Sau Khi Ly Hôn, Chồng Trước Mất Trí Nhớ

Chương 37: Tôi quyết định từ bỏ cậu ấy.




Sáng sớm tinh mơ, Lâm Chương giữ vững trạng thái ngơ ngác, lết thân thể mệt mỏi xuống tầng. Trong phòng bếp truyền đến tiếng thái rau, bước chân của anh dừng lại vài giây, chậm rãi đi tới.

Ánh sáng mặt trời chiếu vào qua khung kính cửa sổ, gió thổi lay động nhánh cây, thời tiết hôm nay thật tốt. Diêm Thầm mặc bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, đứng bên kia làm bữa sáng. Hắn cúi thấp đầu, gò má anh tuấn kiên nghị, vành mắt đen thui chứng tỏ tối qua ngủ không ngon, hoặc là không hề ngủ.

Lâm Chương thật không nghĩ tới, sau khi cãi nhau một trận, hôm nay Diêm Thầm vẫn sẽ dậy sớm làm bữa sáng cho anh. Một số ký ức bị anh bỏ quên đang lặp đi lặp lại trong đầu, khiến cho Lâm Chương tựa như người bệnh thiếu máu, tâm hoảng ý loạn, tay chân lạnh lẽo.

Diêm Thầm bê đĩa đi lướt qua Lâm Chương nhưng không nhìn anh, càng không nói chuyện với anh, hắn chỉ đặt phần ăn của Lâm Chương trước vị trí thuộc về anh, sau đó kéo ghế ngồi xuống, tự ăn bữa sáng của mình.

Đứng ở cửa nhà bếp một hồi lâu, Lâm Chương mới hành động như người lớn tuổi, chậm chạm tiến vào. Lần đầu tiên anh cảm thấy, có thể ăn được đồ Diêm Thầm tự làm, cùng nhau trải qua bữa sáng bình dị như này thật là một loại may mắn. Diêm Thầm ăn rất nhanh, sau khi ăn xong, hắn cũng không hề rời đi, mà là ngồi ở trên ghế chơi điện thoại.

   

Lâm Chương để đũa xuống, thư ký gọi điện tới cho anh, nói rằng xe đang đợi ở cửa sau.

Anh nhìn chằm chằm vào vết dầu loang lổ trên mặt bàn, mím mím môi, “Chờ một chút.”

Sau khi cúp điện thoại, nhìn thấy Diêm Thầm đang bỏ hai đĩa đồ ăn của bọn họ vào bồn rửa, Lâm Chương bèn để di động xuống, vội vàng đuổi tới, nắm chặt cổ tay của hắn.

“Diêm Thầm.”

Diêm Thầm đứng im không nhúc nhích, giả vờ lạnh lùng: “Nhanh đi làm đi, muộn rồi.”

Trong phút chốc, trái tim Lâm Chương như bị dao cứa vào, máu me đầm đìa. Anh tiến về phía trước, tựa trán lên tấm lưng rộng của Diêm Thầm, cảm giác được cơ lưng của hắn đột nhiên căng chặt, “Xin lỗi.”

Một tiếng xin lỗi này, anh nợ Diêm Thầm đã lâu, dù làm việc thật tốt thì cũng có lợi ích gì, cuộc sống của anh đã bị chính bản thân biến thành rối loạn, ngay cả người mà anh yêu nhất cũng bị chính tay anh đẩy đi rồi.

Diêm Thầm thả đĩa ăn trong tay, xoay người nâng mặt Lâm Chương lên, tròng mắt đen kịt của anh bao phủ một tầng sương mù mỏng, phía dưới là mặt hồ phẳng lặng, lúc này lại hiện lên từng mảng gợn sóng.

“Ca ca, em thật gian xảo.” Ánh mắt Diêm Thầm tối tăm không rõ, âm thanh khàn khàn, hắn cúi người hôn lên bờ môi nhạt màu của người đối diện.

   

Lâm Chương bị ép ngẩng đầu lên, nghênh đón Diêm Thầm, hay cánh tay Diêm Thầm cứng như cốt thép, giam cầm Lâm Chương bên trong lồng ngực mình.

Sau một khoảng thời gian luyện tập, kỹ thuật hôn của Diêm Thầm tăng lên đáng kể, mơ hồ tìm về trình độ của trước khi mất trí nhớ, cơ thể Lâm Chương bắt đầu nhũn ra, thân thiết dựa vào Diêm Thầm, hai người lảo đảo di chuyển về phía nhà ăn.

Đột nhiên bị mất trọng lực, Lâm Chương vô thức ôm chặt cổ Diêm Thầm, một giây sau đã bị hắn đặt trên bàn, hoa cát cánh bên trong bình đang tỏa ra hương thơm ngát.

Thư ký Tiền kiểm tra thời gian lần thứ 12, do dự không biết có nên gọi điện thúc giục Lâm tổng chút không. 365 ngày, cả năm không nghỉ ngơi, từ Lâm tổng không đến muộn về sớm, hôm nay đã sắp 8h30 rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, lẽ nào sắp mưa rào?

Thời gian vừa đúng 8h30, cuối cùng Lâm Chương cũng đi từ trong nhà ra, phía sau còn kéo thêm một Diêm đại thiếu gia dính người, Diêm đại thiếu gia cúi đầu hôn môi Lâm Chương, nhìn anh lên xe.

“Lâm tổng, chào buổi sáng.” Thư ký Tiền đè nén khiếp sợ trong lòng, bình tĩnh chào hỏi Lâm Chương.

“Ừm, chào cậu.” Lâm Chương gật gật đầu.

Vậy mà lại không hề hỏi hắn chuyện công việc trước?

Kết thúc một ngày, thư ký Tiền không khỏi khiếp sợ, nhóm thư ký khác cũng trố mắt ngoác mồm, hôm nay Lâm tổng ngơ ngẩn nhiều lắm à nha?

   

Đến gần tối, Lâm Chương dành ra chút thời gian nói với thư ký: “Chấm dứt hợp tác với Kỳ Ngộ, tiền bồi thường trừ từ tài khoản của tôi.”

“Lâm tổng, Kỳ Ngộ có vấn đề gì sao?” Thư ký kinh ngạc dò hỏi, hôm qua đàm phán thuận lợi lắm mà ta? Kỳ Ngộ rất có tiềm lực, chấm dứt hợp tác không chỉ mang lại tổn thất, mà còn có thể sẽ ảnh hưởng đến uy tín và danh dự của Đỉnh Nghiệp. Trong công ty có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Chương như vậy, thư ký lo lắng có người dùng cái này làm lý do để bắt bí anh.

“Không sao.” Lâm Chương xem thông tin cả buổi chiều, anh chỉ vào một công ty, nói: “Đổi Kỳ Ngộ thành nhà này.”

Thư ký muốn nói lại thôi, nhưng Lâm Chương mới là người quyết định, “Vâng.”

Mấy ngày sau, Lâm Chương đến thăm Lâm Viêm thì thấy Tề Chử Châu đang ở đó, đây là một căn hộ rộng khoảng 100 mét vuông, không lớn, bình thường chỉ có mình Lâm Viêm ở cũng đủ. Căn hộ này không rẻ, chủ yếu là vị trí thích hợp, gần trường đại học của Lâm Viêm, thiết bị an ninh ở khu vực này cũng tốt, để Lâm Viêm sống một mình, Lâm Chương cũng tạm yên tâm.

“Anh, anh tới rồi, mau vào đi, em đã gọi rất nhiều đồ ăn.” Lâm Viêm vui vẻ kéo Lâm Chương vào nhà, gã biết làm vài món đơn giản, nhưng không thể so với tài nấu nướng của Lâm Chương, bình thường toàn sống dựa vào đồ ăn nhanh, hoặc là trực tiếp ra ngoài ăn.

Tề Chử Châu đứng dậy, ánh mắt hơi cô đơn, “Lâm Chương.”

Lâm Chương giật mình, “Ừm.”

   

“Đang có khách à, vậy hôm khác anh tới.” Lâm Chương nói xong rồi quay đi, Lâm Viêm kéo anh lại, chặn anh ở cửa, “Anh, anh Tiểu Tề cũng đâu phải người ngoài, tại sao phải để hôm khác, ảnh còn đặt nhiều đồ anh thích ăn lắm, với lại lâu rồi anh không đến thăm em, em đang có nhiều thắc mắc về công việc muốn hỏi anh đây này.”

Tề Chử Châu đứng trong phòng khách rất lúng túng, Lâm Chương đột nhiên đổi ý, chấm dứt hợp tác giữa hai công ty, y muốn tìm Lâm Chương nói chuyện nhưng thư ký bên đó lại luôn báo rằng anh không có thời gian. Cuối cùng y cũng hiểu được, Lâm Chương đang cố ý tránh né mình, nếu không phải đã hết cách thì y cũng sẽ không tìm tới chỗ của Lâm Viêm cầu trợ giúp.

“Lâm Chương, dù gì cũng từng làm bạn bè, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện được không?”

Lâm Chương nhìn thấy thái độ gần như hèn mọn của y, đốt ngón tay khẽ cong, “Ừm.”

Lâm Viêm vui vẻ kéo Lâm Chương ngồi xuống ăn cơm, “Mấy thứ này là anh Tiểu Tề đặc biệt gọi cho anh đó, anh, không ngờ nhiều năm vậy rồi mà anh Tiểu Tề vẫn còn nhớ sở thích của anh.”

Tề Chử Châu cười nói: “Có gì đâu, có vài thứ đã khắc sâu vào trí nhớ, dù muốn quên cũng không được.”

Bàn tay đang cầm đũa của Lâm Chương hơi ngừng lại, đúng vậy, sao anh có thể quên được bản thân đã đối xử tệ với Diêm Thầm như thế. Có lẽ đối với anh lúc đó, mấy việc này thật sự không đủ để khiến anh hao tâm tốn sức chăng, nếu không xảy ra biến cố này, có khi anh còn chẳng nhớ tới những chuyện ấy, cũng không hiểu tại sao Diêm Thầm lại ly hôn với mình.

   

Nào có gì đột nhiên, chẳng qua là tổn thương chồng chất qua từng ngày, mãi đến tận khi xuất hiện một cọng cỏ cuối cùng siết chết con lạc đà, có lẽ cọng cỏ kia chính là Lâm Viêm và Tề Chử Châu.

Lâm Viêm cầm một tấm ảnh rồi nói với Diêm Thầm, bởi vì báo ân nên Lâm Chương mới đồng ý ở bên cạnh hắn, lúc trước Diêm Thầm đã chia rẽ Lâm Chương và Tề Chử Châu. Hiện tại Tề Chử Châu về nước, nếu như Diêm Thầm thật sự yêu anh thì buông tay đi, nhiều năm như vậy cũng đủ rồi.

Lần đầu tiên biết chuyện này từ miệng Lâm Viêm, Lâm Chương giận không nhịn nổi, quan hệ tình cảm bao năm, anh thật sự không ngờ rằng Diêm Thầm không tin mình mà lại tin lời em trai. Anh muốn chất vấn Diêm Thầm, dựa vào đâu mà phủ định tình cảm nhiều năm của bọn họ, dựa vào đâu lại dám biến tấu khái niệm tình yêu của anh dành cho hắn, nhưng anh lại đối mặt với một Diêm Thầm mất trí nhớ, dù có hỏi, cũng không lấy được đáp án của hắn.

Hiện tại anh mới hiểu, Diêm Thầm luôn nói anh lý trí đến đáng sợ, nhưng thật ra là đang oán giận anh không đủ yêu hắn.

Tình yêu, chính là hai người cùng vượt qua nước sôi lửa bỏng, chứ không phải một người xông pha, người còn lại thì sống chết mặc bây.

Một bữa cơm, ba người mỗi người một suy nghĩ, Lâm Chương lơ đễnh ăn, tâm tư trăm lối.

Lâm Viêm bỏ chén đũa bẩn vào máy rửa bát trong bếp, sau đó cầm điện thoại đi về phòng ngủ, “Anh Tiểu Tề, cố lên!”

Tề Chử Châu cười khổ lắc đầu, rót cho Lâm Chương một cốc nước ấm.

   

“Cảm ơn.” Lâm Chương cầm cốc trong tay nhưng không uống, “Nói chuyện chính đi.”

Tề Chử Châu bỗng nhiên bị nghẹn họng, y biết rõ tính cách của Lâm Chương chính là lý trí lạnh lùng như vậy, nhưng cũng vẫn sẽ bị tổn thương.

Y nhẹ rũ mi, nhìn chằm chằm ngón tay cái một lát, sau đó thẳng thắn đối diện với Lâm Chương, “Chuyện cậu và Diêm Thầm ly hôn, tôi đã biết rồi.”

Lâm Chương cũng không bất ngờ, anh đã đoán được từ hôm cùng Tề Chử Châu ăn thịt nướng. Anh lựa chọn nói chuyện ly hôn và chuyện Diêm Thầm mất trí nhớ cho Lâm Viêm, một là vì anh với Lâm Viêm chung sổ hộ khẩu, không che giấu nổi, hai là hi vọng nhờ vào đó để Lâm Viêm không tìm Diêm Thầm gây rối nữa. Quả thật Lâm Viêm không tiếp tục quấy nhiễu Diêm Thầm, nhưng lại tìm tới cho anh một cái phiền phức lớn.

“Đừng trách Tiểu Viêm, cậu ấy cũng vì quan tâm cậu, hi vọng cậu vui vẻ.” Thấy Lâm Chương cau mày, Tề Chử Châu lên tiếng động viên anh.

Sắc mặt Lâm Chương rất lạnh, “Nói thật, tôi không cần cái loại tự cho là muốn tốt cho tôi như vậy. Tề Chử Châu, tôi tưởng trước đây tôi đã nói rất rõ rồi, điều kiện tiên quyết để chúng ta tiếp tục làm bạn bè đó là anh chỉ coi tôi là bạn, nếu anh không làm được, vậy thì không cần tiếp tục nữa.”

Thái độ của anh gần như thờ ơ, “Tôi xin lỗi về chuyện hợp tác, để cảm xúc cá nhân xen vào công việc là cách làm rất thiếu chuyên nghiệp, nhưng tiếp xúc với anh sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của tôi và Diêm Thầm, tiền bồi thường tôi sẽ trả anh gấp đôi.”

   

“Không cần bồi thường, dù sao vẫn chưa chính thức bắt đầu hợp tác, không có hao tổn nhân vật lực, tôi cũng không tổn thất gì.” Tề Chử Châu siết chặt nắm đấm, “Tôi thừa nhận tôi không thể coi cậu là bạn bình thường, lúc trước không biết chuyện cậu và Diêm Thầm ly hôn, tôi vẫn có thể kiềm chế tình cảm của mình, nhưng cậu và Diêm Thầm đã ly hôn rồi, hắn cũng sẽ sớm khôi phục ký ức. Lâm Chương, việc gì cậu phải càng lún càng sâu, thương tổn tới chính mình.”

Đạo lý này, làm sao Lâm Chương không hiểu, nhưng chuyện tình cảm không phải cứ muốn là có thể khống chế. Huống chi, anh đã xác nhận Diêm Thầm chưa từng làm chuyện có lỗi với mình, những scandal kia cũng đều có nguyên nhân, giữa bọn họ có quá nhiều hiểu lầm, nếu trước kia luôn là Diêm Thầm chủ động, vậy tại sao anh không thể chủ động cứu vãn một lần.

“Tề Chử Châu, dù tôi và Diêm Thầm ly hôn, tôi cũng vẫn thích hắn, sẽ yêu hắn cả đời này. Hãy tìm một người anh thích và người đó cũng thích anh đi, đừng lãng phí thời gian cho tôi nữa.”

Đồng tử Tề Chử Châu co rút, tim rung động, y không hiểu, rốt cuộc Diêm Thầm đã bỏ bùa Lâm Chương kiểu gì, mà có thể khiến Lâm Chương một lòng với hắn như vậy. Nhưng Diêm Thầm không xứng chút nào, “Tôi bằng lòng chờ tới ngày cậu quên hắn, nếu không quên được cũng không sao, chỉ cần có thể được ở bên cạnh cậu thì tốt rồi. Lâm Chương, hãy cho tôi một cơ hội theo đuổi cậu, đừng tránh né tôi, được không?”

“Cần gì phải vậy?” Lâm Chương thở dài, “Đối với tôi, Diêm Thầm không giống anh, người anh thích là một tôi gọn gàng tỏa sáng, nhưng tôi trở thành như vậy đều là nhờ Diêm Thầm, chính hắn đã tiếp nhận con người ban đầu của tôi, giúp tôi trở nên càng xuất sắc.”

   

“Trước đây tôi vừa đen vừa bẩn, nói chuyện cũng mang nặng khẩu âm địa phương, tôi tự ti, keo kiệt, trầm lặng vô vị, vừa mẫn cảm, vừa khó nhìn, cũng không ưu tú. Một tôi như vậy sẽ chẳng ai thích, chỉ có Diêm Thầm, hắn tiếp nhận tôi, dạy tôi nói tiếng phổ thông, cùng luyện tập tiếng anh với tôi, cổ vũ tôi tự tin phát âm, không chỉ đồ chơi và bạn bè, mà ngay cả nhà của hắn, hắn cũng tình nguyện chia sẻ cho tôi.”

Anh nhìn Tề Chử Châu thật sâu, tròng mắt tựa như giải ngân hà lộng lẫy, “Hắn là độc nhất vô nhị, là cứu rỗi của tôi, dù cho hắn không còn quay đầu nhìn lại, tôi tin rằng mình vẫn sẽ không yêu thêm ai khác. Tề Chử Châu, cảm ơn anh thích tôi, anh đã từng là người bạn rất thân của tôi, về sau tôi sẽ không gặp mặt anh nữa.”

Lâm Viêm đi từ trong phòng ra, chỉ còn mình Tề Chử Châu ngồi ngẩn người trên ghế sofa, “Anh của em đâu?”

“Cậu ấy về rồi.” Tề Chử Châu uống nước ấm mà tưởng như nuốt phải đá.

“A? Sao lại vậy? Anh Tiểu Tề, anh của em đồng ý chưa?” Lâm Viêm kích động hỏi.

Đáy cốc đụng phải mặt bàn, phát ra tiếng vang chói tai, Tề Chử Châu lắc đầu, Lâm Chương thực sự rất tàn nhẫn.

“Tôi quyết định từ bỏ cậu ấy.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận