Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 28.




Beta: Dép

Khi chú Chu đến, Bảo Ý đã chuẩn bị truyền nước. Ban đầu định đến phòng truyền dịch ở khoa cấp cứu, nhưng chú Chu đã kê thuốc, đưa họ về nhà, treo chai truyền dịch cho cô tại nhà, để Chu Gia Thuật ở bên cạnh cô.

Hai người ngồi trong phòng khách nhà họ Chu, Bảo Ý tựa vào ghế sofa ngủ, Chu Gia Thuật ngồi bên cạnh ôn bài.

Tiếng lật sách xào xạc, như một bài hát ru, Bảo Ý cảm thấy toàn thân nóng ran, hơi thở cũng nóng, mí mắt vừa cay vừa nóng, khắp người như bị kim châm vậy.

Khó chịu, quá khó chịu.

Bảo Ý khó chịu đến mức không ngừng r*n r*, mới đầu Chu Gia Thuật vỗ vỗ cô, sau đó dứt khoát ngồi bên cạnh cô, đắp túi chườm lạnh lên đầu cô, tiện tay âm thầm nắm lấy một ngón tay cô, thỉnh thoảng xoa nhẹ, như thể đang nói: Tớ ở đây.

Thế là Bảo Ý cứ thế ngủ thiếp đi.

Trong mơ cũng là hai người nắm tay nhau, lòng bàn tay cậu hơi thô ráp, rõ ràng là người đàn ông mười ngón tay không đụng đến việc nhà, vậy mà lại không hề mịn màng chút nào. Bảo Ý nắm tay cậu nhìn kỹ, nhưng nhìn thế nào cũng không rõ, thế là đưa vào miệng cắn một cái, thầm nghĩ, đây chắc chắn là giả.

“Ối——” Chu Uẩn Ninh ra rót nước, vừa hay nhìn thấy, cũng không nhìn nổi, nhíu mày, “chậc” một tiếng: “Con cứ để bé nó gặm à?”

Chu Gia Thuật không nhịn được cười, khẽ lắc đầu với bố, ý là: Không sao ạ.

Không biết cô mơ thấy gì.

Chu Uẩn Ninh lắc đầu, vào phòng tiếp tục sắp xếp tài liệu.

Tối nay Đồ Tĩnh hẹn gặp đương sự, không có cách nào khác, đối phương chỉ rảnh vào giờ này, bà ấy đành phải đi gặp.

Bảo Ý cắn một cái, chắc là thấy không ngon nên nhả ra, lẩm bẩm một câu: “Lạnh quá.”

Cô vẫn chưa hạ sốt, cậu đắp túi chườm lạnh cho cô, khiến tay cậu cũng rất lạnh. Cậu véo nhẹ má cô, không có tâm trạng ôn bài, cứ thế nhìn cô một lúc, cho đến khi truyền hết chai nước đầu tiên, cậu đi gọi bố.

Chu Uẩn Ninh đến thay một chai thuốc mới, lại sờ trán và gáy cô, cầm nhiệt kế vừa đo xong nhìn một cái: “Ba mươi tám độ hai, hạ nhiều rồi, không sao, đừng lo. Hay con vào phòng học bài đi, bố ở đây với Bảo Ý?”

Chu Gia Thuật lắc đầu, ra hiệu: Con không yên tâm.

Chu Uẩn Ninh cười lắc đầu: “Hai đứa cứ như hình với bóng ấy, cũng không chê ngán. Tiếc là không cho hai đứa đầu thai làm anh em hoặc chị em.”

Như vậy không tốt hơn sao. Chu Gia Thuật khẽ nhướng mày. Cậu thầm nghĩ sao không có người lớn nào nhận ra hai người họ là một cặp trời sinh chứ.

Thật đáng tiếc.

Buổi tối, Thân Hủy và Lương Văn Sơn đều tăng ca, lúc này mới về, họ đến thẳng nhà họ Chu, vừa đẩy cửa ra Chu Uẩn Ninh đã ra hiệu “suỵt” rồi đuổi hai người đi, ông cũng đi theo ra ngoài, kéo họ sang nhà đối diện nói chuyện.

“Ngủ rồi, khi sốt ngủ nhiều sẽ thoải mái, tỉnh dậy khó chịu lắm.”

Thân Hủy lo lắng cho con gái, vẻ mặt đầy lo âu: “Sao đột nhiên sốt cao thế?”

“Không có gì nghiêm trọng đâu, trẻ con mà, thỉnh thoảng ốm một trận cũng không phải chuyện xấu. Cảm cúm do virus, nghe Tiểu Thuật nói, sáng nay còn bị gió lạnh thổi nên bị cảm.”

Lương Văn Sơn mở cửa nhà mình, mời ông ấy vào, tiện thể hỏi: “Chẳng phải mai còn thi sao? Tiểu Thuật trông con bé sao được, nó phải ôn bài tử tế chứ, để Bảo Ý về nhà đi.”

Chu Uẩn Ninh nhớ đến chuyện này lại muốn cười: “Tôi nói rồi, nó không chịu, kệ nó đi, nó cũng đâu phải trẻ con nữa. Hơn nữa hai đứa nó luôn tự giác học hành, chút thời gian này đáng là bao.”

Lúc này Thân Hủy mới yên tâm, Bảo Ý cũng không hề nói với bà, sau đó Chu Uẩn Ninh nói bà mới biết.

Thần kinh thả lỏng, bà mới có tâm trí nghĩ chuyện khác, đột nhiên hỏi: “Anh và Tiểu Tĩnh dạo này thế nào rồi?”

Chu Uẩn Ninh cười khổ một tiếng: “Thì… vẫn vậy. Cô ấy cũng bận, anh cũng bận, đều không rảnh ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.”

Thân Hủy lại không đồng tình, âm thầm nhíu mày: “Sao lại không có thời gian, hai người đều đang trốn tránh.”

Chu Uẩn Ninh không biện minh, đúng là có một chút, vì cả hai đều không thể thay đổi.

Nếu quay về lúc đó, có lẽ ông ấy không bận rộn đến thế, dành nhiều thời gian hơn cho vợ con, thì sẽ không vì cãi nhau với vợ mà bỏ bê con, khiến Tiểu Thuật gặp phải tai nạn đó.

Có lẽ…

Nhưng không có nhiều cái có lẽ như vậy, mọi thứ cũng không thể quay trở lại được nữa. Ông ấy không thể ngoảnh lại quá khứ, bà ấy bị mắc kẹt trong quá khứ, không thể nhìn về phía trước, họ ở những tần số khác nhau, không nghe thấy tiếng nói của nhau.

Có lẽ ngày nào đó Tiểu Thuật khỏe lại, mọi chuyện sẽ có chuyển biến.

Nhưng… rốt cuộc bao giờ ngày đó mới đến, không ai biết cả.

Thân Hủy liếc nhìn Chu Uẩn Ninh, muốn nói một câu “Anh lý trí đến mức lạnh lùng”, nhưng nghĩ đến Đồ Tĩnh, lại cảm thấy bà ấy vì quá mạnh mẽ nên cũng rất căng thẳng.

Ôi, khó xử quá.

Mấy phụ huynh nói chuyện người lớn, Chu Gia Thuật và Bảo Ý ở đây an tĩnh yên bình.

Cậu nhìn chằm chằm cô một lúc, Bảo Ý đột nhiên mở mắt, hai đôi mắt đối diện. Cậu không phản ứng kịp, Bảo Ý thì có chút mơ màng, qua một lúc lâu, cô mới “a” một tiếng, yếu ớt nói: “Cậu làm tớ giật mình.”

Cậu ra hiệu: Sợ gì? Tớ xấu à?

Bảo Ý không nhịn được cười: “Muốn tớ khen thì nói thẳng đi, còn bày đặt dùng kế khích tướng.”

Nếu cậu xấu, vậy trên đời này còn mấy người đẹp trai nữa chứ.

Chu Gia Thuật: Vậy cậu sợ gì.

“Cậu ngủ dậy thấy một người đang nhìn chằm chằm mình, không đáng sợ sao.”

Cậu nói: Là cậu thì không đáng sợ.

Bảo Ý: “… Dừng, dừng lại đi, cậu nghiêm túc chút đi.”

Lúc này cô đã đỡ hơn nhiều, nói chuyện cũng có sức rồi.

Cô nghiêng đầu nhìn thấy cuốn sách đang mở trên bàn, vừa ho khan vừa không nhịn được nói: “Cậu ôn bài đi, cậu nhìn chằm chằm tớ làm gì, cậu còn sợ tớ ngủ chết luôn à.”

Cậu ra hiệu: Sợ chứ, vừa rồi có người còn ôm tay tớ gặm đấy.

Bảo Ý lộ ra vẻ mơ hồ và khiếp sợ: “Thật hay giả vậy?”

Vừa nãy cô mơ rất nhiều, lung ta lung tung, tỉnh dậy chẳng nhớ gì cả. Nhưng cậu vừa nhắc đến, cô liền mơ hồ có chút ấn tượng, thế là cười ngượng: “Cậu rửa tay chưa mà đã để tớ gặm rồi.”

Chu Gia Thuật cười: Chưa rửa, nhưng cậu cứ đòi gặm, tớ ngăn cũng không được.

Bảo Ý kéo tay cậu: “Thôi được rồi, không được nói nữa, không có câu nào tớ thích nghe cả. Tớ ngủ thêm chút nữa, cậu ôn bài đàng hoàng đi.”

Chu Gia Thuật gật đầu, giơ tay véo má cô.

Rất nhẹ, vừa chạm vào là rời ngay, nhưng Bảo Ý lại sững sờ một lúc, ngượng ngùng quay đầu đi, cuối cùng vùi mặt vào ghế sofa, ngủ thiếp đi.

Sao lại động tay động chân vậy chứ, không hề đứng đắn chút nào, không có đạo đức, không có lễ phép, quá đáng… Cô không nhịn được nghĩ như vậy trước khi ngủ.

Khi tỉnh dậy lần nữa, chú Chu đang rút kim truyền cho cô, bông gòn ấn vào lỗ kim, Chu Gia Thuật tự nhiên tiến tới giúp cô đè lại. Không biết Dì Tĩnh đã về từ lúc nào, sờ trán cô: “Bảo Bảo, khó chịu lắm phải không con.”

Bảo Ý bĩu môi, tủi thân gật đầu, toát ra vẻ nũng nịu, dì Tĩnh liền xót xa ôm cô: “Không sao đâu con, ngủ một giấc là khỏe thôi.”

Thân Hủy “Chậc” một tiếng: “Thôi được rồi, về nhà ngủ đi, đừng làm nũng với dì Tĩnh nữa.”

Chu Gia Thuật ở bên cạnh cũng không nhịn được cười. Trước mặt bố mẹ, cậu cũng không nhịn được, giơ tay véo má cô, tiện thể xoa đầu cô.

Khiến ba hồn bảy vía của Bảo Ý cũng suýt bay mất, vỗ tay cậu theo phản xạ có điều kiện, nhưng bị Thân Hủy kéo lại: “Này, con bé này, Tiểu Thuật vừa đưa con đi bệnh viện vừa trông con truyền nước, sao con lại không biết điều vậy.”

Bảo Ý há miệng, sao mẹ lại bênh người ngoài thế mẹ ơi, đợi mẹ biết cậu ấy đã làm gì, mẹ sẽ hối hận cho mà xem.

Bảo Ý nheo mắt trừng cậu một cái, Chu Gia Thuật lại khẽ nhướng mày, bốn mắt nhìn nhau mấy giây, cứ như đang liếc mắt đưa tình trước mắt bố mẹ vậy, Bảo Ý càng thêm phiền muộn.

Làm sao đây, hình như căn bản không đấu lại cậu.

Dù cậu không nói được nhưng cũng có thể khiến cô tức chết, khó khăn lắm mới tìm được một cách phản công không nhìn không trả lời, còn bị cậu hôn trộm. Người này… thật là vô liêm sỉ.

Trước khi ngủ Bảo Ý còn nhắn tin cho cậu: [Chu Gia Thuật, cậu kiềm chế một chút.]

[Thuật mà không làm]: [Tớ làm sao?]

[Ý không ngờ]: [Cậu tự biết.]

[Thuật mà không làm]: [Tớ không biết.]

[Ý không ngờ]: […]

Một lát sau, cuối cùng cô cũng bày tỏ sự lo lắng mơ hồ của mình.

[Ý không ngờ]: [Nếu thành tích của tớ và cậu đều giảm sút, tớ sẽ không nhịn được tự trách bản thân. Đặc biệt là thành tích của cậu giảm sút.]

Đó có nghĩa là, nếu họ tiến thêm một bước, cô không chắc mình có thể chịu được hậu quả.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắc đến khả năng về mối quan hệ ngoài bạn bè của hai người, cô không lập tức chấp nhận, nhưng cũng không quá kháng cự, thậm chí thỉnh thoảng còn cảm thấy… hình như thật sự… cũng không tệ lắm.

Nhưng cô thực sự sợ sẽ ảnh hưởng đến cậu, tương lai của cậu vốn đã khó khăn hơn người bình thường, cô không muốn mình gây ra bất kỳ trở ngại nào cho cậu.

[Thuật mà không làm]: [Bảo Ý, chúng ta chơi một trò chơi nhé?]

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy Bảo Ý vẫn không nhịn được mắng Chu Gia Thuật hèn hạ vô liêm sỉ.

Cô hỏi cậu chơi trò gì.

Cậu nói: [Trò chấm điểm, điểm tối đa là mười, nếu cậu chấm điểm cho tớ, bây giờ có thể chấm mấy điểm.]

Bảo Ý cảm thấy đây không phải chuyện tốt, thế là nói ngay: [Sáu điểm, nhiều hơn sợ cậu kiêu ngạo.]

[Thuật mà không làm]: [Được, vậy từ bây giờ, mỗi lần tớ thi đứng trong top ba sẽ được cộng thêm ba, hai, một điểm. Rớt một bậc sẽ bị trừ một điểm, cộng dồn vô hạn, thứ hạng của cậu giảm cũng sẽ trừ điểm của tớ. Mọi kỳ thi đều tính, chỉ cần là kỳ thi có xếp hạng thì đều tính. Chỉ cần dưới sáu điểm, tớ có thể chấp nhận mọi hình phạt, bao gồm nhưng không giới hạn việc cậu không thèm để ý đến tớ nữa. Dưới không điểm, trước kỳ thi đại học tớ sẽ không nói với cậu một lời nào.]

Bảo Ý há miệng, có lẽ chưa tỉnh táo sau cơn sốt, thậm chí cô có chút xót xa cho cậu, cảm thấy cậu đã nói đến nước này rồi, có phải mình hơi quá đáng không, thế là trả lời: [Cũng… không cần vậy đâu.]

Chu Gia Thuật bổ sung một câu: [Không sao, nếu cậu thấy hơi khắc nghiệt với tớ, vậy mỗi lần cộng thêm mười điểm, cho tớ một vài phần thưởng thì sao?]

[Ý không ngờ]: [Phần thưởng gì?]

[Thuật mà không làm]: [Còn chưa nghĩ ra, nhưng chắc chắn sẽ không làm khó cậu. Hơn nữa, phần thưởng tích lũy vô hạn được không?]

[Ý không ngờ]: [Được, tớ đồng ý.]

[Thuật mà không làm]: [Đã chụp màn hình làm bằng chứng rồi, ai nuốt lời người đó là cún con.]

Vậy mà cậu cũng có lúc trẻ con như vậy. Cô ngược lại không sợ cậu làm khó mình, Bảo Ý vẫn tin tưởng cậu ở điểm này, hơn nữa từ giờ đến kỳ thi đại học, tính ra cũng không còn bao nhiêu kỳ thi nữa.

Nhưng Bảo Ý bị sốt nên không để ý đến nhóm lớp, lúc cô chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên không quá buồn ngủ nữa, muốn lướt điện thoại một lát, rồi đột nhiên phát hiện có người trong nhóm lớn của khối nói rằng, sau Tết, bắt đầu từ học kỳ sau, tháng thứ hai sẽ dần dần kết thúc chương trình học. Sau đó khóa này nhà trường sẽ bắt đầu lấy thi cử thay thực hành, mỗi tuần tổ chức một kỳ thi chính thức, cách một tuần lại tổ chức một kỳ thi thử, ngoài ra sẽ tăng cường thúc đẩy giao lưu giữa các trường, cố gắng áp dụng nhiều hình thức thi liên kết, so sánh với các trường khác, không ngừng tìm ra và khắc phục thiếu sót, nâng cao khả năng ứng phó với các biến cố trong thi cử cho học sinh.

Điều đó có nghĩa là, số lượng kỳ thi sẽ trở nên cực kỳ cực kỳ nhiều.

Mười điểm sẽ trở nên vô cùng dễ cộng dồn.

Bảo Ý chỉ nghĩ cậu làm vậy để mình yên tâm, không ngờ cậu còn đào cho cô một cái hố lớn, tiện thể ngấm ngầm chế nhạo sự lo bò trắng răng của cô.

Quá kiêu ngạo, cứ như đang nói: Kẻ nào nghi ngờ năng lực của tôi sẽ gặp báo ứng.

Bảo Ý nghiến răng nghiến lợi mắng một câu Chu Gia Thuật.

Thật là quá vô liêm sỉ.

Chắc chắn cậu đã nhìn thấy, đã biết, cố ý làm vậy.

Sáng hôm sau Bảo Ý đã hạ sốt, cả người cũng sảng khoái hơn rất nhiều, nhưng thực ra vẫn còn hơi khó chịu và yếu ớt. Thân Hủy nói hay là xin nghỉ ở nhà một ngày, tuy thi cử quan trọng, nhưng sức khỏe quan trọng hơn.

Bảo Ý kiên quyết lắc đầu, mạnh miệng nói: “Con muốn dũng cảm giành vị trí thứ nhất, kéo Chu Gia Thuật xuống.”

Mặc dù không thể ngăn cậu tích lũy điểm, nhưng có thể làm cho điểm số tăng chậm lại một chút.

Thân Hủy sờ trán cô: “Con bé này, sốt đến ngốc rồi à? Trước đây cũng không thấy con có ý chí chiến đấu như vậy.”

Đúng vậy, trước đây Chu Gia Thuật cũng không vô liêm sỉ như vậy.

Một lần hạng nhất là ba điểm, thi giữa kỳ xong chưa đầy một tuần là thi tháng, mặc dù cách nhau quá gần, nhưng vì đề thi tháng đã chuẩn bị sẵn không thể lãng phí, nên nhà trường vẫn quyết định tổ chức thi tháng như thường lệ, thi tháng xong năm nay còn một kỳ thi cuối kỳ, nghe nói trước kỳ thi cuối kỳ có một kỳ thi liên kết tám trường.

Đừng nói thỉnh thoảng còn có thầy cô ra mấy bài kiểm tra nhỏ gì đó, chưa đến Tết cậu đã có thể tích đủ điểm rồi, ai biết cậu có thể nghĩ ra ý đồ xấu gì.

Bảo Ý thi cử vô cùng nghiêm túc.

Cho nên lúc đợi điểm cô cũng vô cùng lo lắng, cô vốn dĩ khá thoải mái, chưa bao giờ quá khắt khe với bản thân, ngay cả Chu Gia Thuật cũng không nhịn được mà nghi ngờ có phải lần này cô thi trượt rồi không, an ủi một câu: Cậu đang bị bệnh, thi không tốt cũng không sao.

Rất là “có sao” đó nha.

Bảo Ý u oán nhìn cậu mấy lần: “Vậy cậu nói cho tớ biết trước, tích đủ mười điểm đầu tiên, cậu định làm gì?”

Chu Gia Thuật không ngờ cô lại nghiêm túc để ý chuyện này như vậy, không nhịn được mỉm cười, trêu cô: Để cậu hôn tớ một cái? Tốt nhất là bấm giờ, loại một phút ấy.

Bảo Ý tức điên lên, đột nhiên nói: “Không được, tớ muốn bổ sung thêm một hạng mục trừ điểm. Top ba đối với cậu dễ như uống nước vậy.”

Chu Gia Thuật nhướng mày, ý là: Tùy cậu, cậu nói đi.

Bảo Ý: “Chỉ cần thứ hạng của tớ cao hơn cậu, cậu thi top ba cũng không được cộng điểm, còn bị trừ ba điểm.”

Chu Gia Thuật viết trên giấy: Được thôi, tiện thể chúng ta cá cược một lần duy nhất nhé?

Bảo Ý tò mò nhìn cậu: “Cái gì?”

Chu Gia Thuật: Đoán điểm, cược ai đoán gần đúng hơn, người thua phải đồng ý một chuyện với người thắng.

Bảo Ý sảng khoái gật đầu, bởi vì cô cảm thấy lần này cậu sẽ thua. Cơn sốt cỏn con này hoàn toàn không thể ngăn cản sự nhiệt tình thi cử của cô.

Nhưng một lát sau, Bảo Ý vẫn không nhịn được hỏi cậu: “Vậy nếu cậu thắng thì cậu muốn tớ làm gì?”

Chu Gia Thuật ra hiệu: Hôn tớ.

Bảo Ý tức điên lên vỗ cậu một cái: “Cậu còn chưa hết trò đúng không?”

Cho đến khi có điểm, vậy mà lần này Bảo Ý lại bằng điểm cậu, đồng hạng nhất, cô tiếc nuối không ngừng thở dài, lại phát hiện cậu thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên bừng tỉnh mở to mắt, nhỏ giọng nói: “Cậu lừa tớ, thật ra cậu sợ thứ hạng của mình thấp hơn tớ, lần đầu tiên đã dưới sáu điểm, rồi tự thêm điều kiện, bắt tớ không được mặc kệ cậu, hoặc cộng lại cho cậu ba điểm này để lần này coi như không tính, có phải không?”

Chu Gia Thuật mỉm cười, nói dối với vẻ đầy tự tin: Không phải.

Bởi vì lúc đoán điểm, Chu Gia Thuật đoán gần đúng hơn, hơn nữa bằng điểm tính là đồng hạng, thứ hạng cô không cao hơn cậu, nên cậu vẫn có thể cộng thêm ba điểm.

Nhưng Chu Gia Thuật không bắt cô hôn mình, cậu ra hiệu: Tớ muốn một món quà, có thể mang theo bên người, lúc nào cũng có thể nhìn thấy. Tớ không muốn cậu mua, tớ muốn món đồ trên người cậu, lấy đại cái gì cũng được.

Bảo Ý: “…”

Đây là loại sở thích gì vậy.

Nhưng Bảo Ý tự nhìn mình một lúc lâu vẫn không thấy món phụ kiện nào, cô không thích đeo trang sức, chỉ có một chiếc bùa bình an mà bà nội đi chùa cầu cho cô để giữ bình an, cho nên vẫn luôn đeo, cuối cùng cô tháo bùa bình an trên cổ xuống, nhưng Chu Gia Thuật lại lắc đầu.

Thấy cô thật sự không hiểu, thế là cậu tháo một sợi dây buộc tóc của cô.

Tóc cô nhiều nên buộc hai sợi chồng lên nhau, cậu tháo sợi có hình quả cherry nhỏ, rồi đeo vào cổ tay.

Đáng ghét hơn nữa là, hầu như cậu chỉ ra hiệu cho cô, mà chỉ cần cậu ra hiệu, cô đã có thể nhìn thấy. Cứ như cố tình nhắc nhở cô điều gì đó vậy.

Quả thật là mưu mẹo nhiều đến mức không thể nhiều hơn.

Bảo Ý bất lực gục đầu xuống bàn, hung dữ gọi: “Chu Gia Thuật!!”

Chu Gia Thuật chỉ cười không nói.

Thuật: (Ẩn sâu công và danh~)


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận