cậu im lặng một lát, do dự một chút, cậu múa tay: Hè năm ngoái mẹ cậu bảo cậu giặt ga trải giường, nhưng tay cậu bị thương, tớ bảo tớ giúp cậu giặt, cậu cũng không cho.
Bảo Ý há miệng, cô nhớ lúc đó bị từ chối cậu cũng hỏi tại sao.
Lúc đó cô nói: “Không có tại sao cả, không được là không được.”
Nhưng cô nghĩ cậu thông minh như vậy chắc chắn đã đoán.
“Sao, cậu cũng rớt dâu ra làm bẩn ga giường à?” Cô cố gắng nói thẳng thắn.
Quả nhiên Chu Gia Thuật đã đoán ra, cho nên lúc đó cậu cũng không cố chấp, lúc này cậu cũng không hề bất ngờ hay khó xử, chỉ im lặng nhìn cô, hồi lâu sau mới nói một câu: Tớ chào cờ làm bẩn quần áo, tớ cảm thấy nếu để cậu nhìn thấy thì cả hai ta đều sẽ ngại, hơn nữa không được lịch sự lắm, cho nên không kịp nói với cậu.
Bảo Ý nghe xong, năm giây sau vẫn chưa có phản ứng, vì não bộ của cô đột nhiên trống rỗng, giống như một phản ứng phòng vệ tự nhiên, cô vừa cảm thấy sao cậu có thể thản nhiên nói ra như vậy, vừa cảm thấy sai sai, lúc cô vào cậu đã dậy lâu rồi mà, tưởng cô chưa học qua kiến thức sinh lý à? Ai mà chào cờ được lâu như vậy chứ? Cô cũng lại cảm thấy cậu đã nói đến nước này rồi, chẳng lẽ cô còn muốn tranh luận tiếp nữa sao? Mày nghĩ cái gì vậy Lương Bảo Ý!
Một hồi lâu sau, cô dường như vẫn chưa hoàn hồn, nhưng lại cực kỳ bình tĩnh nói một câu: “Ồ, xin lỗi nha.”
Cô ngượng ngùng cười một tiếng: “Vậy cậu làm việc của cậu đi, cậu làm đi, tớ không làm phiền cậu nữa. Cậu làm xong thì tìm tớ nha! Tớ về trước đây.”
Cô trông vô cùng bình thường, nhưng vừa quay đầu cái đã đâm sầm vào tường, tay chân luống cuống bỏ chạy.
Chu Gia Thuật đứng tại chỗ im lặng mấy giây rồi thở dài một hơi.
Người nên đâm đầu vào tường là cậu mới đúng.
Nhưng có lẽ cậu nên cảm thấy may mắn, vì cuối cùng có lẽ cô đã ý thức được cậu là đàn ông.
Mười phút sau, Chu Gia Thuật mới đi gõ cửa nhà cô, hai người đều im lặng không nói gì.
Ánh mắt Lương Bảo Ý hơi cụp xuống, thật ra chỉ là vô thức, giây tiếp theo cô đã bị Chu Gia Thuật nâng cằm đẩy lên, liếc cô một cái, ý là: Nhìn đi đâu đấy.
Tai Bảo Ý đỏ bừng, lẩm bẩm: “Tớ không nhìn, tớ có mắt thần đâu, tớ có thể nhìn thấy cái gì chứ. Hơn nữa cũng đâu phải tớ chưa từng nhìn thấy đâu, hồi nhỏ cậu…”
Chu Gia Thuật biết thần kinh của cô đang chập mạch, hệ thống ngôn ngữ hỗn loạn, chỉ vì quá căng thẳng mà bắt đầu nói lung tung. Để tránh cô nói ra những lời khiến cả hai đều lúng túng, cậu liền giơ tay mạnh mẽ bịt miệng cô lại.
Giống như vừa nãy ở phòng cậu, lúc đó cô giãy dụa kịch liệt, cậu suýt chút nữa đã không giữ được cô.
Cho nên cậu vô thức dùng sức rất mạnh, một tay bịt miệng cô, một tay vòng ra sau ôm lấy vai cô cố định lại. Nhưng lần này không có sự giãy dụa như dự đoán, cho nên dự đoán của cậu đã sai, vì dùng sức quá mạnh nên cậu đã dí luôn người ta vào lòng mình.
Chu Gia Thuật: “…”
Số phận sao lại trêu ngươi cậu như vậy, cậu rất muốn hỏi.
Đầu óc Bảo Ý choáng váng, căn bản không phản ứng kịp, đầu tiên là cả khuôn mặt cô bị cậu bịt kín, rồi lại bị cậu dí vào trong lòng, một lúc lâu sau cậu mới nới lỏng tay, cô nghẹn giọng nói một câu: “Được rồi, tớ không nhắc nữa là được chứ gì, trông cậu sợ kìa. Thật ra hồi nhỏ tớ cũng không nhìn thấy mà, từ bé cậu đã sĩ diện lắm rồi, mùa hè mà không mặc áo ba lỗ là không chịu ra ngoài, bé tí thế mà đã biết giữ nết đàn ông, người lạ sờ vào cậu một cái là cậu đã muốn đi rửa tay luôn rồi. Cậu thậm chí còn chê tớ không thích rửa tay, một ngày giục tớ rửa tay tám lần, rửa đến nỗi tay tớ sắp bong cả da ra luôn. Tớ còn nhớ có lần cậu đang tắm bồn, tớ cứ đòi tìm cậu chơi, dì Tĩnh bảo hai đứa cùng nhau tắm đi, cậu còn hoảng hốt sốt sắng hết cả lên.”
Bảo Ý là người rất ít khi hồi tưởng lại quá khứ, lúc này đột nhiên nhớ lại một chút, cô cảm thấy cuộc sống hồi nhỏ của hai người cũng khá muôn màu muôn vẻ đấy chứ, càng nói càng hăng say.
“Lúc đó cậu cũng chỉ năm sáu tuổi thôi nhỉ, thật ra tớ cũng không nhớ rõ lắm, nhưng bố mẹ mỗi lần nhắc đến đều cười, thế là tớ nhớ luôn.”
Chút áy náy ban đầu của Chu Gia Thuật lập tức tan thành mây khói, bàn tay vừa buông ra lại bịt chặt lại.
Một lát sau, sau khi Bảo Ý vất vả lắm mới giãy ra được, cô ngồi xổm trên đất cười không ngậm được miệng.
Lúc đó thật ra rất vui vẻ, nhưng sau tai nạn năm tám tuổi, Bảo Ý liền có chút kháng cự việc nhớ lại những chuyện trước tám tuổi, cũng không dám nhắc đến trước mặt cậu, giống như vô thức chia tách cậu của trước và sau tám tuổi ra.
Nhưng dù thế nào, họ đều là những người rất quan trọng của nhau.
Trước đây như vậy, bây giờ như vậy, sau này vẫn sẽ như vậy.
“Thuật, cậu và bố cậu thật sự cũng có chút giống nhau đấy. Đừng ngại, tớ biết rồi, lần sau tớ sẽ không tự tiện vào phòng cậu nữa, cũng sẽ không buồn vì cậu đột nhiên đuổi tớ ra nữa. Cậu lớn rồi, tớ cũng lớn rồi. Tớ thật sự biết rồi mà.” Cô thành khẩn nói.
Cậu biết cái cớt ấy.
Chu Gia Thuật thấy vẻ mặt thản nhiên của cô thì lại càng khó chịu.
Một lát sau, đợi cô đứng dậy, cậu đột nhiên múa tay một câu: Nhưng hồi nhỏ cậu chẳng biết xấu hổ gì cả, cứ nhất quyết đòi cho tớ xem vết bớt trên mông cậu.
Bảo Ý suýt chút nữa đã hóa đá tại chỗ, vành tai cô đỏ ửng, xấu hổ đến bùng nổ cố gắng biện bạch: “Không có, không phải, là eo, ở eo, trên mông cậu mới có vết bớt ấy.”
Có điều đúng là ở dưới eo gần mông, cái vết bớt ấy rất rất nhỏ, chắc cũng chỉ bằng hạt gạo, nhưng hình dáng rất kỳ lạ, đúng chuẩn một hình trái tim. Là mẹ cô phát hiện ra, cả nhà đều thấy rất thần kỳ, mặc dù cũng không có gì đặc biệt, nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy rất lợi hại, cho nên hồi nhỏ cô thường xuyên khoe với cậu.
Nhưng cũng chỉ hồi nhỏ mới thấy thần kỳ thôi, lớn hơn một chút thì ít để ý rồi.
Cô thậm chí sắp quên mất cái vết bớt đó rồi.
Bảo Ý chạy trối chết, xấu hổ và giận dữ không thôi, trốn về phòng rồi, chắc nửa tiếng nữa cũng không ra, chỉ nhắn tin với cậu.
Nói cho cậu nghe suy nghĩ của mình, nói giữa dì Tĩnh và chú Chu thiếu một buổi giao tiếp chân thành.
Nhưng sự giao tiếp này có lẽ lại cần một vài cơ hội và những bước đệm phù hợp.
Chu Gia Thuật nói cậu đã thử từ lâu rồi, vô ích thôi.
Bảo Ý: [Vô ích chắc chắn là do phương pháp không đúng.]
Chu Gia Thuật: [Vậy cậu có cao kiến ngốc nghếch gì?]
Bảo Ý: [Cậu xem cậu nói chuyện kìa, khó nghe ghê.]
Chu Gia Thuật: [Dù sao có vài người vì muốn xem trên mông tớ có trái tim hay không, sau khi bị tớ từ chối, còn lừa tớ tự trói tay vào tay nắm cửa, đến giờ tớ vẫn còn nhớ như in… cảnh tượng tớ bị xé quần ấy.]
Bảo Ý: [… Chúng ta còn có thể làm bạn được nữa không?]
Chu Gia Thuật: [Cậu ra đây tớ sẽ không nói nữa.]
Bảo Ý mới từ trong phòng đi ra, ủ ê vẫy vẫy ba tờ tiền trăm tệ của mình: “Mời cậu ăn cơm, chuyện cũ xin đừng nhắc lại.”
Chu Gia Thuật cười một tiếng, không trêu cô nữa, khẽ gật đầu.
—
Thuật: Trước đây không cho cậu xem là tớ không hiểu chuyện, sau này cậu có thể xem trên dưới trái phải ba trăm sáu mươi độ luôn.