Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 23.




Beta: Dép

Câu “tớ ghét cậu” kia thật sự cũng không có chút sát thương nào.

Bởi vì trông cô rất buồn.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn là người lạc quan vui vẻ nhất, giống như không có gì đáng để cô phiền não, chuyện phiền lòng đến đâu, cô cũng sẽ không để mình chìm vào đó.

Cho nên cô luôn tràn đầy năng lượng, thậm chí có thể tràn ra năng lượng dư thừa để lan tỏa cho người khác. Bất kể là người lớn hay bạn bè đồng trang lứa đều thích cô.

Không ai lại không thích một mặt trời nhỏ ấm áp.

Cho nên điều khiến Chu Gia Thuật không chịu nổi nhất là thấy cô buồn.

Mà bây giờ nỗi buồn đó lại do cậu mang đến.

Cậu đưa tay bóp má cô, muốn cô mở mắt nhìn mình, muốn nói tiếng xin lỗi, muốn giải thích…

Mặc dù cậu cũng không biết nên giải thích thế nào, bởi vì cậu thật sự cũng không muốn lừa dối cô.

Cô thông minh như vậy, rất khó bị lừa, nói dối nhiều, sẽ chỉ khiến cô càng thêm buồn.

Mày thật là hèn hạ vô sỉ, Chu Gia Thuật à. Rõ ràng là lỗi của mày, cuối cùng người buồn lại là cậu ấy.

Bảo Ý không có vẻ giận dữ như những lần trước, cũng mất đi sức lực để chất vấn, thậm chí có chút nghi ngờ, có phải người thật sự thay đổi là mình, người thật sự bất thường là mình hay không?

Bằng không rõ ràng Chu Gia Thuật chỉ không ăn tối cùng cô, chỉ là buồn ngủ muốn về nhà ngủ, tại sao cô lại đột nhiên buồn đến vậy.

Bảo Ý nhớ tới ngày đó ở nhà ăn Đại học Nghi cậu nói với cô cậu có người mình thích, đến bây giờ cô cũng không dám nghĩ đó là ai, rốt cuộc là không tò mò, hay là không dám đây?

Lúc đó cô buồn đến vậy, khóc đến đau lòng như vậy, thật sự là cảm thấy sẽ mất đi một người bạn, sợ cuối cùng hai người sẽ chia lìa, hay là vì điều gì khác đây?

Lương Bảo Ý, có phải mày cũng thay đổi rồi, cho nên mày mới để ý đến chuyện cậu ấy thay đổi đến vậy.

Thậm chí rõ ràng lúc Bảo Ý vừa về, cô chỉ muốn xem cậu đang làm gì, muốn cậu ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp.

Sao vừa nhìn thấy cậu, lại không khống chế được cảm xúc nữa.

Những nỗi buồn và bi thương như thủy triều ùa đến, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bảo Ý cảm giác cậu bóp má mình, nhưng vẫn không mở mắt nhìn cậu, cứ lẩm bẩm, để xoa dịu sự bất an và nóng nảy trong lòng: “Được thôi, cũng không ghét lắm, chỉ là không vui lắm. Nhưng không vui thì cũng không đặc biệt không vui, chỉ là không đặc biệt không vui, cho nên cảm thấy hơi ghét cậu. Tớ không biết tớ đã làm sai cái gì, cho nên tớ nghĩ chắc chắn là cậu sai.”

Cô sắp tự làm mình rối tung lên rồi.

Nhưng cậu nghe hiểu.

Là lỗi của tớ. Cậu im lặng nói.

Hận bản thân không thể mở miệng nói cho cô biết, ngay cả một lời an ủi cơ bản cũng không làm được.

Bảo Ý vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, tự phê bình: “Đúng vậy, tớ chính là người vô lý như vậy.”

Cô hơi ngẩng đầu, lộ ra chút kiêu ngạo và ngang bướng.

Nhưng trong mắt Chu Gia Thuật, lại tràn đầy chua xót. Có lẽ cô đã đổ tất cả lỗi lên người mình, nhưng lại nhanh chóng tự điều chỉnh tốt. Đối với cô, nói ra rồi, chuyện này coi như qua trang, sau này cũng không được so đo nữa.

Cho nên cô luôn tha thứ cho cậu hết lần này đến lần khác.

Cô luôn mềm lòng.

Nhưng rõ ràng đây không phải là lỗi của cô.

Chu Gia Thuật à Chu Gia Thuật, mày còn muốn tiếp tục như vậy sao?

Một lần, hai lần… còn bao nhiêu lần nữa, lần nào cậu ấy cũng sẽ tha thứ cho mày sao? Năng lượng của cậu ấy thật sự dồi dào đến mức có thể tùy ý lãng phí sao? Dù có thể, mày lại nhẫn tâm sao?

Mỗi lần Bảo Ý nhắm mắt lại, thật ra cũng không có nhiều kh*** c*m trả thù, trước đây luôn cảm thấy là mình nhường nhịn cậu, sợ cậu bị lạnh nhạt, sợ cậu vì không nói được mà người duy nhất có thể hiểu thủ ngữ của cậu cũng không để ý đến cậu sẽ khiến cậu thấy cô đơn.

Nhưng thật ra trong lòng vẫn cảm thấy, không nói được cũng không sao, cậu vốn ít nói, cậu nghe được, có thể viết chữ, dù không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, cũng có thể dùng ngôn ngữ cơ thể đơn giản để diễn đạt.

Nhưng không thể nói và không muốn nói, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Giống như Bảo Ý nhắm mắt lại, luôn sẽ không nhịn được mà suy nghĩ, nếu mình không nhìn thấy, sẽ đau khổ biết bao. Dù bên cạnh có người, dù cô tin rằng, nếu mình thật sự không nhìn thấy, Chu Gia Thuật ở trước mặt cô, chắc chắn sẽ không để cô ngã.

Nhưng nỗi sợ của người không nhìn thấy sẽ không giảm bớt chút nào.

Sự thiếu hụt một chức năng sẽ kéo theo những bất tiện khó lường.

Một người quay lưng lại với cậu, cậu muốn gọi người đó lại, người bình thường chỉ cần hô một tiếng, cậu lại phải thêm rất nhiều bước. Một người nhắm mắt lại, mặc kệ cậu khua tay và viết chữ thế nào, cũng không cách nào truyền đạt thông tin.

Trong tình huống bình thường thì dễ nói, nhưng cuộc đời có rất nhiều bất ngờ, mà đáng sợ nhất cũng chính là bất ngờ.

Bảo Ý nghĩ vậy, lại không nhịn được nghĩ liệu cậu có nhiều khoảnh khắc như vậy không, ví dụ như mâu thuẫn của bố mẹ, ví dụ như mấy hôm trước ở bệnh viện…

Nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt lại muốn trào ra, thế là nhắm mắt cũng không kìm được, đành phải hơi ngửa đầu lên, để nước mắt chảy ngược vào trong.

Cảnh tượng này chắc chắn rất buồn cười, cô cũng biết chỉ cần mình mở mắt ra là có thể thấy những lời cậu muốn nói với cô, nhưng cô cố chấp che giấu lại, cảnh tượng cả hai cùng thiệt này, khiến cô đau khổ cũng khiến cô cảm thấy có chút vui vẻ.

Những suy nghĩ mâu thuẫn như vậy, xưa nay chưa từng có.

Thật ra chỉ mới chưa đầy nửa phút, nhưng Bảo Ý lại cảm thấy như đã qua cả thế kỷ.

Cuối cùng cô cũng hết giận.

Trong đầu vẫn đang suy nghĩ xem nên giải thích nỗi buồn của mình như thế nào, phớt lờ cậu, trực tiếp quay người bỏ đi hay bày tỏ sự tha thứ và áy náy, để chuyện này qua đi.

Chỉ là lúc đang ngẩn người, đột nhiên cảm thấy môi mình bị một thứ gì đó ấm áp bao phủ.

Ấm áp… mềm mại…

Hả?

Cả người cô nhất thời ngây dại, thậm chí quên cả thở, cũng không dám mở mắt.

Khoảng mười mấy giây sau, lúc cô mở mắt ra lần nữa, thì thấy cậu hơi cúi đầu đang nhìn cô, trong ánh mắt đó có quá nhiều thứ phức tạp và nóng bỏng. Bảo Ý chỉ cảm thấy mình như bị người ta đốt một ngọn lửa từ đầu đến chân, nổ bùm một tiếng.

Đã xảy ra… chuyện gì.

À? Chuyện gì đang xảy ra vậy.

“Cậu…” Bảo Ý nghẹn lời, khựng lại.

Mấy giây sau.

“Cậu…” Tiếp tục dừng lại.

Lại mấy giây sau.

“Tớ…”

Bảo Ý nuốt một ngụm nước bọt, vô thức mím môi, trên khuôn mặt thiếu nữ là vẻ mê man, má ửng hồng, luống cuống lại ngây ngốc.

Chu Gia Thuật, mày thật đáng chết mà. Cậu nghĩ.

Bảo Ý đột nhiên đưa tay, mạnh mẽ nhét mấy hộp đồ ngọt đã gói vào tay cậu, rồi nói một câu: “Ăn… ăn rồi ngủ. Tớ về nhà đây.”

Về nhà, về nhà là tốt rồi.

Bảo Ý quay người, bước nhanh về nhà rồi vội vàng mở cửa nhà, chạy thẳng về phòng mình, nằm ngang trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà ngây ngốc rất lâu mới không nhịn được cắn môi, tự hỏi: Có phải là cậu ấy hôn mình không?

Hoặc đó không phải là hôn, chỉ là cậu vô tình chạm vào thôi.

Lương Bảo Ý mày có vấn đề về não à, phải bất cẩn đến mức nào mới thế?

Chu Gia Thuật!! Cậu muốn làm gì…

Có phải dạo này cô luôn nhắm mắt không nhìn cậu, từ chối giao tiếp, cậu đang trả thù cô không?

Làm gì có ai trả thù người khác như vậy, Lương Bảo Ý mày tỉnh táo lại đi.

Nhưng… nhưng…

Bảo Ý giống như một cỗ máy bị trục trặc, lúc tỉnh lúc mê, cuộn tròn trong chăn, không biết còn tưởng cô muốn làm mình ngạt chết.

Lạ là, cô không ngừng cắn môi.

Chu Gia Thuật không muốn làm gì cả, cậu chỉ muốn tự đấm mình hai cú. Lúc đó thấy cô như vậy, cậu dường như quên hết mọi thứ, trong đầu toàn là… muốn hôn.

Hôn một cái thôi, cô buồn như vậy.

Hôn một cái thôi, cô trông thật yếu đuối.

Hôn một cái thôi, dáng vẻ cô ngửa đầu, thật khiến người ta thương xót.

Cho nên hôn một cái thôi!

Rồi cậu đã hôn.

Cơ thể cô cứng đờ trong giây lát, nhưng không trốn tránh, cũng không đẩy cậu ra, giống như bị dọa sợ, lại giống như chỉ là đơ người.

Môi cô rất mềm mại, giống như con người cô vậy.

Cậu vốn chỉ muốn chạm nhẹ một chút, nhưng cuối cùng lại tiếc.

Có một khoảnh khắc, thậm chí muốn cạy mở răng của cô.

Mày thật sự không phải người mà, Chu Gia Thuật.

Cậu ngẩn người, ăn hết hơn nửa số bánh ngọt cô mua.

Cô gói mấy phần, phần nào cho mình phần nào cho cậu, đương nhiên cậu cũng rõ, cho nên càng rõ cô chỉ là bị hôn đến ngơ người, mới đưa hết tất cả cho cậu.

Cho dù trong trạng thái như vậy, cô vẫn quan tâm cậu đã ăn gì chưa.

Có lẽ cô cũng có một chút… thích cậu?

Nhưng cậu không dám tìm hiểu, sợ kết luận đưa ra không phải là điều mình muốn.

Cậu chỉ hèn hạ ăn bánh kem của cô, còn ảo tưởng cô sẽ xuất hiện, chất vấn cậu tại sao lại ăn phần của cô.

Có lẽ cậu có thể may mắn đi mua cho cô một phần khác.

Cậu không muốn phân định ranh giới với cô.

Nhưng đột nhiên lại sợ hãi, vừa nãy cô không đẩy cậu ra, chỉ là chưa kịp phản ứng, lát nữa nghĩ kỹ rồi, liệu có phải sau này sẽ không để ý đến cậu nữa.

Nên tỏ tình trước mới đúng.

Sao lại đi hôn trước chứ.

Chu Gia Thuật ơi Chu Gia Thuật.

Mày định kết thúc thế nào đây.

Lúc Bảo Ý sắp bị nghẹn chết, Thân Hủy về, đẩy cửa ra thấy cô nằm trên giường, hỏi cô khi nào đi học tự học buổi tối.

Cô giơ tay nhìn đồng hồ, nói tối nay không đi.

Buổi tự học sáng tối ở trung học 19 thuộc loại bán bắt buộc, tức là những học sinh có thành tích trong top 15% của khối có thể tự do lựa chọn đi hoặc không đi, không tính vào đánh giá.

Những học sinh còn lại có tiến bộ lớn về thành tích, có lý do chính đáng, cũng có thể chọn tự học sáng tối ở nhà.

Nhưng hầu hết các bạn học vẫn sẽ đi, vì có giáo viên trực, là cơ hội tốt để rà soát và bù đắp những kiến thức còn thiếu.

Bảo Ý và Chu Gia Thuật cơ bản không đi tự học buổi sáng, buổi tối thỉnh thoảng sẽ đi.

Thân Hủy không nói gì, chỉ hỏi một câu: “Vậy con và Tiểu Thuật cùng nhau giải đề à?” 

Bảo Ý há miệng, một lúc lâu vẫn không lên tiếng.

Cuối cùng im lặng “vâng” một tiếng.

Cũng không thể nào không gặp mặt cả đời được.

Bảo Ý đột nhiên ngồi thẳng dậy, hùng hổ đi tới, Thân Hủy bị dọa đến nỗi giật mình, bà đưa tay xoa đầu cô: “Sao thế này, sốt à? Sao mặt con đỏ thế, môi khô vậy, cắn rách cả rồi. Ôi con bé này, cứ cắn môi làm gì.”

Khí thế của Bảo Ý lập tức yếu đi, cô lắp bắp mấy câu: “Con khó chịu, con chỉ muốn cắn, con không kìm được…” Mặt Bảo Ý đỏ bất thường, vì trong lòng rối bời, cô đột nhiên ôm lấy mẹ bắt đầu làm nũng, cả người chui vào lòng Thân Hủy, cái đầu xù xì cọ tới cọ lui trước ngực bà, cả người như mọc gai: “Mẹ ơi, con muốn kéo Chu Gia Thuật đến đánh cho một trận.”

“Lại cãi nhau à?” Thân Hủy lơ đãng vuốt tóc cô: “Suốt ngày như trẻ con ấy, Tiểu Thuật tốt biết bao.”

“Cậu ấy!” Bảo Ý lại cắn môi, nhịn một lúc lâu mới tố cáo: “Cậu ấy cắn con.”

Thân Hủy nhíu mày, lại chuyện gì nữa đây: “Không thể nào, đừng có bịa đặt.”

Chính là cắn rồi, mẹ căn bản không hiểu. Vẻ mặt Bảo Ý nặng nề, cô muốn nói thêm vài câu vớ vẩn, nhưng nhìn qua vai mẹ, lại thấy một bóng dáng quen thuộc, lúc nghiêng đầu nhìn, cả người ngây dại tại chỗ.

Chu Gia Thuật đứng đó rất lâu rồi, ngoan ngoãn, yên tĩnh. Cậu rất ít khi đứng ở nhà họ Lương với vẻ thân trọng như vậy, đối với cậu, thật ra nơi này giống như ngôi nhà đầu tiên của mình hơn. Cậu ăn cơm ở đây, chơi đùa ở đây, làm bài tập ở đây, chỉ thiếu mỗi ngủ ở đây thôi.

Thật ra hồi nhỏ cũng thường ngủ ở đây, lúc đó còn bé, chơi mệt là ngủ, ngủ rồi luôn được người lớn bế vào phòng ngủ.

Hai đứa trẻ luôn rất ăn ý, chơi cùng nhau, cũng thường ngủ cùng nhau. Hai người chiếm một chiếc giường nhỏ, cô ngủ rồi cũng hay động đậy, luôn ôm lấy cậu, mỗi lần Chu Gia Thuật tỉnh dậy nửa người đều tê rần.

Trưởng thành dường như chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Cậu đứng ở góc phòng khách và phòng ăn, góc độ này vừa hay có thể nhìn thấy nửa cánh cửa phòng ngủ của cô.

Rồi chạm mắt với cô đang nhìn sang.

Môi cô đỏ quá, sắp cắn chảy máu rồi.

Chu Gia Thuật cũng không nhịn được mà cắn nhẹ vào phần thịt mềm bên má, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô không chớp mắt.

Muốn biết cô có bằng lòng tha thứ cho mình không.

Cũng muốn biết, lời tỏ tình này của mình còn có cơ hội nói ra không.

Đường đời thênh thang, cả một đời người dài như vậy.

Mười bảy năm là một con số rất dài, nhưng so với cả cuộc đời mà nói, dường như lại quá ngắn ngủi.

Tuổi xuân tươi đẹp như vậy, nên một giây cũng không muốn lãng phí.

Nhưng tuổi xuân tươi đẹp như vậy, sao lại bị cậu đột ngột vạch một đường ngang.

Vội vàng vậy sao? Đợi thêm hai năm không được sao…

Vừa cảm thấy không đợi được, lại vừa hận mình liều lĩnh.

Cậu giơ tay dùng thủ ngữ bảo cô lại gần, cố ý lộ ra lớp băng dày quấn quanh cổ tay.

Quả nhiên Bảo Ý bị thu hút ánh mắt, nheo mắt đi tới, nắm lấy cánh tay cậu, nhíu mày hỏi: “Cổ tay sao vậy?”

Cậu cũng không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô, giống như một người làm sai, im lặng mà bướng bỉnh lắc đầu.

Dường như đang nói: Tớ không sao, trước khi cậu tha thứ cho tớ, những thứ khác đều không quan trọng.

“Rốt cuộc là làm sao vậy?” Bảo Ý kéo cậu đi tìm hộp thuốc: “Băng không được quấn như vậy, ngốc chết đi được. Cậu làm gì vậy hả, một mình ở nhà nghịch ngợm cái gì đấy.”

Vừa nghĩ đến việc nếu cậu xảy ra chuyện mà kêu cứu cũng không kêu được, Bảo Ý lập tức lại nóng nảy.

Nỗi lo lắng âm ỉ từ nhỏ đến lớn luôn phóng đại quá mức trong đầu cô, lần nào một chút chuyện nhỏ thôi cũng khiến cô căng thẳng như ra trận.

Nhưng cô tháo băng ra, chỉ thấy một vết thương nhỏ xíu, lập tức lại không nhịn được vỗ nhẹ cậu một cái, bực bội nói: “Có phải cậu cố ý không?”

Chu Gia Thuật không nhịn được cười một tiếng, chỉ là nụ cười đó cũng không tránh khỏi mang theo chút buồn bã.

Vui là cô vẫn bằng lòng để ý đến cậu, buồn là dù như vậy cô vẫn là người đầu tiên quan tâm đến cậu.

Chu Gia Thuật, mày thật đáng chết.

Thân Hủy liếc nhìn hai người, lại nhìn mấy hộp đồ ngọt và bánh kem Chu Gia Thuật mang tới, không nhịn được nói: “Tối đừng ăn đồ ngọt nhiều quá, hai đứa ăn cơm chưa đấy!”

Bảo Ý bị cậu cười đến mức toàn thân không thoải mái, lúc này cuối cùng cũng có cớ phân tâm, nhìn mẹ: “Chưa ạ, con vừa đi một vòng nhưng không có gì ngon.”

“Vậy hai đứa làm bài tập trước đi, mẹ xuống siêu thị xem có đồ gì tươi mua một chút.”

Bảo Ý “ồ” một tiếng.

Đợi mẹ cầm chìa khóa ra cửa, cô mới ý thức được, lại chỉ còn hai người họ.

Chu Gia Thuật khua tay: Bảo dì nấu chút đồ thanh đạm.

Bảo Ý ngơ ngác nhìn cậu: “Tại sao?”

Cả hai người đều thích cay, không cay là không vui, không ai có khẩu vị thanh đạm.

Chu Gia Thuật im lặng nhìn cô một lát, đột nhiên đưa tay chạm nhẹ vào môi cô, ý là: Cắn rách hết rồi.

Bảo Ý lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức xù lông, bỗng nhiên bật dậy, hít sâu hai hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Gia Thuật!!”

Chu Gia Thuật đứng dậy, im lặng nhìn cô, thậm chí còn hy vọng cô sẽ đấm cho mình hai phát.

—— Tớ thích cậu.

“Cậu đang trả thù tớ đúng không?”

Giọng nói của Bảo Ý và thủ ngữ của cậu trùng khớp với nhau.

Ánh mắt cậu quá chân thành, nóng bỏng có phần thái quá.

Bảo Ý không nhịn được “A” một tiếng.

“Cậu…” Cô hoàn toàn nghẹn lời.

Cô lại bắt đầu cắn môi mình, bị Chu Gia Thuật đột nhiên đưa tay giữ lại. Ngón tay cậu véo hai bên má cô, thấy ánh mắt ngơ ngác hoang mang của cô, cậu lại nổi lòng xấu xa, ghé lại gần, áp sát cô như muốn hôn.

Thật ra là muốn thử xem có bị đánh không.

Dù sao nếu lần đầu là ngoài ý muốn, lần thứ hai hẳn là cô đã có chút suy nghĩ.

Nếu không bị đánh, có lẽ là cô không hoàn toàn ghét bỏ và kháng cự.

Mối quan hệ của hai người, dù chỉ có ba mươi phần trăm cảm tình, cậu cảm thấy mình có tự tin giành được trái tim cô.

Nhưng trong mắt Bảo Ý, đó chẳng khác nào khiêu khích.

Dường như đang nói: Sao nào, tớ hôn lần một rồi còn có lần hai.

Bảo Ý im lặng nhìn cậu, đột nhiên nhích lên một chút. Lúc chạm môi, cô thấy rõ được đồng tử chấn động không thể tin nổi và biểu cảm sững sờ của cậu.

Lần này đến lượt cậu cắn môi.

Tâm trạng u uất cả buổi của Bảo Ý cuối cùng cũng tươi sáng.

Cô hơi nhướng nửa bên mày: “Huề nhau.”

Chu Gia Thuật: …

Đây là môi của tớ, có phải thi kéo co đâu, cậu huề cái gì chứ.

Cậu lập tức cạn lời, đưa tay ra hiệu: Chưa huề, tớ hôn cậu nửa phút, cậu chỉ hôn có hai giây.

Bảo Ý: ? Không thể nào, tuyệt đối không có nửa phút, tuyên truyền láo!!

Thuật: Vậy hôn lại lần nữa, cậu tính giờ đi. (Kế hoạch thành công)


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận