Sau Khi Thanh Lãnh Quyền Thần Luân Hãm Truy Thê Thành Nghiện

Chương 194: Vội Vàng Rời Đi.




Nghe vậy, Hoa Thanh Nguyệt đón nhận ánh mắt thâm trầm của hắn, chỉ cảm thấy lồng ng.ực cứng lại, gian nan nuốt xuống ngụm nước miếng, mới chậm rãi mở lời:

“Chuyện của Thanh Dương, mấy hôm trước Chương Tự đã nhắc với ta rồi. Trong lòng ta vẫn luôn muốn cảm tạ ngươi, chỉ là khổ nỗi không tìm được cách nào. Suy đi nghĩ lại, cũng chỉ biết làm chút điểm tâm, coi như là bày tỏ một chút tấm lòng biết ơn.”

Lực tay hắn vòng ở bên hông nàng khẽ tăng thêm, giọng nói vẫn bình thản: “Còn có nguyên nhân nào khác không?”

Hoa Thanh Nguyệt chỉ cảm thấy tim đập như trống trận, tựa hồ muốn nhảy vọt ra ngoài, nàng phải gom hết ý chí mới gượng giữ được vẻ trấn định bề ngoài.

Thuốc Trịnh Miên đưa là loại vô sắc vô vị, không chút dấu vết. Khi nàng chế biến món ăn, đã cực kỳ cẩn thận, không thể bị phát hiện. Huống hồ hôm nay còn lặng lẽ đến mấy hiệu thuốc hỏi han, tất cả đều nói rằng người uống chỉ hôn mê chừng vài canh giờ, hoàn toàn không hại gì đến thân thể.

Đây là cơ hội cuối cùng của nàng.

Tuyệt đối không thể để hắn phát hiện chút manh mối nào.

Nàng cố giữ sắc mặt bình thản, giọng vẫn nhẹ nhàng: “Còn nguyên nhân gì khác sao?”

Lục Diễm vươn tay, khẽ v.uốt ve ngực nàng, nhắc nhở nàng: “Tỷ như... nơi này.”

Hoa Thanh Nguyệt cụp mắt xuống, che giấu tình cảm phức tạp nơi đáy mắt, khẽ nói: “Chỉ là cam chịu số mệnh thôi, ta trốn không được, cũng không muốn rời đi.”

Nghe đến đó, sắc mặt nam nhân trước mặt thoáng trầm xuống. Hắn còn chưa kịp mở lời, nàng đã tiếp tục:

“—Nhưng dù sao cuộc sống cũng phải tiếp tục, đúng không? Tuy nơi này hiện tại không phải nhà của ta, nhưng ta nguyện thử, thử sống như những phụ nhân ở kinh đô, lấy phu quân làm trời, toàn tâm toàn ý vì nhau… Tử Nghiên, chỉ là... ta cũng cần thời gian.”

Khóe miệng Lục Diễm không kìm được hơi nhếch lên, lực ôm nàng cũng theo đó mà siết chặt thêm đôi phần.

Nàng chịu bước về phía hắn, như vậy đã đủ rồi.

Sẽ có một ngày, cả thân thể lẫn tâm hồn nàng đều thuộc trọn về hắn.

Có lẽ cảm giác được ánh mắt cháy bỏng kia, Hoa Thanh Nguyệt hơi rũ mi, đôi mắt vừa chạm vào nhau, liền giao hoà trong sự ấm áp khó nói thành lời.

Nàng biết rõ, nếu là nói sự thật, rất có thể người này sẽ không tin.

Mà thành ý, vẫn luôn là sát chiêu trí mạng nhất.

Nàng nhẹ giọng nói tiếp:

“Bất quá, Thanh Nguyệt có một thỉnh cầu nhỏ…”

Chưa dứt lời, Lục Diễm đã cúi người, hôn lên cánh môi phấn hồng chỉ cách gang tấc, sau đó khẽ lui ra, giọng trầm thấp vang lên, cắt ngang lời nàng:

“Hiện tại đừng nhắc đến người khác. Hắn… ta sẽ không động đến. Vĩnh viễn cũng không.”

Vừa dứt lời, hắn liền đứng dậy, ôm nàng vào lòng, hôn sâu đầy khao khát.

Hoa Thanh Nguyệt không cự tuyệt, cũng không trốn tránh, ngẩng cao đầu, chủ động đón nhận.

Khi tìm được một khoảng trống nhỏ, nàng nghiêng đầu, ngượng ngùng nói nhỏ: “Không phải… Ta biết Tử Nghiên sẽ không làm tổn thương hắn. Ta chỉ muốn... nhờ Phi Cửu giúp chuyển vài bức thư cho Thanh Dương thôi, được không?”

“Được.”

Hoa Thanh Nguyệt nghe được đáp án mong muốn, liền chủ động khép mắt lại.

Ngay sau đó, bàn tay to lớn nắm lấy sau cổ nàng, nụ hôn nồng nhiệt lần nữa phủ xuống, so với khi nãy càng thêm mãnh liệt.

Chẳng bao lâu, hơi nóng lan từ cổ xuống xương quai xanh, Lục Diễm như thể đang tuyên bố quyền sở hữu, lưu lại từng dấu vết thuộc về hắn.

Hoa Thanh Nguyệt ngẩn ngơ nhìn về phía hai chén hạt sen đông lạnh trên án thư, lòng càng lúc càng bồn chồn.

Mấy lần muốn đẩy hắn ra, nhưng đều nhịn xuống.

May mà, ngay khoảnh khắc đau tê dại lan đến nơi then chốt, động tác của hắn lại dừng lại.

Hắn ôm nàng vào lòng, trán tựa lên nhau, khàn giọng thì thầm: “Giường lạnh lẽo… đêm nay, Thanh Nguyệt có thể ở lại bầu bạn với ta không?”

Hoa Thanh Nguyệt thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

Chỉ một chữ, Lục Diễm liền thả lỏng toàn thân, niềm vui dâng trào.

Hắn nhẹ nhàng thu lại lực đạo, ôm nàng vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu nàng, như muốn giữ chặt khoảnh khắc khó có được này.

Một lúc lâu sau, nàng cảm thấy trong tay bị đặt vào một vật lạnh lẽo.

Chính là chiếc vòng tay mà lần trước hắn đã giao cho phó tướng ở Điện Tiền Tư.

“Vật này, hãy luôn mang theo bên mình.”

Dưới ánh trăng, Hoa Thanh Nguyệt chần chừ từ chối: “Trước kia giữ lại là vì ta không biết. Hiện tại biết được ý nghĩa của nó, ngươi nên giữ lại thì hơn.”

Lục Diễm nắm lấy cổ tay nàng, đeo vào: “Đừng cởi. Nếu có chuyện gì xảy ra, vật này có thể bảo vệ nàng bình an.”

“Nhưng…”

Nàng không biết rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Một tín vật quan trọng như vậy mà đặt trong tay nàng, lỡ bị kẻ có tâm phát hiện, chẳng phải là sẽ thành uy hiếp đối với hắn?

Lục Diễm thấy được do dự trong mắt nàng, liền kiên nhẫn giải thích: “Đây là tín vật của Phi Vũ Quân. Tuy không thể tùy tiện sai khiến, nhưng nếu bên ngoài nàng gặp binh lính triều đình, chỉ cần bọn họ nhận ra vật này, sẽ không lỡ tay làm thương tổn đến nàng.”

“Chỉ cần nàng bình an… đó là tác dụng lớn nhất của nó.”

Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt khẽ run, tay cũng buông xuống.

Nàng nhẹ giọng nói: “Hạt sen đông lạnh để lâu sẽ không còn ngon, Tử Nghiên có muốn nếm thử không?”

Vừa nói, nàng đã bưng một chén lên, như thể uy thuốc mấy hôm trước, múc một muỗng, đưa tới bên môi hắn.

“Đến, há miệng.”

Lời nói nhẹ nhàng như dỗ dành.

Lục Diễm giật nhẹ mí mắt, ngoan ngoãn há miệng.

“Nàng tin ta, đã bảo Phi Cửu mang thư đi rồi.”

“Ừ.” Hoa Thanh Nguyệt nhanh tay hơn một chút.

Từng muỗng từng muỗng, hắn chăm chú nhìn nàng không rời mắt. Tầm mắt nóng rực như muốn đem cả người nàng nuốt trọn.

“Còn muốn nữa không?” Hoa Thanh Nguyệt khẽ hỏi, giọng mang theo run rẩy.

“Muốn.”

Hắn chậm rãi đáp, ánh mắt sâu thẳm như vực.

Hoa Thanh Nguyệt nhớ ra trong bếp còn một chén, liền đứng dậy đi lấy. Nhưng chưa kịp đi được mấy bước, đã bị hắn kéo mạnh về, ôm chặt vào lòng.

“Ta muốn nàng.”

Tay hắn siết chặt, xoay người nàng lại, cả người dính sát: “Hiện tại liền muốn. Được không?”

Hoa Thanh Nguyệt ngước nhìn vào đôi mắt đen sâu như mực ấy, nhẹ nhàng đáp: “Được.”

Lời vừa dứt, không khí trong phòng như bị một mồi lửa thiêu cháy. Nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn ép vào vách tường.

Tiếp theo là vô số nụ hôn như mưa rơi dày đặc phủ xuống.

Dưới ánh đèn vàng u tối, Lục Diễm – người đã bao lâu không được nếm vị ngọt ngào này – hoàn toàn không thể kìm hãm. Ôm lấy Hoa Thanh Nguyệt, đi tới đi lui trong phòng, thay đổi mấy lượt địa điểm.

Kết quả là — xiêm y vương vãi khắp phòng, hỗn độn một mảnh.

Trên giường, nàng rũ người nằm trong lòng ng.ực hắn.

Thầm đếm thời gian đã qua bao lâu, nhưng nam nhân này vẫn chẳng có lấy nửa phần mệt mỏi.

Lục Diễm nghiêng đầu, chạm phải ánh mắt mong ngóng của nàng, liền cúi người đè xuống lần nữa.

Không biết là bao nhiêu lần, chỉ biết sau đó… lại tiếp tục.

Hoa Thanh Nguyệt run rẩy chống lên lồng ng.ực hắn, vội vàng ngăn cản, không nhịn được hỏi:
“Chờ chút, Tử Nghiên… sao thuốc còn chưa phát tác?”

Rõ ràng nàng đã cẩn thận dò hỏi, dược hiệu lẽ ra đã sớm có tác dụng.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng cũng chịu không nổi.

Lục Diễm cúi đầu khẽ gọi, môi lướt từ cổ nàng xuống, trong đáy mắt sâu thẳm ánh lên tia không vui bị đánh gãy.

“Không có tác dụng.”

Sợ bị nàng cắt ngang nữa, Lục Diễm dứt khoát chặn môi nàng lại.

Trong mấy lần quấn quýt, nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên.

Sau cơn ho.an ái kéo dài, đã là giờ Tý.

Trong bóng đêm tĩnh mịch, một bóng dáng vội vã rời đi.

 

Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận