Sắc mặt Lâm Chương trắng bệch, anh ngồi tựa vào đầu giường, trên tay vẫn đang truyền dịch: “Lần này chỉ là ngoài ý muốn, dạo này bận quá nên em không ăn cơm đầy đủ. Bình thường uống rượu xã giao vẫn ổn, anh không cần sốt sắng như vậy.”
“Lâm Chương, đây không phải là lần đầu tiên em nhập viện vì vấn đề này. Em có biết lúc nghe tin này, anh đã sợ đến mức nào không?” Diêm Thầm cau mày, giọng nói nặng nề.
“Xin lỗi anh, em không sao mà, anh đừng lo lắng.” Lâm Chương hạ giọng, vươn tay định níu lấy Diêm Thầm.
Diêm Thầm né tránh, không muốn Lâm Chương qua quít như vậy: “Lần trước em cũng nói y chang, lúc nào em cũng chỉ biết lấy lệ với anh. Đỉnh Nghiệp nhiều người như thế, còn cần em liều mạng vậy à?”
“Diêm Thầm, ý anh là sao?” Đầu ngón tay Lâm Chương khẽ run, ánh mắt sâu thẳm dõi theo hắn.
Diêm Thầm bình tĩnh đón nhận ánh mắt của anh: “Anh không rõ tại sao em phải liều mạng như vậy, mấy năm nay em luôn bận rộn công tác, xã giao, chức vụ càng ngày càng cao. Anh cho rằng em sẽ hài lòng với vị trí hiện tại, không làm việc quá sức nữa. Nhưng anh nhận ra anh sai rồi, Lâm Chương, em chính là cái động không đáy.”
Khí lạnh bỗng lan khắp toàn thân, Lâm Chương run rẩy: “Diêm Thầm, ngay cả anh cũng nghĩ rằng em thèm muốn Đỉnh Nghiệp?”
“Anh không có ý đó, Lâm Chương, anh chỉ muốn em đồng ý sau này sẽ ăn cơm đầy đủ, không uống rượu nữa.” Diêm Thầm siết chặt nắm tay, vẻ mặt mệt mỏi.
“Anh nghĩ em thích ra ngoài xã giao, không muốn ăn cơm đúng giờ ư?” Sắc mặt Lâm Chương tái nhợt, rất nhiều lời muốn nói đều bị anh nuốt xuống.
Cuối cùng thì anh cũng không thể nói lời tổn thương Diêm Thẩm, hắn là thái tử gia danh chính ngôn thuận của Diêm gia còn anh thì không, chỉ cần anh lười biếng một chút thôi là sẽ có rất nhiều người bên dưới nghĩ đủ mọi cách để kéo anh xuống.
Lâm Chương nhắm mắt dựa vào đầu giường, tinh thần sa sút: “Em mệt rồi.”
Chỉ riêng vấn đề này, bọn họ đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng tan rã trong không vui, đến bây giờ vẫn chưa giải quyết được.
Gần đây Diêm Thầm đang chuẩn bị quay phim mới. Đây là đề tài mà hắn chưa từng tiếp xúc, một bộ phim về người đồng tính, vừa chốt xong nam chính. Nam chính là Tỉnh Hành, nghệ sĩ xuất thân từ diễn viên nhí.
Tuy rằng Tỉnh Hành có độ quốc dân cao nhưng vẫn bị hạn chế từ những vai diễn trước đấy. Sau khi thử vài lần chuyển hình tượng thì đều thất bại, đã thế nhà dột còn gặp mưa rào, mẹ y bệnh nặng nên cần một số tiền lớn để chữa bệnh. Cuối cùng táng gia bại sản, lưu lạc trở thành vai phụ cho các diễn viên mới, bị người ta gây khó dễ ở phim trường.
Vừa lúc gặp trúng Diêm Thẩm đang đi tìm diễn viên khắp nơi, Tỉnh Hành đã 28 tuổi, cũng coi như có tuổi trong cái vòng luẩn quẩn này. Diêm Thầm liếc mắt một cái, chọn trúng sắc thái bi kịch nồng đậm trên người y, cảnh ngộ lúc ấy của Tỉnh Hành không khác gì vai nam chính trong 《 Đi đường 》.
Diêm Thầm quyết định dẫn người đi. Ngay trong chòi nghỉ mát ven đường, chỉ tốn đúng 15 phút, Tỉnh Hành thử vai thành công. Thậm chí Tình Hành còn đang mơ màng, không biết mình diễn thử để làm gì, cho đến khi Diêm Thầm vỗ vai y nói: “Ngày mai tới tìm tôi ký hợp đồng, vai nam chính là của anh.”
Lúc này y mới hiểu được, mình trúng thưởng lớn rồi, thật sự có bánh nhân thịt rơi từ trên trời xuống, đã vậy còn rơi trúng y. Người đàn ông 28 tuổi, bị cuộc sống đè nặng đôi vai cũng không rên một tiếng, ngay giờ phút này bỗng òa khóc.
Còn một nhân vật quan trọng khác trong bộ phim, mãi chưa tìm được diễn viên thích hợp. Phó đạo diễn nói rằng bên phía đầu tư sắp xếp một bữa tiệc, muốn trao đổi về tiến độ của bộ phim với Diêm Thầm. Không tìm được nam hai, bộ phim này không thể khởi quay, đương nhiên bên họ sẽ sốt ruột, cứ cố kéo dài như vậy cũng không tốt. Từ trước đến nay Diêm Thầm không thích tham gia tiệc tùng, nhưng lần này hắn lại đồng ý.
Diêm Thầm 26 tuổi không còn ngây thơ cho rằng chỉ là ăn một bữa cơm như trước nữa, rất nhiều người có mặt, bên cạnh có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi muôn hình muôn vẻ. Người thì nói ‘Đi kính rượu Diêm đạo, để hắn cho cậu một vai diễn nhỏ’, người thì lại nói ‘Diêm đạo, đây là em kết nghĩa của tôi, nghe bảo anh còn một nhân vật chưa tìm được diễn viên, anh thấy em kết nghĩa của tôi thế nào?’.
Diêm Thầm lạnh mặt, linh hồn của phó đạo diễn khẽ run rẩy, vội vàng cười làm lành, đồng thời chặn rượu giúp Diêm Thầm.
Trong đám người này, chỉ có một thanh niên đang vùi đầu ăn như chết đói, không hề bị không khí xung quanh ảnh hưởng, người đại diện của cậu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đẩy cậu một cái: “Cậu là heo à, ăn gì mà ăn lắm, mau đi mời rượu Diêm đạo, chẳng phải cậu muốn diễn xuất hay sao?”
Thanh niên ngước mắt nhìn Diêm Thầm đang bị một đám người vây quanh, thấy vẻ mặt hắn tỏ ra chán ghét, cậu bèn cúi đầu tiếp tục ăn.
“Đây là đứa bé cậu dẫn dắt? Chưa thấy bao giờ nhỉ.” Gã đàn ông trung niên bụng bia tiến tới, híp mắt đánh giá thanh niên.
“Lý tổng, đây là Tri Hạ nhà tôi, lúc trước theo nghiệp ca hát. Gần đây thị trường băng đĩa bị chững lại nên tôi định để cậu ta chuyển đổi hình tượng xem sao. Mong rằng Lý tổng quan tâm nhiều hơn.” Người đại diện chà xát tay tỏ vẻ nịnh nọt.
Lý tổng vui cười hớn hở nói: “Được rồi, Tri Hạ đúng không? Đi theo tôi mời rượu, nhân vật gì đó cũng dễ thương lượng.”
Người đại diện nhanh chóng rót đầy một ly rượu cho Lộ Tri Hạ, sắc mặt cậu bỗng trắng bệch: “Anh Trương, em không uống được nhiều như vậy…”
“Khiêm tốn quá, cậu giỏi nhất là uống rượu còn gì. Lý tổng không biết đấy thôi, Tri Hạ nhà tôi sùng bái ngài, từ lâu đã muốn kính ngài vài chén, đáng tiếc cậu ta nhát gan nên không dám tìm gặp ngài.”
Lộ Tri Hạ bị dọa trắng bệch cả môi, nhưng cậu là một ca sĩ nhỏ, nào dám nói đi là đi. Ban đầu cậu đi theo chị Vương, nhưng độ phủ sóng của cậu không được tốt nên đã bị chị Vương đá sang cho anh Trương, anh Trương chỉ muốn lợi ích trước mắt, cũng không tính toán lâu dài cho nghệ sĩ. Khi nằm trong tay anh ta, anh ta sẽ ép khô toàn bộ giá trị của nghệ sĩ để đạt được lợi ích lớn nhất.
“Tôi đi đây.” Diêm Thẩm ngửi mùi nước hoa quanh quẩn, chỉ cảm thấy căng cả da đầu. Tiếng cười của nam nữ xung quanh, giọng điệu xu nịnh, làm cho hắn nóng nảy phiền lòng, nửa phút cũng không chịu nổi.
Phó đạo diễn nghe thế bèn hoảng loạn muốn ngăn cản hắn. Lúc này, nhóm nam nữ vốn muốn nịnh nọt Diêm Thầm để hòng lấy được vai diễn nhỏ sợ tới mức không dám tới gần, cho rằng mình chọc giận hắn.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, vì thế cảnh tượng Lý tổng ép buộc Lộ Tri Hạ uống rượu bỗng thành trung tâm sự chú ý, sắc mặt Lộ Tri Hạ tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt tan rã, người đại diện của cậu vừa rót rượu cho cậu vừa liên tục nịnh nọt Lý tổng.
Lộ Tri Hạ khó chịu nói: “Anh Trương, em thật sự không uống nổi nữa.”
Lý tổng sầm mặt: “Tiểu Trương, chẳng lẽ đứa bé nhà cậu không nể mặt tôi? Còn nói gì mà giỏi uống rượu, sùng bái tôi? Giờ mới chén thứ mấy mà đã không chịu nổi rồi.”
“Đâu có đâu có, Tri Hạ đang làm nũng với ngài đó.” Người đại diện cười mập mờ.
Lý tổng không kìm được, ánh mắt gã ta nhìn khuôn mặt Lộ Tri Hạ rồi đến xương quai xanh tinh xảo của cậu, tiếp theo lại dò xét vòng eo thon gầy kia. Nghe nói cậu bé này là ca sĩ, hát rất hay, không biết lúc trên giường thì thế nào.
Lộ Tri Hạ đã nôn ba lần rồi, dạ dày nóng rát, cổ họng cũng đau đớn dữ dội, cậu không dám uống nữa vì sợ sẽ phá nát cổ họng. Nhưng cậu không có tiếng nói, cõi lòng tràn ngập tuyệt vọng, thậm chí còn nảy sinh tâm lý thà cứ vậy cho xong.
Cậu chỉ muốn ca hát, tự nhiên lại bị ép đến bữa tiệc này. Trước khi tới, rõ ràng anh Trương còn bảo chỉ là bữa tiệc bình thường thôi, cũng tại bản thân quá ngu, tin tưởng lời dối trá của anh ta.
Lý tổng sờ mó tay của cậu đều bị cậu tránh né, vừa rồi đứng trong WC nôn xong, cậu còn định lén chuồn đi, cùng lắm thì về quê. Nhưng không biết anh Trương theo sau từ lúc nào, còn lấy hợp đồng ra đe dọa cậu, chất cồn xông lên não, Lộ Tri Hạ mông lung nghĩ, nếu như hôm nay không thể trốn thoát, cậu sẽ nhảy từ cửa sổ xuống.
Diêm Thầm nhìn Lộ Tri Hạ một lúc, bỗng túm lấy tay Lộ Tri Hạ, kéo cậu đứng lên. Lộ Tri Hạ quay đầu lại nhìn hắn theo bản năng nhưng tầm mắt mơ hồ, không thể phân biệt nổi trước mặt là người hay chó.
“Diêm… Diêm đạo?” Lý tổng sợ hết hồn, sao Diêm Thầm xông tới chẳng nói tiếng nào vậy.
Nhìn động tác của Diêm Thầm, lúc này Lý tổng mới phản ứng lại, gã ta từng nghe nói Diêm đạo rất biết cách chơi, lẽ nào vừa ý ca sĩ nhỏ này?
Lý tổng suy xét, hơi luyến tiếc.
Diêm Thẩm cũng không định thương lượng với gã ta, hắn trực tiếp lôi Lộ Tri Hạ đi, bước chân Lộ Tri Hạ lảo đảo, Diêm Thẩm không hề có ý muốn đỡ chứ nói chi là ôm, mọi người ở đây nghẹn họng trân trối nhìn Diêm đạo không biết thương hoa tiếc ngọc rời đi.
Sau khi đã đi xa, Diêm Thầm hất tay Lộ Tri Hạ ra: “Cậu tự về đi, tôi đi đây.”
Ai mà ngờ, Lộ Tri Hạ bỗng nhiên gào khóc: “Tôi… Tôi không dám… trở về. Nhất định là anh Trương… sẽ đến chỗ ở của tôi. Tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy, tôi chỉ muốn ca hát thôi mà, ọe —— “
Lộ Tri Hạ khóc rống lên, ngồi xổm tại chỗ nôn mửa, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, Diêm Thầm hơi lúng túng, hắn đưa cho cậu một bịch khăn giấy.
“Đừng khóc nữa, chẳng phải làm cờ hó của tư bản đều như vậy à.”
“Không… không hề nhé! Khẳng định mấy nhà tư bản kia sống rất thoải mái, chỉ có những người không quyền không thế như chúng ta mới bị bắt nạt.” Lộ Tri Hạ nhận khăn giấy, lải nhải oán giận.
Lộ Tri Hạ khóc lóc kể lể mấy năm này cậu sống thảm ra sao, kiên quyết theo đuổi ước mơ mà không để tâm tới lời khuyên can của cha mẹ, đến bây giờ cha mẹ vẫn chưa chịu tha thứ cho cậu. Cả người bạn vốn từng thân thiết, rõ ràng đã hẹn nhau cùng debut, cuối cùng lại bò lên giường tư bản ngay trước đêm chung kết, đạp cậu dưới chân, một mình debut.
Bởi vì độ phủ sóng của cậu cao, sau khi debut thì tên đó luôn lôi kéo cậu xào CP, vợt được từ chỗ của cậu khá nhiều fan, lợi dụng cậu xong còn không quên quay đầu đạp một cái. Người đại diện cũ thấy độ phủ sóng của cậu tụt dần, không nể tình cũ mà đá cậu sang người đại diện hiện tại, còn người đại diện hiện tại, vừa rồi chuẩn bị dâng cậu lên giường người khác.
Diêm Thầm ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, châm một điếu thuốc, nói: “Hôm qua tôi vừa cãi nhau với tiên sinh nhà tôi.”
Lộ Tri Hạ khóc sưng đỏ cả mắt, nghe vậy bèn quay đầu nhìn Diêm Thầm: “Hả? Bởi vì anh lăng nhăng à?
Diêm Thầm bật cười: “Không phải, tôi không lăng nhăng, tôi rất yêu em ấy, nhưng em ấy quá bận rộn, cuộc sống mỗi ngày đều bị công việc chiếm trọn. Tối hôm trước em ấy đi xã giao, uống rượu đến nỗi nhập viện, tôi rất lo lắng.”
“Thật đấy, một người đàn ông sức dài vai rộng như tôi không sợ cậu chê cười, hôm qua tôi bị dọa phát khóc rồi.” Diêm Thầm rít một hơi thuốc lá, nụ cười hơi thê lương.
“À…” Lộ Tri Hạ đưa cho hắn một tờ khăn giấy: “Anh lấy không?”
Diêm Thầm khoát tay: “Không cần, tôi chỉ khóc ở trước mặt em ấy.”
Lộ Tri Hạ hít một hơi thật sâu: “Diêm đạo, anh thâm tình thật đó, tiên sinh nhà anh đối xử với anh tệ quá.”
“Không đâu, em ấy đối xử với tôi rất tốt.” Diêm Thầm cãi lại.
Nghe vậy, Lộ Tri Hạ càng thương hại hắn: “Anh đừng cậy mạnh.”
“Không phải, em ấy thật sự rất tốt. Trước kia lúc còn đi học, em ấy không có tiền nhưng vẫn ăn mặc tiết kiệm để mua quà sinh nhật đắt tiền cho tôi. Em ấy sẵn sàng ki bo với bản thân mình nhưng lại luôn hào phóng với tôi. Khi tôi học ở nước ngoài, mặc dù bận rộn nhưng em ấy vẫn sẽ dành thời gian ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ tới thăm tôi, ba giờ sáng lại bay về, tiếp tục làm việc.”
Đồng tử Diêm Thầm phủ kín một tầng hơi nước, hắn hít sâu rồi lại thở ra, khuôn mặt anh tuấn như ẩn như hiện trong sương mù.
Lộ Tri Hạ ôm đầu gối, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Diêm Thầm: “Tôi rất hâm mộ, Diêm đạo, hai anh nhất định phải sống thật tốt, bạch đầu giai lão đấy. Không biết một nửa của tôi đang ở nơi nào.”
Nói xong cậu lại bi thương cười khổ: “Thôi vậy, không chừng ngày mai sẽ phải gánh một khoản nợ lớn.”
Nhớ lại lời đe dọa của người đại diện, cõi lòng Lộ Tri Hạ tràn đầy tuyệt vọng.
Diêm Thầm tỉ mỉ quan sát cậu: “Mai cậu tới tìm tôi thử vai, có một nhân vật rất thích hợp với cậu.”
“Thật ư? Diêm đạo, ngài đúng là người tốt! Tôi nên báo đáp ngài thế nào? Tôi sẽ không lấy thù lao đóng phim!” Lộ Tri Hạ kích động đứng lên, bởi vì choáng váng nên lại đặt mông ngồi dưới đất.
“Thù lao đóng phim vẫn là của cậu, nếu muốn báo đáp tôi thì hãy cố gắng hoàn thành tốt vai diễn này.” Diêm Thầm ngồi ngược sáng, Lộ Tri Hạ uống say nên không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy hắn đang phát sáng.
Diêm Thầm đưa Lộ Tri Hạ lảo đảo vào khách sạn, mới có mấy phút mà đã bị đám săn ảnh chụp được, cắt câu lấy nghĩa nói hắn dẫn người đi thuê phòng. Về sau còn lộ ra tin tức Lộ Tri Hạ là nam hai trong bộ phim mới của hắn, scandal càng xôn xao ồn ào.
“Lâm Chương, hot search không phải là thật, hôm đó anh và phó đạo diễn…” Diêm Thầm vội vàng muốn giải thích rõ ràng sự việc với Lâm Chương.
Lâm Chương nhanh chóng thắt cà vạt trên tay, thư ký đã chờ ở cửa, không đợi Diêm Thầm nói xong, anh bèn ngắt lời hắn: “Em biết là giả, về sau anh không cần cố ý giải thích với em mấy chuyện này, em không có nhiều thời gian.”
“Lâm tổng, đến giờ rồi.” Thư ký gõ cửa nhắc nhở.
“Ừm.” Lâm Chương kéo vali hành lý, đi qua ôm Diêm Thầm một cái: “Em đi đây.”
Vô số lời nói đến bên miệng, lại bị Diêm Thầm nuốt xuống, hắn nhếch khóe môi: “Ừm, thuận buồm xuôi gió, sau khi hạ cánh nhớ bảo thư ký Triệu gửi tin nhắn báo bình an cho anh.”
Hắn cúi đầu hôn lên môi Lâm Chương, tiễn người ra cửa. Ô tô chở Lâm Chương biến mất trong tầm mắt Diêm Thầm, hắn đứng đó hồi lâu, lâu đến nỗi toàn thân cứng ngắc, từ lòng bàn chân truyền đến một trận tê dại. Lúc này Diêm Thầm mới chậm rãi đi vào nhà, tiếng đóng cửa vang vọng, lá cây rơi lả tả trong sân.