Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 136: Thanh Nguyệt, nàng có từng nhớ ta chăng?.




Chốn nhân gian náo nhiệt, dường như chẳng chút liên can gì tới một nơi thanh lãnh như Cần Vụ Viện.

Người ngoài không thể bước vào, mong ước lớn nhất của nàng lớn nhất, chỉ là ngồi trên hòn giả sơn cạnh cửa, lặng lẽ đọc những tin tức về Thanh Dương do Phi Thất đưa tới. Gương mặt luôn vô cảm ấy chỉ khẽ động dung khi nhắc tới tên người kia, sau đó lại ngẩng đầu ngắm nhìn cánh chim giữa bầu trời thăm thẳm.

Nàng không biết bao giờ bản thân mới có thể như cánh chim kia, tự do tự tại bay lượn trên không trung, thoát khỏi mọi ràng buộc.
Chợt nghe bên dưới có tiếng gọi:

“Mẫu thân!”

Âm thanh quen thuộc khiến đáy mắt Hoa Thanh Nguyệt khẽ xao động, nàng cúi người nhìn xuống, thấy Lục Vũ đang đứng dưới hành lễ với mình.

“Lục Vũ?”

“Hồi mẫu thân, là con.”

Nghe xưng hô ấy, Hoa Thanh Nguyệt ngẩn người một thoáng, “Trước kia chẳng phải ngươi vẫn gọi ta là Hoa cô cô sao?”

Lục Vũ nghiêng đầu nhìn nàng: “Phụ thân nói, con nên gọi là mẫu thân.”

Nàng bị giam trong Cần Vụ Viện đã mấy ngày, chưa từng gặp lại cậu, suýt nữa liền quên mất mình còn có một đứa con.

Cậu lớn tầm tuổi Thanh Dương, nhưng giờ không rõ đang vất vả nơi đâu, Lục Diễm mấy ngày không gặp con trai, ngay cả chuyện chọn trường cho cậu cũng bị trì hoãn.

“Mẫu thân, hôm nay tiền viện có hỷ sự, tam thúc thành thân, con muốn tới đó. Mẫu thân có đi không?”

Sắc mặt Hoa Thanh Nguyệt không hề thay đổi, chỉ thản nhiên đáp: “Ngươi cứ đi đi, ta không ra ngoài được.”

Lục Vũ nhìn đám thị vệ quanh nàng, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Vừa ra tới cửa viện, cậu đã thấy Lục Diễm sải bước tiến đến.

“Phụ thân.” Cậu khom người hành lễ.

“Ừ.”

Lục Diễm mặt mày nghiêm nghị, định rảo bước rời đi thì Lục Vũ bỗng chậm rãi đứng chắn trước mặt hắn:

“Phụ thân, con vừa gặp mẫu thân. Vì sao mẫu thân không thể cùng con đến tiệc cưới tam thúc? Con thấy mẫu thân không vui, gọi con cũng không như trước... có phải là không thích chúng ta không?”

Lục Diễm hơi cúi người, hạ giọng đáp: “Mẫu thân ngươi không phải không thích chúng ta. Ngươi cứ đi trước, lát nữa chúng ta sẽ tới.”

“Vâng, phụ thân.”

Khi Lục Diễm bước vào sân, nàng vẫn đang ngồi trên giả sơn.

Hắn phất tay, ra hiệu cho thị vệ im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía nàng.

Người trên giả sơn kia, từng nụ cười, từng dáng điệu, đều như năm xưa hắn từng thấy nơi cầu Lương Nguyên. Khi ấy, nàng mặc váy màu lục, tóc đen xõa dài ngang eo, từng bước từng bước đi giữa dòng người, như khắc vào lòng hắn một giai điệu vô hình.

Hắn đứng trên lầu hai phố lớn, ngẩn ngơ dõi theo đến khi bóng hình ấy khuất hẳn, màn đêm buông xuống, Thái Thú đã đưa nàng tới bên giường hắn.

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, khẩn cầu hắn cứu mình.

Từ trước tới nay người luôn lấy sự tự chủ làm kiêu hãnh, nhưng phút giây đó, hắn hoàn toàn sụp đổ.

Lần đầu tiên hắn hiểu, nữ nhân không phải đều là phiền phức, có người còn khiến hắn say mê hơn cả thuốc giảm đau của Chương Tự.

“Nàng, mỗi ngày đều ngồi trên đó sao?”

Lục Diễm hỏi.

Phi Thất cung kính đáp: “Vâng, phu nhân mỗi ngày đều lên đó một hồi, cơ hồ chỉ ngẩng đầu nhìn trời hoặc nhìn ra ngoài viện.”

Hắn phất tay, Phi Thất lập tức lui xuống.

Ánh mắt Lục Diễm vẫn dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn kia.

Tới khi Hoa Thanh Nguyệt ngồi lâu thấy mỏi, nàng mới đứng dậy quay về phòng.

Vừa ngồi xuống, bên ngoài đã vang lên tiếng hô, khiến cả sân tĩnh lặng như bị giật mình.

Chẳng bao lâu sau, cửa bị đẩy ra. Lục Diễm không để ý đến ánh mắt lãnh đạm của nàng, chỉ cúi người bế nàng lên đặt vào lòng mình, giọng mềm mỏng mà lưu luyến:

“Đã mấy ngày rồi, ta bị sự vụ vướng chân nên chưa đến thăm nàng. Nửa tháng tới ta sẽ xin nghỉ, mỗi ngày đều ở bên nàng, cùng nàng đi dạo kinh thành, chọn ít đồ dùng cho nữ nhi, được không?”

Hoa Thanh Nguyệt xưa nay đã ghét bị hắn thân cận, huống hồ mấy ngày qua sống an ổn yên bình, nay hắn đến gần, nàng liền khẽ run.
Không để lộ, chỉ khẽ nhích thân thể ra xa.

Lục Diễm nhận ra nàng kháng cự, nhưng không giận, để mặc nàng có chút tâm tư nhỏ.

Hắn hạ giọng dụ dỗ, lấy ra một chồng khế đất đặt lên bàn:

“Lần trước nàng nói muốn làm kinh doanh, đây là mặt tiền cửa hiệu ta mua ở kinh thành. Khi nào rảnh nàng có thể đến xem, sau này sổ sách cũng giao cho nàng xử lý.”

Hoa Thanh Nguyệt nhìn xấp giấy tờ, giọng nhàn nhạt:

“Không cần, ta ngu dốt, sợ không quản được.”

Lục Diễm làm như không nghe thấy lời cự tuyệt ấy:

“Không sao, ta sẽ cho người dạy nàng, cứ học từng chút một đi. Tiền kiếm được, ta chỉ lấy ba phần, còn lại đều cho nàng giữ.”

Hoa Thanh Nguyệt tự giễu, không đáp. Nàng không ra khỏi được nơi này, có nhiều tiền đến đâu thì có ích gì?

Hơn nữa, nàng muốn làm buôn bán chẳng phải vì tiền, mà vì muốn hoàn thành tâm nguyện của tổ phụ và phụ thân, bảo vệ tâm huyết cả đời họ khỏi rơi vào tay kẻ ngu dốt. Chuyện này, nàng không thể nói với Lục Diễm, chỉ đành gật đầu cho có lệ.

“Đã mấy ngày không gặp, ta ở hoàng cung bận bịu, Thanh Nguyệt, nàng có từng nhớ ta không?”

Hoa Thanh Nguyệt rũ mắt, không ngẩng đầu.

Trước kia hắn cũng hỏi như vậy, nàng từng miễn cưỡng nói vài lời lấy lệ. Nhưng từ sau khi trở về, giữa họ đã chẳng còn lớp vỏ bọc nào, cả hai đều hiểu rõ đáp án.

Hắn lấy ra một tờ danh sách, chợt nói: “Danh sách toàn bộ học đường trong kinh thành đều ở đây, nàng cứ chọn kỹ. Ta đã hứa với nàngi, sẽ không quên.”

Đôi mắt nàng khẽ động.

“Trước khi thành thân, ta có thể phải đến biên quan một chuyến…”

Tay nàng đang cầm giấy khựng lại. Hắn muốn đi biên quan, lại còn trước khi thành thân? Nàng thoáng lo lắng hắn cố tình bày ra chuyện này, nhưng sắc mặt vẫn không biểu lộ gì.

Lục Diễm chợt siết chặt vòng tay: “Bất quá ta sẽ phối hợp, tốt nhất là không đi, hoặc đi sau khi thành thân cũng được. Còn thời gian, chỉ là muốn báo trước cho nàng biết một tiếng.”

“Ừm, ta đã rõ.”

Hoa Thanh Nguyệt đáp mà không hề lay động,

“Còn bao nhiêu trường, để ta từ từ xem, chọn được sẽ nói với ngươi.”

Lục Diễm cúi người, khẽ ngậm lấy môi nàng. Chỉ chạm thoáng qua rồi rời đi rất nhanh.

“Giữa ta và nàng, không cần nói tạ ơn.”

Hoa Thanh Nguyệt gật đầu, thuận theo:

“Vậy lần sau ta không nói nữa.”

Hắn cúi mắt, nhìn lông mi nàng rung nhẹ theo từng nhịp mắt, môi mỏng khẽ cong, ngữ điệu dịu dàng chưa từng có:

“Vậy đổi thành gọi ta là ‘phu quân’ đi.”

Hoa Thanh Nguyệt tưởng mình nghe lầm, ngẩng đầu ngơ ngác hỏi:

“Cái gì?”

“Không cần nói cảm ơn, chỉ cần gọi là phu quân là được. Đã lâu rồi nàng không chủ động thân cận ta.”

Hoa Thanh Nguyệt lại cau mày:

“Hôm nay trong phủ có hỷ sự, ngươi không đi sao?”

“Hôn ta, rồi chúng ta cùng đi.” 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận