Sao Chổi Ghé Thăm - Bắc Đồ Xuyên

Chương 35.




Beta: Lam Lam

Biết ngay tên Chu Gia Thuật này chỉ là một tên lừa đảo giỏi chém gió thôi mà, Bảo Ý gọi video cho cậu đến hai tiếng, cậu lại nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn.

Nhưng Bảo Ý lại không hề trêu chọc cậu.

Vì đột nhiên cô cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Cảm giác Chu Gia Thuật trong ống kính hoàn toàn khác so với cảm giác khi cậu ngồi bên cạnh.

Điện thoại của cậu đặt ngay phía trước, ánh sáng ấm áp chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, khi cậu cúi đầu, dưới xương chân mày có một vùng bóng tối, khiến đôi mắt ấy càng thêm sâu thẳm.

Nhìn từ góc độ này, quá gần, gần đến mức như thể hai người đang tựa trán vào nhau làm bài tập.

Bảo Ý từng định đặt điện thoại ra xa hơn, nhưng cuối cùng lại không nỡ.

Đến mức mỗi lần ngẩng đầu lên nhìn đều giật mình, còn khiến người ta cảm thấy… gần hơn cả khi hai người ngồi cạnh nhau làm bài tập.

Bảo Ý đến hít thở cũng không thấy thoải mái, cô chỉ có thể cố gắng cúi đầu không nhìn cậu, lặng lẽ lắng nghe tiếng cậu lật sách và tiếng ngòi bút di chuyển.

Chiều nay cậu ăn nhiều khoai tây chiên quá, lúc này thỉnh thoảng lại ho khan một tiếng, ho đến mức Bảo Ý cảm thấy vô cùng áy náy.

Vì cô chỉ nhớ mua khoai tây chiên, mà không nhớ mua một chai nước nào, cô đã lấy hai hộp sữa Vượng Tử từ tay một bạn học bên cạnh, mỗi người một hộp, nhưng cuối cùng cô uống hết một hộp rưỡi, cậu chỉ uống chưa đầy nửa hộp.

Bà nội Chu nấu canh lê hầm cho cậu, lúc mang vào, bà còn cúi người chào Bảo Ý qua ống kính, cười nói: “Hai đứa bé này thân nhau thật, làm bài tập cũng phải gọi video để làm à?”

Lần đầu tiên Bảo Ý ngượng ngùng đến vậy, cô vừa lén lút xoa xoa ngón tay ngoài ống kính, vừa nhoẻn miệng cười: “Như thế này có thể giám sát lẫn nhau đó bà nội, đương nhiên, chủ yếu là Tiểu Thuật giám sát con ạ.”

Chu Gia Thuật ngước mắt nhìn cô, cô đang ghé sát vào ống kính, gần đến mức có thể nhìn thấy những sợi lông tơ trên da, hàng mi dày cong vút như hai cánh bướm nhẹ nhàng tung bay theo mỗi lần cô chớp mắt.

Trong mắt cô như có một hồ nước.

Cậu muốn hôn lên đôi mắt cô.

Bỗng nhiên, Chu Gia Thuật quay đầu đi, lặng lẽ hít thở sâu.

Cậu bất giác thấy cổ họng khó chịu đến lạ.

Nói chuyện với bà nội xong, hai người lại tiếp tục làm bài tập, không ai nói gì nữa, thỉnh thoảng lại lén lút ngước mắt nhìn đối phương, thông qua tần suất bút ma sát giấy để phán đoán động thái của đối phương.

Cả hai đều rất im lặng, chỉ là cậu thỉnh thoảng lại ho một tiếng.

Hôm nay Bảo Ý quá mệt mỏi, cô không ngừng ngáp ngắn ngáp dài. Cô nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt, mắt ngấn lệ mơ màng thả lỏng trong giây lát, thoáng nhìn ống kính, Chu Gia Thuật đang chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên, cô nín khóc bật cười, hỏi: “Cậu nhìn tớ làm gì?”

Chu Gia Thuật làm thủ ngữ với ống kính: Trông cậu xinh đẹp đó.

Cô rất ít khi khóc, và cũng trùng hợp là mỗi lần cô khóc đều có cậu ở đó.

Mỗi lần nhìn cô khóc, cậu đều có cảm giác cả thế giới chìm trong tĩnh mịch, như thể trời sập rồi – một kiểu ví von rất khoa trương đó.

Đến mức biết là cô nhỏ thuốc nhỏ mắt, nhưng trông thấy vẻ mặt mơ màng của cô, cậu vẫn sẽ đau lòng.

Cậu muốn ôm lấy cô.

Bảo Ý: “… Xin lỗi vì đã quấy rầy nha.”

Đáng lẽ không nên đưa chuyện với cậu.

Cô hiển nhiên sẽ không biết hoạt động tâm lý phức tạp trong nội tâm cậu.

Chu Gia Thuật bật cười.

Bảo Ý khó hiểu nhìn cậu một cái, không biết cậu đang cười gì.

Lúc cúi đầu xuống, Bảo Ý vẫn đang nghĩ, cô nên tiếp lời thế nào đây? Không biết. Họ có được coi là đang hẹn hò không? Cũng không biết.

Bảo Ý không biết gì cả.

Đúng là một mối tình tuổi học trò nhạt nhẽo, nếu một ngày nào đó cậu hồi tưởng lại, có lẽ cậu sẽ nghĩ như vậy.

Nghĩ đến đây, Bảo Ý cũng bật cười.

Thế coi như là cậu xui xẻo rồi vậy, Chu Gia Thuật!

Sau khi hoàn thành câu hỏi cuối cùng, họ im lặng nhìn nhau một lúc, cả hai đều nói lời tạm biệt, nhưng không ai tắt máy.

Sững lại khoảng nửa phút, Bảo Ý không nhịn được mà bật cười, Chu Gia Thuật cũng cười, cậu hiếm khi ngượng ngùng, quay đầu đi.

Bảo Ý cũng hơi quay đầu đi, không hiểu sao, cô đột nhiên ngại nhìn cậu.

Nghĩ đến việc cả hai hôm nay liên tục cười ngớ ngẩn không rõ lý do, lại càng buồn cười hơn.

Cuối cùng, điện thoại của Bảo Ý cạn pin, họ mới kết thúc cuộc gọi video này.

Không ai ngờ rằng, lần đầu tiên hai người gọi video lâu đến vậy, da mặt cả hai như thể đột nhiên mỏng hẳn đi vậy.

Thế nên đến cuối cùng, Bảo Ý cũng không dám giục cậu biểu diễn thoát y, sợ cậu trêu ngược lại mình, sợ cậu cởi thật, càng sợ… bản thân mình sẽ không kìm nén được trước.

Tắt video rồi, Bảo Ý đi tìm đồ ăn trong tủ lạnh, bố đang thức đêm dịch tài liệu, lúc này đi ra rót nước, hỏi cô sao còn chưa ngủ, có muốn ông nấu cho bát mì không.

Bảo Ý lắc đầu, lắc lắc hộp sữa chua trong tay, nói cái này là được rồi.

Chợt nhớ ra, mỗi lần Chu Gia Thuật ở đây, cô đều sẽ gật đầu.

Vì dạ dày cậu không được khoẻ lắm, không thể chịu đói.

Biết bao năm rồi, ăn nhiều như thế chẳng biết đã ăn vào đâu mà chẳng mập lên được.

Tuy nhiên, vóc dáng của cậu đẹp lắm, cậu không chỉ chạy bộ buổi sáng mà cũng rất thích tập thể dục.

Bảo Ý uống một cốc sữa chua rồi đi ngủ, tới lúc nằm xuống cô vẫn cảm thấy trống trải, không có cậu bên cạnh, hoàn toàn không hề giống như thiếu đi một người bạn, mà như thể đã mất đi một bộ phận trong cơ thể.

Lúc ở bên nhau không thấy vậy, chỉ khi chia xa rồi mới hiểu được khó chịu đến mức nào.

Trước khi ngủ, Bảo Ý lại không nhịn được mà nghĩ, có lẽ hai người quá gần nhau, nên cô mới cảm thấy có chút khó chịu.

Sự quen thuộc khiến họ không cần giữ khoảng cách, nhưng những hành động tiếp xúc thân mật lại vì bị khoác lên một tầng lớp ý nghĩa khác khiến cho họ phải giữa khoảng cách, tuy nhiên chính vì phải giữ khoảng cách khi không cần phải giữ khoảng cách nên mới có cảm giác kỳ lạ vi diệu đến vậy.

Nhưng Bảo Ý cũng không muốn thay đổi một chút nào, cô không hề muốn tách hai người ra.

Mặc dù sẽ có chút khó chịu.

Nhưng cái thói khó chịu này chưa đến Tết đã được chữa khỏi rồi, vì cô phát hiện ra so với việc khó chịu, điều cô càng không thể chấp nhận được là giữa họ thực sự đã nảy sinh ra khoảng cách.

Cho dù là chủ động hay bị động.

Hôm đó, chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, chú Chu đã khỏe rồi, bệnh viện bận rộn, dì Tĩnh liên tục đi công tác, thế là lại sắp xếp cho hai bố con ở nhà ông nội.

Bảo Ý hỏi cậu tại sao không tự mình về nhà ở.

Vì cô cảm thấy thực ra từ trước đến nay hai vợ chồng cô chú cũng thường xuyên không ở nhà, cậu đã lớn như vậy rồi, nào còn cần phải ký gửi nữa, cô cảm thấy vô cùng không vui.

Họ đã tách nhau ra rất lâu rồi.

… Mặc dù ban ngày sẽ gặp mặt.

Khi nói câu này cô đang ngồi trên ghế dài bên đường, cô ra ngoài một mình mua đồ ăn, khỏi phải nói là thất vọng đến mức nào.

Chu Gia Thuật ngồi ở bên kia màn hình bật cười, ra hiệu: Nếu là trước đây, tớ sẽ lý lẽ đến cùng, không thèm quan tâm ý kiến của họ, tự mình về nhà ở, nhưng bây giờ không được.

Bảo Ý không hiểu: “Tại sao bây giờ không được?”

Chu Gia Thuật thở dài, giơ tay: Vì sớm muộn gì chúng ta cũng phải công khai, tới khi các bậc phụ huynh lật lại tội cũ, tớ hy vọng mình sẽ ít tội danh hơn. Nếu không, tớ không thể nào giải thích với bố mẹ cậu.

Bảo Ý há miệng, cứng họng, một lúc lâu sau cô mới thốt ra một câu: “Ai cần cậu giải thích!”

Sau đó cô lập tức cúp điện thoại.

Không ngờ vừa về nhà đã nhận được một tin dữ.

Mợ hai sắp đến rồi.

Người mợ hai xinh đẹp ồn ào lại phiền phức của cô, sắp đến rồi.

Khi Chu Gia Thuật nhận được tin nhắn WeChat từ Bảo Ý, cậu đã chẳng còn cơ hội trêu mặt cô mỏng như vậy từ lúc nào nữa rồi.

Cậu không khỏi tò mò hỏi: [Sao tự nhiên mợ hai cậu lại đến nhà cậu vậy?]

Mợ hai của cô và Thân Hủy không hợp tính nhau, hai người họ ngoại trừ lúc có ông bà ngoại ở đó thì mới có thể ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, bình thường thì không mấy khi qua lại.

[Ý không ngờ]: [Vì bà ngoại, ông ngoại, cậu mợ cả, và cậu út của tớ đều sẽ đến đây.]

Đồng chí Lương Văn Sơn đã được phong phó giáo sư, đáng lẽ năm nay tháng 11 đã bắt đầu đánh giá rồi, nhưng vì cuối kỳ bận rộn, buổi bảo vệ luận án bị dời đến tháng này, gần đây mới có kết quả.

Vừa hay mọi người lâu rồi không tụ họp, nhân dịp cuối năm, quyết định cả nhà ăn mừng, hai vợ chồng vô cùng xa xỉ đặt một phòng VIP cực lớn ở Minh Châu Thiên Địa, ngoài người nhà ra còn mời thêm mấy người bạn.

[Thuật mà không làm]: [Đông người thế, cậu sợ gì chứ.]

[Ý không ngờ]: [Cậu không hiểu đâu, đây là phản xạ có điều kiện. Mợ hai của tớ có phép thuật, luôn có thể tìm thấy tớ trong biển người mênh mông một cách chính xác, rồi hỏi ra tất cả những câu mà tớ không muốn nghe.]

Nhưng rất nhanh sau đó Bảo Ý lại vui vẻ trở lại, chú Chu phải trực bệnh viện không đến được, dì Tĩnh lại đúng lúc rảnh rỗi. Dì ấy nói sẽ đến, tiện thể sẽ đưa Chu Gia Thuật theo.

Bảo Ý hỏi ba lần: “Tiểu Thuật đến thật ạ?”

Thực ra cô muốn hỏi, dì Tĩnh về thật rồi ạ? Vậy chẳng phải Chu Gia Thuật cũng có thể về nhà ở rồi ư.

Thân Hủy cười nói: “Lừa con thì được lợi lộc gì chắc, mới chuyển đi được bao lâu mà con đã không nhận ra rồi hả?”

Thế thì cũng không đến nỗi đó, chỉ là hai người gần đây đều chỉ quanh quẩn giữa nhà và trường, cuối tuần thỉnh thoảng ra ngoài cũng là cô đến nhà ông bà nội, tiện thể đến chỗ cậu… làm bài tập.

Hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau ngoài ở nhà và trong trường học.

Thậm chí còn có một cảm giác xa lạ mới mẻ.

Lúc biết chuyện này, Bảo Ý đã ngay lập tức nghĩ tới việc thay đồ gì rồi.

Nhưng Bảo Ý không sốt sắng, cô đảo mắt mấy vòng, vô cùng lo xa bắt đầu lên kế hoạch làm sao âm thầm tạo tiền đề, để bố mẹ và chú Chu dì Tĩnh chấp nhận chuyện của cô và Chu Gia Thuật.

Thân Hủy cũng đang chọn quần áo, bà đứng trước gương ướm thử mấy bộ mà sao cũng không thấy ưng ý, lúc thì thấy quá lố như là khoe khoang, lúc lại chê quá đơn giản quá giản dị, Lương Văn Sơn mấy lần lượn qua đều phải đi đường vòng, ông rất sợ bị vợ túm lấy hỏi ý kiến.

Cuối cùng vẫn là Bảo Ý chọn cho bà một bộ: “Bộ này, màu trắng, thanh thoát trang nhã khí chất hơn người, nhìn là biết gia đình trí thức, rất hợp với mẹ. Phối thêm cái cài áo này, dịu dàng tinh tế, trẻ ra mười tuổi.”

Thân Hủy bị con gái chọc cười, bà giơ tay chọc vào đầu cô, sau đó bà nhìn trái nhìn phải, cũng thấy ưng ý.

Bà quay đầu lại hỏi: “Con rốt cuộc làm sao vậy? Nếu con không muốn đi thì cũng có thể ở nhà làm bài tập, đợi bố con về con chúc mừng bố riêng cũng được. Đang là cuối kỳ, hơn nữa còn một năm rưỡi nữa là thi đại học rồi, mọi người sẽ thông cảm thôi.”

Bảo Ý bĩu môi: “Phải đi chứ. Con chỉ sợ mợ hai con trêu chọc con thôi, lần trước mợ ấy nói muốn tác hợp Tiểu Thuật với cháu gái bên ngoại của mợ ấy, con liền nói con và Tiểu Thuật đã đính hôn từ bé rồi, mợ ấy không thể phá hoại tình cảm của chúng con được.”

Đủ tự nhiên không? Bảo Ý mỉm cười, thầm vỗ tay khen ngợi sự bình tĩnh và ung dung của mình.

Thân Hủy lờ mờ nhớ lại chuyện này, bà lập tức búng vào trán cô một cái: “Con suốt ngày nói linh ta linh tinh. Con bớt bôi xấu danh tiếng của Tiểu Thuật đi, để chú Chu và dì Tĩnh biết được thì phải làm sao.”

Lương Bảo Ý: “…”

Hoá ra là con không xứng.

Không, rõ ràng là trời sinh một đôi mà. Bảo Ý tự thôi miên mình, tiếp tục cố gắng.

“Mợ ấy nói chuyện khó nghe quá mà! Nói Tiểu Thuật không nói được, nhưng có tiềm năng, trâu chậm uống nước đục, đợi cậu ấy thành đạt thì muộn rồi. Như thể đang bàn chuyện đầu tư vậy, Tiểu Thuật là con người chứ đâu phải đồ vật đâu, sao mợ ấy có thể bày mưu tính kế để tiếp cận cậu ấy vậy chứ.”

Thân Hủy thở dài, thầm nghĩ mợ ấy vốn dĩ là như vậy. Bà đã quen với bộ mặt hám lợi của người lớn, nhưng vì để bảo vệ sự ngây thơ của con gái, bà vẫn phẫn nộ nói: “Mợ hai con cũng thật là, sao lại vớ vẩn như vậy chứ. Lần sau nói với mẹ, mẹ thay con nói mợ ấy. Không được, lát nữa mẹ sẽ tìm cơ hội nói chuyện với mợ ấy.”

Bảo Ý thấy mẹ tức giận như vậy, ngược lại lại khuyên: “Thôi mẹ ạ, mợ hai con lúc nào chẳng nói trước nghĩ sau mà.”

Nhưng vừa mới khởi hành, đột nhiên cậu út gửi tin nhắn tới, nói có một người bạn bị mù đang ở chỗ cậu út, không thể bỏ người ta lại được. Cậu út vốn dĩ không định đến, nhưng ông ngoại cứ gọi điện giục, cậu út đã đưa bạn đến, kết quả lại quên béng mất quà cho anh rể ở nhà, bèn dặn Bảo Ý đến rồi thì để ý giùm.

Bảo Ý “vâng” một tiếng, thực ra cô chưa từng gặp mấy người bạn của cậu út.

Xe chạy đến Minh Châu Thiên Địa, nhân viên phục vụ dẫn họ đến phòng VIP ở tầng tám.

Bảo Ý nhìn thấy Bùi Gia Minh ngồi ở khu vực nghỉ ngơi trong sảnh lớn dưới lầu thì trợn mắt: “Sao lại là anh?”

Mắt Bùi Gia Minh bị băng gạc che lại, nhưng nghe thấy tiếng vẫn quay đầu về phía này, thế là Bảo Ý chạy hai bước tới, do dự tiến đến gần anh ấy, nói nhỏ: “Anh Minh, chào anh, em là Bảo Ý, anh còn nhớ em không?”

Bùi Gia Minh cười: “Bảo Ý à, lại đây đỡ anh với. Mắt anh không nhìn thấy gì vất vả quá.”

Bảo Ý theo bản năng đưa tay nắm lấy cổ tay anh ấy, Bùi Gia Minh thuận thế nắm lấy cánh tay cô, rất chặt, có lẽ là do đột nhiên bị mù nên không có cảm giác an toàn.

“Anh…” Bảo Ý hơi ngại hỏi: “Mắt anh…”

“À, chấn thương bên ngoài, đã phẫu thuật, tạm thời chỉ có thể làm một kẻ mù thôi. Bác sĩ nói phẫu thuật khá thành công. Nhưng vẫn có… xác suất nhỏ là bị mù vĩnh viễn. Rất cảm ơn cậu út của em đã chứa chấp giúp đỡ anh.”

Bảo Ý đau lòng “à” một tiếng, thái độ của Bùi Gia Minh rất lạc quan mà cười: “Sự đời vô thường mà! Anh thấy anh ở hiền gặp lành kiểu gì cũng được ông trời giúp đỡ, không được… không được thì thôi vậy.”

Anh ấy nói nhẹ tênh, Bảo Ý lại càng buồn hơn.

Cô nhớ lại hồi Chu Gia Thuật mới gặp chuyện, không ai ngờ cậu sẽ mất tiếng, cậu được cấp cứu vô cùng kịp thời, trông có vẻ hồi phục rất tốt. Ban đầu cậu không nói chuyện còn tưởng là cậu còn yếu, sau đó lại nghĩ là mất chức năng ngôn ngữ tạm thời do tổn thương não, vì vết chấn thương trên đầu cậu không nghiêm trọng, tổn thương dây thanh quản cũng không đủ để gây mất giọng, cho đến sau đấy một tháng, hai tháng… một năm, cậu vẫn không thể nói gì, khoảng thời gian đó như một cơn ác mộng.

Dì Tĩnh không tài nào chấp nhận được, thường hay lén rơi nước mắt.

Khi đó Chu Gia Thuật cũng an ủi mẹ: Biết đâu một ngày nào đó sẽ hồi phục, dù không hồi phục được cũng không sao.

Năm đó Chu Gia Thuật đã biết rất nhiều chữ rồi, cậu có thể viết giấy cho mẹ mình đọc, nhưng nét chữ non nớt trên giấy lại khiến trái tim người mẹ đau nhói.

Cuộc đời của cậu chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng sau này đến cả việc đi học bình thường có thể cũng sẽ khó khăn hơn người khác.

Ngay cả Bảo Ý khi nhớ lại mấy năm đầu đó, cũng cảm thấy cả bầu không khí cũng trở nên đắng ngắt.

Bản thân cậu, bố mẹ cậu, chắc phải đau đớn gấp vạn lần.

Bảo Ý hồi thần, an ủi Bùi Gia Minh: “Nhất định sẽ không sao đâu ạ.”

Bùi Gia Minh cười: “Hi vọng lời chúc của em sẽ thành thật nhé.”

Cô đỡ Bùi Gia Minh vào trong, trong phòng bao đã có hai phần ba số người rồi, lúc này họ đều đang nói chuyện, thấy nhân vật chính bước vào thì đều chúc mừng rối rít.

Bảo Ý vừa nhìn đã thấy Chu Gia Thuật đang ngồi ở góc phòng, bên trái là người anh họ thứ hai kém may mắn của cô, bên phải là em họ nhỏ của anh họ thứ hai… là đứa cháu gái nhỏ biết ngôn ngữ ký hiệu mà mợ hai nói.

Bảo Ý đứng sững lại, lần đầu tiên có cảm giác mình là người ngoài.

Mà cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo ngồi xuống.

Cô và Bùi Gia Minh ngồi bên này, Chu Gia Thuật gần như ngồi đối diện cô.

Bàn tròn lớn xoay tròn có thể ngồi mấy chục người, chỗ trống ở giữa đủ to để có thể đá bóng, ngồi đối diện thì khác gì ranh giới Sở – Hán chứ.

Bảo Ý lập tức không vui, cái sự không vui đó như một cơn cảm lạnh đột ngột, đột nhiên nghẹt mũi ch** n**c mắt, căn bản không kịp phản ứng.

Đến mức Bùi Gia Minh nói gì cô cũng không nghe rõ lắm, chỉ giả vờ nghiêng tai chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại săn sóc lấy đồ cho anh, đưa khai vị cho anh ấy lót dạ.

“Anh không nên đến đây, làm phiền mọi người ăn cơm, nhưng cậu út của em cứ bắt anh đến.”

Chắc cũng không phải là để ăn cơm, mà là muốn anh ấy ra ngoài giải khuây thôi! Sau khi mất giọng Chu Gia Thuật cũng không thích ra ngoài nữa, ngày nào cậu cũng chỉ thích đọc sách và làm bài tập, lúc đó Bảo Ý cũng thích không có việc gì là lại kéo cậu ra ngoài chơi.

Đồ Tĩnh ra ngoài nghe điện thoại, tới lúc quay lại vừa vặn thấy Lương Văn Sơn và Thân Hủy bước vào, thế là cười nói chúc mừng. Lương Văn Sơn lúc này đã có chút ngượng ngùng rồi, ông không giỏi đối phó với những dịp như thế này, nói nhiều lời khách sáo đến mức mặt sắp cứng đơ rồi, chỉ vội vàng chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống.

Đồ Tĩnh ngồi xuống, giữa bà và con trai vẫn còn cách một cô bé.

Cô bé e thẹn cúi đầu, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nói chuyện với Chu Gia Thuật.

Mợ hai của Bảo Ý cũng tiện thể khen luôn cháu gái mình: “Hàm Nguyệt nhà chúng tôi hiểu chuyện lắm, tính tình hiền hoà, học hành cũng giỏi, nhưng vẫn kém Tiểu Thuật một chút. Con phải học hỏi anh nhiều vào nhé, biết chưa? Anh ấy năm nào cũng thi đứng đầu đấy.”

Khoảnh khắc Chu Gia Thuật ngước mắt lên, trong ánh mắt rực cháy sự mất kiên nhẫn đã bị đè nén xuống.

Điều này khiến Đồ Tĩnh giật mình, bà theo bản năng ngắt lời họ, đẩy cốc qua: “Tiểu Thuật, rót cho mẹ cốc nước đi.”

Chu Gia Thuật vươn tay lấy ấm nước, biểu cảm mới dịu đi một chút.

Từ trước đến nay cậu vốn lạnh lùng, vì không nói được nên cũng bớt đi mấy việc giao tiếp khách sáo, cũng khiến người ta khó mà nhìn ra được cảm xúc.

Nhưng đây là con trai mình, sao Đồ Tĩnh lại không hiểu cậu cho được. Tuy từ trước tới nay, cậu không phải người dễ tính gì, nhưng cũng rất kiên nhẫn, mặc dù không thích những nơi xã giao đông người, nhưng cũng luôn điềm tĩnh, thậm chí vừa nãy cậu còn rất bình thường, vậy mà lúc này cảm xúc đột nhiên lại trở nên tồi tệ.

Mợ hai của cô không hề hay biết, vẫn ra sức khen ngợi: “Sau này nhất định sẽ giỏi giang lắm cho coi.”

Đồ Tĩnh mỉm cười đáp lại: “Cũng không phải năm nào cũng đứng nhất, thành tích của Tiểu Thuật và Bảo Ý ngang ngang nhau. Có khi Tiểu Thuật còn không đứng nhất nhiều bằng Bảo Ý ấy chứ.”

Từ trước đến nay mợ hai đều không ưa Bảo Ý, lúc này liền không nhịn được mà chen ngang: “Nhưng tâm lý con bé đó luôn không ổn định, thành tích lúc lên lúc xuống, thi cử đôi khi là đấu đá tâm lý ấy chứ, vẫn cứ phải như Tiểu Thuật thì tốt hơn, tâm lý vững vàng thì sẽ phát huy vượt xa bình thường. Biết bao nhiêu người tâm lý không vững, bình thường thi được điểm cao, đến lúc thi đại học, “bụp” cái tịt ngòi, trình độ thì thuộc trường trọng điểm, nhưng có khi đậu vào trường top đầu thôi cũng khó ấy chứ.”

Đồ Tĩnh khó chịu khóe môi, bà thật sự không hiểu, tại sao phải hạ thấp cháu gái ruột của mình để đề cao một người không có quan hệ gì làm gì.

Điều này vượt quá nhận thức của bà ấy.

Chu Gia Thuật bưng cốc nước trước mặt lên, một hơi uống cạn nước trong cốc rồi đặt mạnh xuống bàn, cậu đột nhiên đứng dậy, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với mẹ: Con ra ngoài một chút.

Đồ Tĩnh hơi ngạc nhiên nhìn con trai: “À… được, đừng chạy lung tung nhé, sắp tới lúc dùng bữa rồi.”

Chu Gia Thuật gật đầu rồi đi mất.

Mợ hai của cô vội vàng nói: “Có phải thấy chán không, trẻ con mà, không ngồi yên được, Nguyệt Nguyệt con cũng đi ra ngoài chơi với anh đi.”

Chúc Hàm Nguyệt do dự đứng dậy, nhưng dù anh không nói một lời, cô ấy cũng có thể cảm nhận được sự bài xích từ anh, thế là không biết mình có nên ra ngoài không.

Đồ Tĩnh nhíu mày, đột nhiên kéo Chúc Hàm Nguyệt: “Nguyệt Nguyệt phải không? Con đang học ở đâu vậy?”

Bà ấy vừa trò chuyện vừa ấn cô bé xuống chỗ ngồi.

Khi Chu Gia Thuật sải bước rời khỏi chỗ ngồi, ánh mắt cậu đã nhìn chằm chằm Bảo Ý. Cô hơi ghé đầu vào má Bùi Gia Minh, chăm chú lắng nghe anh ấy nói chuyện, tay còn không quên đưa đồ ăn, rót đồ uống cho anh ấy.

Băng gạc trên mắt Bùi Gia Minh rõ ràng như vậy, cậu không cần hỏi cũng biết chuyện gì xảy ra, chỉ là chăm sóc bệnh nhân thôi, không có gì đáng trách cả, nhưng vẫn không thể nào giải tỏa hết nỗi giận dữ và khó chịu dâng trào trong lòng cậu.

Thế là cậu đi đến bên tay cô, đột nhiên nắm chặt cổ tay cô kéo một cái, ý là: Đi với tớ!

Cái sự chiếm hữu trẻ con đó thậm chí khiến cậu sinh ra cảm giác chán ghét bản thân.

Có lẽ biểu cảm của cậu quá nghiêm túc, hoặc cú kéo của cậu quá lộ liễu, những người lớn ngồi bên cạnh lập tức đều nhìn sang.

Bảo Ý cũng kinh ngạc quay đầu nhìn cậu, như là chưa kịp phản ứng, ngơ ra tại chỗ.

Cảm giác bị chú ý đó khiến cô lập tức thất hoảng hốt, cô cứ cảm giác cứ như vậy kiểu gì cũng bị phát hiện ra ngay.

Quá lộ liễu rồi.

Nhưng im lặng một hai giây, cuối cùng cô vẫn đứng dậy, đi theo cậu ra khỏi phòng bao.

Hành lang yên tĩnh không tiếng động, không có bóng dáng của cả nhân viên phục vụ, tấm thảm dày đã nhấn chìm cả tiếng bước chân, Chu Gia Thuật kéo cô không hề  buông tay. Bảo Ý nghe thấy tiếng tim mình đập, thình thịch, thình thịch!

Đây là lần đầu tiên cô thấy cậu tức giận đến vậy, nhưng trong sự tức giận đó dường như còn xen lẫn những thứ khác.

Cô không nhìn thấu, nhưng lại loáng thoáng có thể cảm nhận được, cái cảm giác ngứa ngáy cào cấu ruột gan, len lỏi vào máu, chảy khắp tứ chi.

Cô không nhịn được cũng nắm chặt tay cậu.

Rất lâu sau, cô mới nhận ra mình có thể nói chuyện được, thế là cô thở hổn hển một hơi, rồi hỏi: “Cậu làm sao vậy?”

Chu Gia Thuật kéo cô đến lối thoát hiểm, đi lên ba khúc cua mới dừng lại, cậu cúi đầu, ánh mắt bi thương nhìn cô. Cậu nắm chặt tay, muốn nói cậu có thể đừng cứ nhìn thấy ai là lại muốn chăm sóc người ta được không, có phải tất cả những người tàn tật đều có thể khơi dậy h*m m**n bảo vệ của cậu không.

Nhưng trong hoàn cảnh nhiều người như vậy, cô có lẽ là người duy nhất Bùi Gia Minh quen, cậu lại cảm thấy mình như đang cố tình gây sự.

Nhưng tại sao cô lại kiên nhẫn dịu dàng đến vậy.

Như thể cậu và người khác chẳng có gì khác biệt vậy.

Nếu cậu không bị mất giọng, có phải giữa họ sẽ không hề thân thiết đến vậy không.

Nhưng không phải cô vốn là một người mềm lòng lương thiện sao? Chu Gia Thuật, rốt cuộc mày đang để ý điều gì.

Trong mười mấy giây giằng co, không ai nói gì, chỉ có thể nhìn thấy những cảm xúc mãnh liệt mà phức tạp trong ánh mắt của nhau.

Đột nhiên, Bảo Ý dùng hai tay bám vào vai cậu, hơi dùng sức đẩy cậu vào bức tường phía sau, cô nhón chân, ngẩng đầu hôn lên một cách mạnh bạo.

Thời gian như dừng lại trong khoảnh khắc ấy, ngay cả gió cũng đứng yên.

Nắm đấm đang siết chặt của Chu Gia Thuật luống cuống buông ra, cậu hơi giơ lên, nhưng cũng không dám ôm cô.

Cảnh tượng này dường như chỉ có trong mơ.

Tim cậu đập như thể không còn thuộc về mình, đôi môi ấm áp của cô còn mang theo hương trà lài.

Bảo Ý vì căng thẳng mà th* d*c, nụ hôn ngắn ngủi đã khiến lồng ngực cô phập phồng dữ dội, cũng không biết là vì tức giận hay ngượng ngùng, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

Cô cắn môi, cuối cùng vẫn tức giận nói ra: “Cậu không biết giữ chỗ cho tớ, còn ngồi với người khác, nếu có lần sau thì cậu chết chắc!”

Thực ra cô biết cậu nghĩ gì, mối quan hệ giữa hai người rất vi diệu, quá cố ý thì dễ lộ sơ hở, bị phát hiện thì sao?

Giống như Bảo Ý, thực ra cô không hề ái ngại về việc để bố mẹ biết, nhưng cô không muốn liên lụy đến cậu.

Cậu có lẽ cũng có suy nghĩ tương tự.

Họ còn quá trẻ, chỉ có một lời yêu, không có áo giáp, không có vũ khí để cùng nhau vượt qua chông gai, lời hứa chân thành nhất cũng có thể là bọt biển chạm vào là vỡ, chỉ có thể tạm thời cất giấu tình yêu đó đi.

Nhưng Bảo Ý vẫn tức giận, bà mợ hai đáng ghét của cô vẫn phiền phức như mọi khi.

Nhưng Chu Gia Thuật cũng đáng chết.

Dù có bao nhiêu lý do chính đáng cũng không thể xua tan sự tức giận của cô.

Chu Gia Thuật gật đầu, nhìn biểu cảm của cô, đôi môi cô mấp máy, xung quanh dường như đều trở thành chân không. Cậu không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, trong đầu cậu dường như chỉ có một người tí hon đang thúc giục cậu hôn cô.

Cậu đột nhiên đưa hai tay lên, ôm chặt lấy mặt, rồi mặc cô vùng vẫy vô ích hai giây, nụ hôn mãnh liệt đã rơi xuống.

Bảo Ý nghe thấy tiếng sóng vỗ, như thể sóng biển đã nhấn chìm cô.

Cô đột nhiên cảm thấy không thở được, cô ngửa cổ lên, bất lực đấm vào lưng cậu.

Chu Gia Thuật cuối cùng cũng buông cô ra, cậu chậm rãi dựa lên tường, ngẩng đầu lên, điều hòa lại hơi thở, ánh mắt liếc xuống nhìn cô, ngón tay cái lau nhẹ vết nước long lanh trên khóe môi cô, nhìn cô im lặng lùi lại, dùng áo khoác che mặt, rồi cười không phát ra tiếng động.

Tới khi nào hai người mới lớn được đây?

Lớn tới tuổi có thể hôn thỏa thích, hôn đến khi đầu bạc răng long.

Mới đủ để bày tỏ tình yêu của cậu.

Cái tuổi trong sáng đến mức ngay cả tưởng tượng cũng chỉ có thể tưởng tượng được hôn thỏa thích… (x)


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận