Nàng nghe thấy hắn ho nhẹ, liền nhíu mày.
Lục Diễm ngẩng đầu, vừa vặn bắt gặp khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng cứng của nàng, ánh mắt vốn ủ dột vì đợi chờ nửa ngày không thấy nàng trở về chợt hóa thành trống rỗng, cơn ho lại càng kịch liệt.
“Ngươi sao rồi?” Hoa Thanh Nguyệt cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi.
“Khụ khụ...”
“Không có gì đáng ngại.” Hắn đáp, giọng trầm khàn.
Hoa Thanh Nguyệt khẽ khựng lại, liền nghe hắn nói tiếp:
“Chỉ là vết thương hơi nhức, đêm qua lại lỡ nhiễm phong hàn.”
Nàng còn chưa kịp mở miệng, hắn đã nhìn nàng rồi nói:
“Ta nằm một mình hơi lạnh, không biết có phải vì máu chảy quá nhiều, huyết khí khó lưu thông hay không .”
“Ta đi bốc thuốc cho ngươi.”
Hoa Thanh Nguyệt vội ngắt lời hắn, tránh nghe thêm điều không nên nghe.
Lục Diễm chẳng hề từ chối, trực tiếp mở miệng: “Khụ khụ, vậy thì làm phiền Thanh Nguyệt rồi.”
Hoa Thanh Nguyệt hít sâu một hơi, xoay người bước ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, nàng trở lại với chén thuốc cùng bình thuốc bột trong tay, vừa bưng vừa nhíu mày hỏi: “Thuốc sáng giờ vẫn chưa uống sao?”
“Ừm, vì nàng không có ở đây.”
“Ta muốn đợi nàng về rồi mới uống.”
Lời hắn khiến lòng nàng nghẹn lại, âm thầm nghiến răng:
“Phi Cửu vừa nãy chẳng phải vẫn ở đây sao? Hắn cũng biết đút thuốc, cũng biết bôi thuốc.”
“Hắn là nam nhân, xuống tay thô quá. Hơn nữa, ta vẫn muốn đợi nàng về giúp.”
Phi Cửu – người bôi không biết bao nhiêu lần thuốc cho hắn trong bao năm qua: “.............”
Hoa Thanh Nguyệt liếc hắn một cái, cũng chẳng biết trước khi gặp nàng, những vết thương trên người hắn lành lại kiểu gì.
Ngay lúc này, hắn lại ôm ngực khẽ rên: “Đau quá...”
Lời nàng định nói đều nghẹn trong cổ họng, đành bưng chén thuốc đưa tới: “Uống đi, uống xong ta bôi thuốc cho ngươi.”
Lục Diễm chẳng buồn giơ tay nhận, chỉ nhướng mày nói: “Tay đau, không nâng nổi chén.”
“Nhưng vừa nãy ngươi còn ra tận cửa.”
Lúc này, hắn lại co người lại, bất ngờ kêu lên đau đớn, sắc mặt nhăn nhó, “Không biết vì sao... hiện tại thì đau thật.”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn qua là hiểu, người này lại giở trò chọc ghẹo nàng.
Nhìn nàng khó chịu, hắn lại khoái chí, xem như thú vui.
Từ trước hắn đã cưỡng ép như thế, nay lại càng lấn tới.
Thấy nàng không đáp lời, Lục Diễm cũng biết không nên quá đà, đành nhìn chằm chằm chén thuốc, uể oải thốt:
“Đắng quá.”
“Nhưng tối qua ngươi cũng đã uống rồi.”
Nói xong, nàng quay người lấy đĩa mứt hoa quả trên bàn mang đến: “Uống xong ăn cái này thì không còn đắng nữa.”
Lục Diễm liếc nhìn nàng, hất đĩa mứt sang một bên: “Giống tối qua nàng đút ta, sẽ không đắng.”
Quả nhiên, lời vừa thốt ra, tay hắn lại đau, lưng đau, khắp nơi đều đau.
Hoa Thanh Nguyệt còn phải hồi âm cho Thanh Dương, không muốn dây dưa thêm với hắn, nghiến răng, phun ra một chữ:
“Được.”
Nàng múc thuốc, một muỗng một muỗng đút cho hắn, tốc độ rất nhanh, hắn cũng chẳng kêu than gì nữa, chỉ cần muỗng đưa đến là ngoan ngoãn há miệng.
Sau khi uống thuốc xong, nàng lập tức bôi thuốc cho hắn, khéo léo tránh vết xe đổ hôm qua, động tác lưu loát, dứt khoát.
Lục Diễm cảm nhận đôi tay mềm mại không xương vuốt nhẹ lưng mình, kèm theo mùi hương thoang thoảng mà hắn từng ngửi trong ký ức. Những ngày không ở kinh đô, chỉ cần nghĩ tới mùi hương này, dù đang ở nơi khói lửa chiến trường, hắn cũng cảm thấy bình tâm được đôi chút.
“Xong rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.” Nàng nói, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Nói rồi, nàng đứng dậy định rời đi.
Chưa kịp đi hai bước, đã bị hắn đưa tay giữ lại.
Hoa Thanh Nguyệt một lòng muốn sớm hồi âm, liền vung tay né tránh lực đạo ấy.
Nhưng còn chưa kịp ra khỏi cửa, liền nghe thấy phía sau vang lên một tiếng rên đau.
Nàng đi thêm vài bước nữa, lại nghe tiếng rên càng rõ, cuối cùng dừng bước, quay đầu lại liền thấy thân ảnh Lục Diễm hơi khom, lạnh nhạt thở dài, nàng đành quay lại.
“Ngươi ổn chứ?”
Lục Diễm không trả lời, cứ như đau đến không mở miệng nổi.
Hoa Thanh Nguyệt cúi người, định xem tình hình.
Nhưng tay nàng chưa kịp chạm vào vai hắn, đã bị hắn giữ chặt.
Bàn tay to nóng rực kia hơi dùng sức, kéo nàng lại gần, giọng nói trầm thấp khản đặc:
“Ta chỉ có một mình, quá mức cô độc... Nàng bồi ta một lát đi.”
Vừa nói, bàn tay hắn càng siết chặt.
Nàng nhíu mày, định rút tay ra, nhưng lực đạo kia thật chặt, nàng dù dùng toàn lực cũng chẳng thể lay chuyển.
Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt dừng trên tầng mồ hôi mỏng nơi trán hắn, không dám giãy giụa nữa, quay đầu đối diện đôi con ngươi đen thẳm kia, lạnh lùng hỏi:
“Chẳng phải ngươi từng nói sẽ không ép buộc ta sao?”
Lục Diễm nghe xong, buông tay, rồi nằm lại trên giường, giọng yếu ớt:
“Ta không ép buộc... Nếu nàng muốn viết thư, thì viết ở trong phòng ta. Ta ngủ một chút, đảm bảo không làm phiền nàng. Đợi ta ngủ rồi, nàng cứ đi.”
Nghe vậy, trong lòng nàng khẽ run.
Trong phòng im lặng một lúc lâu.
Rồi nàng khẽ cười, mở miệng:
“Ngươi tốt nhất là thật sự chỉ muốn ngủ. Nếu lại giống như tối qua, ta sẽ lập tức xoay người bỏ đi.”
“Được.”
Lục Diễm ngoan ngoãn đáp, sau đó lập tức nhắm mắt. Đợi nàng ngồi vào bàn mới lặng lẽ hé mắt, nhìn chằm chằm bóng dáng mà hắn nhung nhớ.
Giữa đôi mày vốn băng lãnh, hiện ra một tia dịu dàng.
May mà, nàng đã trở lại.
Chứng tỏ cách hắn dùng là đúng. Chỉ cần còn tiến triển, sớm muộn gì, nàng cũng sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên hắn.
Mà hắn... có thể chờ được.
Hoa Thanh Nguyệt cầm bút, đem tất cả những điều muốn dặn dò đều viết lên giấy, lại kể sơ qua tình hình bản thân, bảo đừng nhớ nhung vớ vẩn. Viết xong, vừa vặn nghe thấy tiếng người trên giường gọi tên nàng.
Nàng không nghĩ nhiều, bởi thanh âm kia khác với tiếng nói đùa giỡn hằng ngày, mang theo hơi thở nặng nề khiến người ta khó lòng ngó lơ.
Nàng bước tới nhẹ nhàng.
Lục Diễm dường như cảm nhận được có người tới gần, lập tức trở tay kéo nàng xuống giường.
Chờ Hoa Thanh Nguyệt phản ứng kịp thì đã không còn kịp tránh, đành theo bản năng chống hai tay xuống hai bên người hắn, ngăn cho mình không đè trúng vết thương.
Lục Diễm nhìn thấy người đến, ánh mắt vốn sắc bén nay chợt dịu lại.
Giờ phút này, hai người cách nhau cực gần, hơi thở quấn quýt.
Hơi thở nóng rực bao phủ không gian, vạn vật dường như đều trở nên lặng im.
Lục Diễm dùng đôi mắt đen nhánh ấy, thẳng thắn nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt kia, Hoa Thanh Nguyệt quá quen thuộc.
Nàng bị hắn nhìn đến rợn cả người, cổ họng khẽ chuyển động, vội vàng giải thích:
“Ta chỉ muốn xem ngươi gọi cái gì. Nhìn dáng vẻ của ngươi không có gì bất ổn, vậy ta đi đây.”
Nàng hơi thở rối loạn, muốn rời khỏi nơi đầy nguy hiểm này.
Nhưng lại không thể làm được.
Nói chính xác, từ trước đến nay, nàng chưa từng làm được việc gì ở trên người nam nhân này – dù là trốn tránh, hay bất kỳ chuyện gì khác.
Lục Diễm hai tay siết chặt lấy cánh tay nàng, ngăn không cho nàng đứng dậy, thậm chí còn dùng lực kéo nàng xuống thấp hơn.
“Ngươi, ngươi đừng nhúc nhích. Cẩn thận đè trúng vết thương, rồi có lại ăn vạ ta.”
Ánh mắt hắn nóng cháy, gắt gao khóa chặt lấy người trước mặt. Giọng nói khàn khàn, trầm thấp, vang vọng khắp gian phòng.
“Thanh Nguyệt... ta có thể gần gũi với nàng chăng?”