Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 31.




Beta: Dép

Hai người nắm tay chưa đầy nửa phút, Bảo Ý đã giằng ra, sau đó cảm thấy ngượng ngùng, không nhịn được vỗ hai cái vào tay cậu, lầm bầm một câu: “Nếu bị bắt tớ sẽ nói cậu cưỡng ép tớ, tớ thà chết chứ không chịu, cũng khuyên cậu học hành chăm chỉ tiến bộ mỗi ngày. Tớ sẽ không cùng chung hoạn nạn với cậu đâu.”

Ý là tốt nhất cậu nên kiềm chế một chút.

Mặc dù lần này là cô chủ động hôn cậu trước, nhưng cô cảm thấy cậu thật sự quá càn rỡ.

Bố mẹ có thể trở lại bất cứ lúc nào, vậy mà cậu lại trắng trợn nắm tay cô như vậy.

Bảo Ý vô thức xoa xoa vị trí rìa cá trong lòng bàn tay, như thể nơi đó vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp.

Bàn tay cậu rất to, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay khô ráo ấm áp. Nhưng cô sẽ không nói cho cậu biết, cô khá thích… cảm giác được nắm tay cậu.

Từ trước đến nay lời đe dọa của Bảo Ý đều không có sức uy h**p, bởi vì trong lời đe dọa đó còn mang theo một chút nuông chiều—

Không phải tớ không cho phép, mà là làm vậy sẽ bị bắt.

Thế nên khi lọt vào tai Chu Gia Thuật, thậm chí còn mang theo một chút yêu thương.

Một lúc lâu sau, cuối cùng cậu cũng không nhịn được, mỉm cười gật đầu.

Ra hiệu nói: Được, tớ chịu trách nhiệm toàn bộ.

Lại cười, hơn nữa nghe có vẻ còn hơi đắc ý.

Bảo Ý tức giận lại đá cậu một cái, cậu tránh, cô tiếp tục đá, cậu đưa chân chặn trước chân cô, Bảo Ý xoay người một góc kỳ lạ, sau khi tránh được thì cong chân đè lên đầu gối cậu, kết quả bị chuột rút nên đứng thẳng người dậy theo phản xạ, cứ thế đối mặt với cậu, nửa quỳ trên người cậu.

Chu Gia Thuật giật mình, còn chưa kịp trêu cô sao mà bạo dạn thế thì đã cảm nhận được cơ thể căng cứng và vẻ mặt nhăn nhó vì đau của cô, thế là theo bản năng giơ tay đỡ eo cô, trong ánh mắt đầy vẻ lo lắng, lặng lẽ hỏi: Sao vậy?

Bảo Ý cũng biết cậu sẽ lo lắng, khi lo lắng lại không thể hỏi như người khác, nên sự lo lắng trong lòng cũng sẽ tăng gấp đôi. Thế là Bảo Ý cũng không màng đến cơn đau, theo bản năng nói với cậu trước: “Lại bị chuột rút rồi, á á, đau đau đau, cậu đừng cử động.” Cô cuộn người lại theo chân bị chuột rút, vặn vẹo di chuyển người mấy cái, cuối cùng mới bớt đau, thở hổn hển.

Hệ thống sưởi bật khá cao, thậm chí trán cô còn lấm tấm mồ hôi, r*n r* một câu: “Đau chết đi được.”

Giọng điệu mang theo chút bực bội, gần đây cô vẫn luôn uống thuốc bổ sung canxi, bố mẹ nấu cơm cũng thường xuyên cho cô ăn thêm thịt, trứng, sữa để bổ sung dinh dưỡng và canxi, đã rất lâu rồi cô không bị như vậy, đột nhiên bị một cái vẫn khiến cô bực mình.

Cái dáng vẻ đó… Chu Gia Thuật cảm thấy mình có chút dơ bẩn, cậu hơi nghiêng đầu, không nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô để an ủi, tiện thể xoa bóp cái chân bị chuột rút cho cô.

Có lẽ là đang trong giai đoạn phát triển, gần đây cô lại cao thêm một chút.

Cậu xoa bóp chân cho cô một cách rất tự nhiên, Bảo Ý hơi ngượng ngùng, nhưng cũng không từ chối, cô lười biếng ngồi xuống, tựa vào lưng ghế xe.

Bỗng nhiên Bảo Ý nhớ lại hồi nhỏ, có lần cùng Từ Hành Tri trèo cây. Cái cây đó hơi nghiêng xuống, tạo một góc khoảng 45 độ so với mặt đất, trèo lên rất dễ.

Nhưng cây đó mọc ở rất xa, gần bức tường thấp của một tòa nhà bỏ hoang ở rìa thành phố. Đó là căn cứ bí mật của bọn trẻ con, có lẽ tuổi thiếu niên luôn khao khát phiêu lưu, mà sự gồ ghề và lởm chởm dưới đống đổ nát bê tông cốt thép sẽ khiến người ta có khao khát khám phá. Từ Hành Tri lừa cô trèo lên cây rồi trèo lên bức tường thấp, men theo tường trèo sang phía đối diện, nói rằng trong tòa nhà lộ khung thép phía sau đống đá đó có vàng do rồng để lại.

Bảo Ý nhỏ tuổi ngây thơ tin rất nhiều chuyện, nhưng cũng nghĩ trên đời không có rồng.

Từ Hành Tri nghiêm túc lừa cô rằng, thật sự có, có người tận mắt nhìn thấy rồi, cũng vì chỗ này hoang vắng nên rồng mới ẩn náu ở đây, chúng ta đi nhìn lén một chút.

Bảo Ý nửa tin nửa ngờ, lòng tò mò đã chiến thắng sự nghi ngờ.

Hai đứa cứ thế bắt đầu cuộc phiêu lưu, đến khi nhảy từ trên tường xuống… cô bị té gãy chân.

Thực ra không quá cao, nhưng vì dưới đất có một tảng đá, lúc tiếp đất cô bị trẹo chân, khi cả chân ngã đập xuống đất, dưới đất còn có một cây gậy, góc độ quá hiểm, cô không thể động đậy được ngay tại chỗ.

Từ Hành Tri sợ bị đánh, sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai, trước khi cõng Bảo Ý đến bệnh viện, Bảo Ý vẫn còn bận tâm: “Hay là chúng ta đi xem rồng có ở đó không trước đã?”

Cô khóc nước mắt nước mũi tèm lem, đau chết đi được, nhưng cô cảm thấy mình đã đau thế này rồi, không thể đi vô ích được. Đương nhiên Từ Hành Tri biết không có rồng, cậu ấy cũng không ngờ Bảo Ý lại ngây thơ đến vậy, vừa đáp lấy lệ vừa cõng cô đến bệnh viện. Tiếc là hai đứa trẻ quá nổi bật, Bảo Ý lại khóc quá thê thảm, người qua đường hỏi Từ Hành Tri: “Đây là em gái con à, con bé bị sao thế, hai đứa định đi đâu vậy? Số điện thoại của bố mẹ con là bao nhiêu, cô gọi điện cho bố mẹ con.”

Từ Hành Tri sợ gặp rắc rối, lắc đầu lia lịa, càng lộ ra vẻ kỳ lạ.

Kết quả còn chưa đến bệnh viện đã bị quần chúng nhiệt tình báo cảnh sát, Từ Hành Tri ở cửa bệnh viện thấy cảnh sát đi thẳng đến chỗ hai người, còn tưởng cảnh sát sắp bắt mình đi, cũng sợ phát khóc, còn chưa hỏi gì đã khai tuốt tuồn tuột, không lâu sau bố mẹ hai nhà đều đến, còn có Chu Gia Thuật đi cùng.

Ngày hôm đó Bảo Ý và Chu Gia Thuật vốn đã hẹn nhau cùng làm bài tập, cô lén lút chạy đi chơi, để cậu ở nhà cô một mình. Cậu tưởng cô sẽ về sớm, còn muốn che giấu giúp cô, không ngờ lại nhận được điện thoại của cảnh sát trước, đương nhiên trong lòng cậu rất áy náy, thế là đi theo bố mẹ đến.

Vừa nhìn thấy Chu Gia Thuật, Bảo Ý liền bỏ rơi Từ Hành Tri, ầm ĩ muốn cậu đến ở cạnh cô, vì Từ Hành Tri vụng về, làm cô chỗ nào cũng rất đau đớn.

Từ Hành Tri đang bị bố mẹ mắng, Thân Hủy và Lương Văn Sơn đang khuyên: “Được rồi được rồi, trẻ con mà, Bảo Ý nhà chúng tôi cũng là đứa luôn khiến người ta phải lo lắng, cũng không thể trách Hành Tri, đừng mắng nó nữa, chắc nó cũng sợ lắm rồi.”

Trong một mớ hỗn độn đó, Bảo Ý ngậm kẹo m*t mà cô y tá dỗ dành, dựa vào vai Chu Gia Thuật, nhớ lại việc bị gãy chân rất có thể sẽ phải xin nghỉ phép, hoặc mỗi ngày đều được bố mẹ hộ tống đến trường, bèn thở dài thườn thượt: “Xong rồi, trước khi tháo bột, tới trường tớ không thể lén lút mua que cay ăn nữa rồi.”

Chu Gia Thuật rất im lặng, rõ ràng còn có chút không nói nên lời, nhưng một lát sau, cậu vẫn dùng thủ ngữ nói với cô: Tớ mang cho cậu.

Lúc đó Bảo Ý học ngôn ngữ ký hiệu chưa nhiều nên không hiểu, tưởng là cậu đang an ủi mình, thấy vẻ mặt cậu nặng nề như vậy, bèn nắm lấy tay cậu: “Không sao, tớ không sao, bó bột vào là không đau nữa rồi, chỉ là cái chân lành này của tớ cũng mệt quá, vừa rồi giày vò lâu, giờ vừa tê vừa nhức.”

Thế là Chu Gia Thuật kéo cô ngồi xuống, bảo cô gác chân đó lên đùi cậu, rồi cụp mắt kiên nhẫn xoa bóp cho cô.

Bảo Ý nhớ lúc đó mình mếu máo, gần như rưng rưng nước mắt nói: “Tiểu Thuật, vẫn là cậu tốt nhất, sau này tớ không bao giờ đi chơi với Từ Hành Tri nữa.”

Cậu ngước mắt liếc cô một cái, như thể đang nói: Tốt nhất là vậy.

Thoáng cái đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi.

Một số hành động vô thức vẫn như trước đây.

Khi Đồ Tĩnh và Chu Uẩn Ninh quay lại, đúng lúc nhìn thấy Chu Gia Thuật đang xoa bóp chân cho Bảo Ý.

Đồ Tĩnh không khỏi liếc nhìn con trai một cái, Chu Uẩn Ninh cũng khẽ nhướng mày. Cả hai đều nhạy bén cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ.

“Con… chân con lại bị chuột rút.” Bảo Ý mỉm cười, đẩy Chu Gia Thuật ra, vô cùng chột dạ: “Tớ tự, tự làm được.”

Đồ Tĩnh thì không để tâm, thấy Bảo Ý căng thẳng như vậy, còn tưởng mình làm phiền hai đứa nhỏ, bà mỉm cười, nói đùa: “Thỉnh thoảng Tiểu Thuật cũng biết chăm sóc người khác phết nhỉ.”

“Đang là giai đoạn phát triển quan trọng, nên bổ sung thêm canxi.” Với tư cách là bác sĩ, Chu Uẩn Ninh chú ý đến điểm khác với vợ. Sau khi ngồi vào ghế lái, trước tiên ông ấy giúp vợ thắt dây an toàn, rồi mới tự thắt cho mình, nhưng Đồ Tĩnh vẫn cứ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói xong câu đó thì im lặng không nói gì nữa.

Thân Hủy và Lương Văn Sơn thì thấy gần đây thời gian làm việc của họ hoàn toàn lệch nhau nên không có thời gian ở bên nhau, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi mà chẳng ai để ý đến ai, thấy tình hình cứ như này không ổn, họ mới kéo hai người ra ngoài cùng ăn cơm, cảm thấy nhiều người đi cùng, biết đâu hai người lại có thể nói chuyện đàng hoàng.

Đáng tiếc, trước mặt mọi người bà ấy vẫn bình thường, nhưng chỉ cần hai người ở riêng, Đồ Tĩnh luôn giữ vẻ mặt mệt mỏi, không có hứng thú gì.

Vì gần đây thấy Chu Gia Thuật học hành chăm chỉ, Đồ Tĩnh đặc biệt nhờ người tìm hiểu rất nhiều chuyện liên quan đến thi cử, tin tốt là tật câm không ảnh hưởng đến việc đăng ký thi, bà đã biết sơ qua điều này từ lâu, bây giờ hỏi kỹ thì càng yên tâm hơn. Hầu hết các chuyên ngành đều mở rộng vòng tay đón nhận người khuyết tật, huống chi thính giác của Chu Gia Thuật hoàn toàn bình thường, ngoài việc đối thoại trực tiếp thì không có gì khó khăn trong giao tiếp, chỉ là có thể hơi bất tiện về mặt sinh hoạt và giao tiếp xã hội, như vậy đã coi là rất tốt rồi.

Nhưng sau khi ra trường, đó mới là lúc những khó khăn thực sự bắt đầu. Cậu phải đối mặt trực tiếp với xã hội tàn khốc này.

Mà ngày đó càng đến gần, Đồ Tĩnh càng đứng ngồi không yên.

Chu Gia Thuật càng xuất sắc, nỗi lo lắng của bà càng sâu sắc. Bà sợ sự kiêu hãnh của con trai mình sẽ bị hiện thực đập tan.

Vì vậy bà hoàn toàn không có thời gian để bận tâm đến vấn đề giữa mình và Chu Uẩn Ninh.

Chu Uẩn Ninh nhìn chằm chằm bà một lúc, đầu ngón tay khẽ co lại một chút, rất muốn an ủi bà nhưng lại sợ bà càng buồn hơn.

Từ khi con trai gặp chuyện, bà không còn muốn để ý đến ông nữa.

Rất lâu sau, cuối cùng ông vẫn không động đậy, im lặng cụp mắt xuống, che giấu sự cô đơn và đau buồn trong đáy mắt.

Chu Uẩn Ninh khởi động xe, Bảo Ý và Chu Gia Thuật vẫn ngồi vai kề vai, cậu vẫn lặng lẽ xoa bóp chân cho cô.

Bảo Ý lại khẽ gãi vào ngón tay cậu, đối mặt với ánh mắt của cậu, ánh mắt hơi lướt về phía hàng ghế trước, rồi lại quay lại, khẽ nhướng mày, lặng lẽ nói: “Lại cãi nhau à?”

Không thể không nói chú Chu và dì Tĩnh đều là diễn viên giỏi, vừa nãy hai gia đình cùng ăn cơm, hai người đều rất tự nhiên, nên mãi đến lúc này dì Tĩnh không muốn giả vờ nữa, Bảo Ý mới tinh ý nhận ra có gì đó không ổn.

Chu Gia Thuật khẽ lắc đầu, ý là không cãi nhau, vẫn luôn như vậy.

Giống như đang chiến tranh lạnh, mà cũng không hẳn, dường như đang cãi nhau, nhưng chẳng ai nói một lời nặng nề… giống như ngọn lửa trong lòng đã tắt, hai đống tro tàn cùng nhảy múa hơn, bề ngoài tưởng chừng không thể tách rời, nhưng thực ra từ lâu đã trong trạng thái chỉ cần một cơn gió thổi qua là tan biến. Nhưng dù chỉ một làn gió là có thể thổi tan, họ vẫn quấn chân nhau rất lâu, không có lý do để chia lìa.

Bảo Ý chớp mắt, ý là: Để tớ khuấy động bầu không khí nhé?

Chu Gia Thuật nhắm mắt, khẽ lắc đầu, ý là: Không cần đâu, vô ích thôi.

Thà để họ tự yên tĩnh còn hơn bắt họ giả vờ.

Bảo Ý nheo mắt, khẽ bĩu môi, ý là: Không, tớ thấy như vậy không được.

Thực ra hai người đã thảo luận chuyện này từ rất lâu rồi, Bảo Ý đưa ra một ý tồi, để Chu Uẩn Ninh giả bệnh hoặc mượn rượu để thổ lộ nỗi lòng. Cả hai người đều quá giữ thể diện, một người không thể đối mặt trực tiếp với sự áy náy của mình, một người không muốn phơi bày nỗi đau của mình để trói buộc đối phương. Không ai có thể mềm lòng.

Nhưng hai người yêu nhau, dù ngọn lửa đã tắt thì hẳn là rất dễ dàng bùng cháy trở lại. Bảo Ý cảm thấy vậy.

Chu Gia Thuật bác bỏ, một là cậu hiểu bố căn bản sẽ không làm vậy, hai là hiểu băng dày ba thước không phải một ngày mà thành, nếu cả hai không thay đổi, vậy thì bài toán này không có lời giải.

Nhưng Bảo Ý vẫn cho rằng, sự việc do con người làm ra, dù chẳng mang lại kết quả gì, nhưng một khi đã thử rồi, đã cố gắng hết sức rồi, nhất định sẽ đạt được điều gì đó, dù không có thì ít nhất cũng đổi lấy sự thanh thản trong lòng.

Chu Gia Thuật nhìn cô một cái, trên khuôn mặt cô là sức sống tràn đầy, có lẽ đây cũng là sự khác biệt giữa họ. Cậu quá bình tĩnh, không thích làm những việc vô ích, nhưng Bảo Ý luôn sống một cách nhiệt huyết hơn, dù chỉ một phần trăm khả năng, cô cũng sẽ muốn thử.

Đời người nào có nhiều chuyện hoàn hảo như ý. Chẳng phải ai cũng cố tìm kiếm một chút đồng thuận giữa muôn vàn đối kháng hay sao.

Có một khoảnh khắc, cậu đã dao động.

Bảo Ý đã bắt được sự dao động trong chớp mắt đó, cô đột nhiên quay đầu lại: “Dì Tĩnh, con và Tiểu Thuật muốn đi chọn ít tài liệu, nghe nói có một bộ đề toán rất hay chỉ có ở bên Thiên Nhai, bây giờ vẫn còn thời gian, chú Chu rẽ qua đó một lát được không ạ?”

Đồ Tĩnh quay đầu nhìn lại, lại nở nụ cười, nói: “Được chứ, Thiên Nhai có hiệu sách hả?”

Bảo Ý gật đầu: “Dạ có ạ, một tiệm sách nhỏ thôi, nhưng họ đóng cửa muộn lắm, thường mở cửa đến mười một, mười hai giờ đêm luôn đó dì.”

Đồ Tĩnh chỉ đường cho Chu Uẩn Ninh trên bản đồ: “Vậy con nói với bố mẹ con một tiếng đi, bảo họ về nhà trước! Mấy người chúng ta đi là được.”

Bảo Ý “dạ dạ” hai tiếng, rồi nhìn Chu Gia Thuật, nheo mắt, ra hiệu số “3”, rồi chỉ vào ghế lái.

Chu Gia Thuật lập tức hiểu, cô nói lát nữa đến nơi hai người sẽ gọi Chu Uẩn Ninh đi cùng.

Cậu không biết cô định làm gì, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Khi xe lách vào phố Thiên Nhai thì đã gần mười giờ, trên phố đã vắng hơn nhiều, lúc xuống xe Bảo Ý nói: “Chú Chu, chú đi cùng tụi con nhé, chú trả tiền, hehe.”

Cô cười khẽ, Chu Uẩn Ninh cũng không nhịn được cười. Ông luôn thích sự hoạt bát và lanh lợi của Bảo Ý, đôi khi cũng ao ước, nếu mình có thêm một cô con gái thì tốt biết mấy.

Ông tháo dây an toàn: “Được, chú đi cùng hai đứa.”

Bảo Ý lại nói với Đồ Tĩnh: “Dì Tĩnh nghỉ ngơi một lát đi ạ, tụi con sẽ về nhanh thôi.”

“Được, mọi người đi đi.”

Mọi người đi rồi, biểu cảm của Đồ Tĩnh mới sụp đổ, như thể bị rút hết sức sống, biến thành một cái xác khô.

Bà không nhịn được xoa mặt, muốn gắng gượng nở một nụ cười, nhưng chẳng thể nào lấy nổi một chút sức lực.

Bà cũng biết như thế là không được, nhưng cả người như bị rút cạn.

Đột nhiên, Bảo Ý chạy ra, đập cửa xe với vẻ mặt hoảng sợ: “Dì Tĩnh, dì Tĩnh, dì Tĩnh, không hay rồi, dì mau theo con đi xem đi, không hiểu sao chú Chu lại choáng váng rồi ngã, còn bị chảy máu đầu nữa.”

Bố của Đồ Tĩnh cũng qua đời như vậy, nên đầu bà đột nhiên ong lên một tiếng, cơ thể vừa nãy còn cảm thấy bị rút cạn lập tức như bị điện giật, cảm giác máu toàn thân dồn thẳng lên não, cả người bị nỗi sợ hãi siết chặt, hơi thở cũng đình trệ. Những chuyện gần đây về ông lướt nhanh qua đầu bà như đèn kéo quân, ông luôn trầm lặng ít nói, một mình tra cứu tài liệu đến tận sáng, rồi lặng lẽ ngồi đó không nói gì, ánh mắt nhìn bà luôn mang theo nỗi bi thương khó tả.

Ông thường xuyên uống thuốc, bà cũng rất ít khi hỏi ông uống thuốc gì, cảm thấy ông là bác sĩ, không cần bà quan tâm thừa thãi.

Khoảnh khắc đó bà đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cớ.

Bà đột ngột đẩy cửa xe, mặt tái mét, sải bước đi vào.

Bảo Ý theo sau, thấy dì Tĩnh căng thẳng đến mức đó thì cảm thấy mình đã đoán không sai, nhưng sự căng thẳng đó hoàn toàn vượt quá dự đoán của cô, nên cô cũng không khỏi căng thẳng theo.

Xong rồi, sẽ không làm quá lên đấy chứ!

Nhưng màn kịch vẫn phải tiếp tục, cô vội vàng đuổi theo.

Từ xa Đồ Tĩnh đã nhìn thấy Chu Uẩn Ninh đang ngồi trên một chiếc ghế trong góc, tay chạm vào vùng trán bị va đập, khẽ “sít” một tiếng. Ông bị cận bốn độ, lúc này không thấy kính đâu, ông nheo mắt lại, mơ màng nhìn về phía trước.

Chủ tiệm vội vàng đi tìm hộp thuốc, Chu Gia Thuật thì đi tìm kính giúp ông.

Ông ngồi đó một mình, cả người đầy vẻ cô độc.

Đồ Tĩnh chợt thấy hốc mắt mình cay xè, bà sải bước đi tới, căng thẳng kéo ông lên nhìn từ trên xuống dưới: “Sao vậy? Anh ngã ở đâu? Có cần đi bệnh viện không? Có đau ở đâu không? Sao lại ngã chứ.”

Chu Uẩn Ninh há miệng, phát hiện mình hoàn toàn không thể chen lời, hơn nữa ông hơi khó hiểu, nhưng thấy bà căng thẳng như vậy, lại hèn hạ tham lam sự quan tâm của bà, trong đôi mắt ấy đầy vẻ đau buồn, ông im lặng nhìn bà.

Bảo Ý ở bên cạnh thêm dầu vào lửa: “Không sao dì Tĩnh, trước tiên dì đừng căng thẳng, chú chỉ bị đập đầu nên hơi choáng, chắc nghỉ một lát là khỏe thôi. Nhưng có lẽ sức khỏe chú Chu kém quá, ôi chao, sao lại yếu ớt đến thế, trông đáng thương quá đi mất.”

Nói xong cô ở phía sau ra sức nháy mắt với chú Chu, thầm nghĩ chú ơi chú thông minh lên chút đi, tự mình phát huy đi chứ.

Lúc này Chu Gia Thuật đang đứng ở giá sách nơi góc khuất lắc đầu với Bảo Ý, ý là: Cậu đừng khoa trương quá.

Tiệm sách này rất nhỏ, chiều cao cũng bình thường, nhưng vẫn làm thêm tầng gác lửng, tầng hai rất thấp, Chu Gia Thuật lên đó cũng phải cúi đầu, nên ở đây rất dễ bị va chạm, ông chủ cũng dán rất nhiều biển cảnh báo. Nhưng lúc này là buổi tối, mắt chú Chu không tốt, vừa nãy Bảo Ý lại cố ý đánh lạc hướng, cố ý làm ông ngã một cái, tiện thể đá chiếc kính của ông vào khe hở bên cạnh giá sách.

Khổ nhục kế phải chân thật mới có tác dụng.

Khi Chu Gia Thuật nhíu mày, Bảo Ý vẫn đang nói với cậu: “Nếu xót bố cậu thì không dụ được mẹ cậu.”

Nhưng cô cũng không ngờ chú Chu lại nhập vai nhanh đến vậy, giây tiếp theo chỉ thấy ông nhẹ nhàng ôm lấy eo Đồ Tĩnh, như thể không còn chút sức lực nào, ngồi đó, tựa đầu vào người vợ đang đứng trước mặt: “Đầu choáng quá, cho anh dựa một lát. Anh không sao, có lẽ gần đây mệt mỏi quá thôi, em đừng lo.”

Làm sao Đồ Tĩnh có thể không lo lắng, hai tay ôm lấy mặt ông: “Chúng ta đi khám đi!”

Chu Uẩn Ninh ngước mắt lên, khẽ cười, đưa tay chạm vào mặt bà: “Anh là bác sĩ mà, anh nói không sao thì là không sao.”

Biểu cảm trên mặt ông quá phức tạp, điều này khiến Đồ Tĩnh khó mà không suy nghĩ nhiều, trong đầu bà toàn là hình ảnh gần đây ông thường xuyên uống thuốc.

Bà căng thẳng đến tái mặt, tay nắm chặt lấy ông: “Anh nói cho em biết gần đây anh uống thuốc gì, có phải anh bị bệnh rồi không?”

Chu Uẩn Ninh sửng sốt, không ngờ bà lại quan tâm đến mình, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc lẫn lộn. Bao nhiêu năm nay, ông đã gần như quen với dáng vẻ lạnh nhạt của hai người rồi, nhưng sự quan tâm đột ngột của bà lại khiến cả người ông ngập tràn trong sự chua xót.

Nỗi buồn và sự tủi thân đến muộn được phóng đại lên gấp bội.

Thế là ông thậm chí còn không màng đến hoàn cảnh, khóe mắt đỏ hoe, đáy mắt đọng lại chút nước mắt long lanh.

Ông cười khổ: “Anh cứ nghĩ nếu anh chết, em hẳn sẽ rất vui.”

Quả thật Đồ Tĩnh đã nghĩ đến việc chia tay, bà cảm thấy như vậy có lẽ sẽ tốt cho cả hai, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến việc ông không còn tồn tại nữa, thậm chí vừa nghĩ đến khả năng đó bà đã rùng mình, đến mức vừa nghe ông nói câu đó, bà lập tức nổi giận đùng đùng, đập một cái thật mạnh vào vai ông.

Đau thật, bà hiếm khi tức giận đến thế, nên thậm chí Chu Uẩn Ninh còn có chút vui mừng.

Ông nắm chặt tay bà, khẽ cười: “Thật sự không sao, đó là thực phẩm chức năng thôi.”

Trên lọ toàn chữ nước ngoài, nên bà không hiểu.

Đồ Tĩnh không tin lắm: “Thật không?”

Ông chủ tìm thấy cồn iod và tăm bông, nhưng đột nhiên không biết mình có nên qua đó không.

Bảo Ý lặng lẽ xua tay ra hiệu không với ông chủ, rồi vui vẻ lén lút kéo Chu Gia Thuật ra ngoài, để hai người ở một mình một lát.

Bảo Ý kéo Chu Gia Thuật ra ngoài, mãi đến khi ra đến bên ngoài, cô mới vui vẻ cười rộ lên: “Cậu nhìn xem, nhìn xem, nhìn xem, tớ biết ngay mà, đúng không, đúng không, đúng không!”

Gió lạnh bên ngoài thổi tới, cô theo bản năng rụt cổ lại, Chu Gia Thuật cúi đầu kéo khóa áo cô lên tận cổ, rồi ôm cô một cái, nhìn thấy biểu cảm đờ đẫn của cô, mới giơ tay ra hiệu: Cậu mới là thiên thần.

Bảo Ý khẽ hít mũi, đột nhiên giơ bàn tay lạnh ngắt của mình sờ vào cổ cậu, rồi cười: “Đừng sến sẩm như vậy, cậu mà còn sến sẩm nữa tớ sẽ xì mũi trước mặt cậu đó.”

Chu Gia Thuật: “…”

Đây là chiêu chống mập mờ kiểu mới gì đây.

Cậu ra hiệu: Tớ xì mũi cho cậu cũng được, thậm chí cậu có thể lau lên người tớ.

Cái sự mập mờ này, cậu cứ muốn mập mờ cho bằng được.

Mặt Bảo Ý méo xệch, cô đánh cậu một cái: “Chu Gia Thuật!! Cậu tởm quá đi mất.”

Chu Gia Thuật mỉm cười né tránh.

Bông tuyết bay lả tả bên ngoài, rơi trên khóe mắt chân mày của cô, đẹp không tả xiết.

Thuật: (Tiểu thiên tài cũng yêu đương bình thường không thể bình thường hơn.)


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận