Sau khi ăn sáng xong, Tạ Thời Minh có công việc cần xử lý nên đã vào thư phòng.
Thẩm Sơ ngồi trên ghế sofa, lúc này rảnh rỗi không có việc gì làm, liền mở liên kết mà Hạng Tinh Hà gửi cho cậu, định xem thử.
Ban đầu cậu không quá hiểu rõ công việc của Hạng Tinh Hà, tuy Hạng Tinh Hà cũng từng nói qua một chút, nhưng Thẩm Sơ vẫn khó mà hình dung được.
Cho nên cậu muốn xem video để tìm hiểu trước một chút.
Nhưng xem rồi lại không kiềm được mà bị cuốn vào.
Hạng Tinh Hà gửi cho cậu không chỉ là những đoạn thành phẩm đã được cắt dựng hoàn chỉnh – mấy cái đó thì trên mạng cũng có thể tìm được – mà còn có cả những cảnh hậu trường không thể tìm thấy trên mạng, bao gồm cả cuộc sống thường nhật của nhóm làm phim, tất cả đều được Hạng Tinh Hà gom lại gửi cho Thẩm Sơ, trong đó có rất nhiều cảnh quay do Hạng Tinh Hà tự mình ghi lại – rảnh rỗi, tự do, không bị ràng buộc.
Có cảnh hoàng hôn trên sa mạc, hiếm hoi gặp ngày mưa, trận mưa ngắn ngủi hiếm thấy khiến mọi người vỡ òa reo hò – cảm xúc ấy qua màn hình cũng có thể cảm nhận được.
Có những sinh vật kỳ lạ trong rừng mưa nhiệt đới, có người gan dạ đưa tay tạo dáng định chụp ảnh, ai ngờ dưới lớp lá rộng ấy lại bò ra mấy con khác định tấn công, dọa người kia hét toáng lên, Thẩm Sơ còn nghe thấy giọng Hạng Tinh Hà cười mắng gì đó sau ống kính, không khí rất vui vẻ.
Còn có cảnh Hạng Tinh Hà một mình ngồi đợi bình minh bên bờ biển, tất cả đều được ghi lại qua ống kính.
Bóng đen khổng lồ bơi qua dưới thuyền nhỏ, sóng nước bị cá voi lưng gù nhấc lên.
Dáng nhảy của cá heo, và cả chú “gấu trúc biển” (cá heo vaquita) ngoi đầu lên khỏi mặt nước, như thể đang mỉm cười quan sát đám người trên thuyền.
Còn rất nhiều rất nhiều nữa…
Thế giới tuyệt diệu trước mắt như một bức tranh khổng lồ dần trải ra, từng chút từng chút thu hút ánh mắt Thẩm Sơ, khiến cậu không kiềm được muốn đắm chìm trong đó.
Trong lòng như có thứ gì đó muốn phá vỡ lớp đất mà vươn ra, một ý nghĩ mơ hồ thoáng hiện, tuy chưa đủ rõ ràng, nhưng đã khiến đầu ngón tay Thẩm Sơ ngứa ran, giống như một mầm non nhỏ đang chuẩn bị nhú ra khỏi mặt đất.
Ngón tay đặt trên đùi, ánh mắt Thẩm Sơ không tự chủ nhìn xuống.
Thật ra trước giờ cậu cũng không quá tích cực trong chuyện phục hồi chức năng, tất nhiên cũng không phải buông xuôi, chỉ là cảm thấy... chưa cần vội.
Vì không biết sau khi hồi phục rồi thì có thể làm gì, tương lai mờ mịt, nên dẫn đến chuyện hiện tại cũng không còn cấp thiết.
Nhưng bây giờ, Thẩm Sơ lại nảy sinh một loại xúc động muốn nhanh chóng dưỡng cho cơ thể khỏe lại…
Bất chợt, giống như có một cơ hội nào đó có thể giúp cậu chuyển hướng chú ý, khiến Thẩm Sơ nóng lòng muốn nắm lấy, nếu không thì cậu chẳng biết phải giải tỏa cái cảm giác “bứt rứt không yên” khi rảnh rỗi bằng cách nào, cũng không rõ rốt cuộc Tạ Thời Minh đang muốn làm gì, khiến cậu sinh ra một loại tâm lý chống cự khó hiểu, nhưng lại không biết bản thân đang chống cự điều gì.
Muốn trốn tránh, cũng hoang mang rối rắm.
Cậu biết trạng thái hiện tại của mình không ổn, lần tỉnh lại này, mọi thứ đều đã thay đổi, thoáng cái đã trôi qua năm năm, mọi người đều đang tiến về phía trước, chỉ có cậu giống như vẫn giậm chân tại chỗ.
Tuy đã không còn cố chấp với điều gì, nhưng Thẩm Sơ vẫn rất hoang mang, mờ mịt.
Tất cả mọi thứ trước mắt vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, cậu không biết nên làm gì mới phải.
Tự nhủ bản thân cần một khoảng thời gian để thích nghi, nhưng trong giai đoạn thích nghi ấy, vẫn không thể tránh khỏi bị những cảm xúc tiêu cực tác động.
Mặc dù cậu luôn nghĩ mình che giấu rất tốt…
Nhưng hình như vẫn bị phát hiện rồi.
Ốc sên nhỏ.
Thẩm Sơ cúi đầu bĩu môi, cũng may không nói cậu là rùa con.
Cõng trên lưng cái mai, giống như tỉnh giấc sau năm năm, gánh nặng lại tăng thêm.
Đè nặng cậu, khiến cậu làm cái gì cũng có vẻ chần chừ do dự.
Nói là dè dặt thì chưa hẳn, nhưng Thẩm Sơ quả thật có chút giậm chân tại chỗ…..
Mất đi ý chí chiến đấu, giống như không phân biệt được phương hướng nữa.
Nhưng cho dù như vậy... cho dù như vậy, Tạ Thời Minh dựa vào cái gì mà lại chọn cách làm như thế…
Thẩm Sơ mím chặt môi, tay vô thức siết chặt lớp vải rộng trên ống quần, khi Tạ Thời Minh bước ra khỏi thư phòng, cậu không nhịn được mà nhìn về phía hắn.
Tạ Thời Minh đeo một chiếc kính không gọng trên sống mũi, chuẩn bị uống ngụm nước rồi dẫn người đi đến phòng gym phục hồi chức năng.
Chỗ đó đã được cải tạo xong từ trước khi Thẩm Sơ được đón về.
Tạ Thời Minh vừa uống vài ngụm nước, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn quay đầu lại, liền chạm phải ánh nhìn vẫn luôn dõi theo mình.
Chú cừu gầy yếu cuộn mình trên ghế sofa, như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt nhìn qua mang theo sự dò xét, có lẽ còn xen lẫn điều gì khác, vô tình vô thức, tưởng rằng hắn không phát hiện ra.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt của hắn, cặp mắt kia chỉ lảng tránh vài giây, rồi rất nhanh lại quay trở lại.
“Đến giờ phục hồi rồi.”
Tạ Thời Minh gật đầu “Ừm” một tiếng, đó cũng là lý do hắn rời khỏi thư phòng.
Buổi sáng bế người ra, lúc ăn sáng cũng không nói lời nào, chắc là đang bực trong lòng, nghĩ rằng không nên quá đà, nên Tạ Thời Minh đã đi vào thư phòng. Nhưng lúc này bước ra…
Lại lờ mờ cảm thấy người trước mắt hình như đã có chút thay đổi?
Giống như một chú cừu con trốn trong hang động, cuối cùng cũng muốn duỗi thử móng ra.
“Ngồi hơi mỏi.”
Thẩm Sơ đưa tay về phía Tạ Thời Minh: “Bế tôi qua đó đi.”
Động tác đặt ly nước của Tạ Thời Minh hơi khựng lại.
“Làm gì? Còn không qua đây?”
Người đối diện đang thúc giục, như thể còn chưa quen lắm, nhưng vẫn cố chấp đưa móng ra.
Tạ Thời Minh nhướn mày, có phần ngạc nhiên.
Nhanh như vậy đã có phản ứng rồi sao?
Hắn đặt ly nước xuống, chậm rãi đi tới, đối diện với người đang dang tay, rồi cúi xuống, bế cậu lên.
“Hử?”
Lần này không phải kiểu bế ngang như thường lệ, mà giống như đang bế một đứa trẻ, khiến Thẩm Sơ cao hơn hẳn một đoạn, hai tay trực tiếp đặt lên vai Tạ Thời Minh, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc không giấu nổi.
Cậu không ngờ lại là kiểu bế này.
Móng cừu suýt nữa bị dọa mà rụt về.
Nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết giữ lại.
Bị Tạ Thời Minh liên tục mạnh mẽ tới gần, phá vỡ bức tường mà cậu đã dựng lên sau khi tỉnh lại, lại nhìn thấy những sắc thái rộng lớn, tự do, dù chỉ là qua màn hình cũng đã để lại cho Thẩm Sơ một cú sốc không nhỏ, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ mình giậm chân tại chỗ do dự không dám bước tiếp thật buồn cười. Dù sao, cậu cũng đã tỉnh rồi mà.
Sẽ không thể nào tệ hơn trước kia nữa.
Hơn nữa nếu như Tạ Thời Minh đã muốn “chơi đùa” theo cách này với cậu, vậy thì cậu cũng sẽ không chịu thua đâu.
…………
Năm năm trước, mối quan hệ giữa cậu và Tạ Thời Minh tuy không đến mức đối chọi gây gắt, nhưng cũng giống như đang so bì từng li từng tí.
Hiện tại, dường như lại trở về với bầu không khí như trước kia, nhưng lại có gì đó không còn giống nữa.
Việc phục hồi của Thẩm Sơ không đến mức như kiểu sau khi gãy xương phải tập lại từ đầu, đỡ hơn kiểu đó một chút, nhưng vì cần khôi phục sức mạnh cơ bắp, nên phải tập luyện sức lực rất nhiều, chưa bao lâu đã đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn cảm nhận được cơ thể run rẩy, nhưng vẫn phải nghiến răng kiên trì, cảm giác thực sự rất đau đớn.
Cuối cùng cũng đến lúc Tạ Thời Minh bảo dừng lại, tinh thần kiên trì kia lập tức xẹp xuống.
Thẩm Sơ muốn đứng dậy, nhưng lại không khống chế được mà ngã ngửa ra sau. Cậu theo phản xạ nhắm chặt mắt lại.
Nhưng cơn đau đã lường trước lại không đến, ngược lại, cậu rơi vào một vòng tay ấm áp và rộng lớn.
Mở mắt ra, ngay trước mặt là gương mặt của Tạ Thời Minh.
Đối phương đang nhìn cậu.
Thẩm Sơ muốn dời ánh mắt đi, nhưng nghĩ đến điều gì đó, lại dừng động tác, cứ thế ngẩng đầu nhìn Tạ Thời Minh.
Chú cừu nhỏ mồ hôi nhễ nhại, trên đầu nhú lên cặp sừng nhọn chưa hoàn thiện, dáng vẻ vừa thăm dò vừa phản kháng vẫn chưa tiêu tán.
Tạ Thời Minh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Nếu là trước kia, người trong lòng hắn chắc chắn sẽ trừng mắt nhìn lại.
Rồi không khách sáo đẩy hắn ra.
Thế là hắn đưa tay, ngón tay lướt qua mặt Thẩm Sơ, giúp cậu từng chút một lau đi mồ hôi.
Cuối cùng ngón tay dừng lại ở giọt nước đọng trên môi kia.
Người trong lòng vẫn đang ngồi trên thiết bị tập, nửa người trên tựa vào ngực hắn, trong tư thế ngẩng đầu nhìn hắn. Khi Tạ Thời Minh dừng tay trên đôi môi kia, hắn ngẩng mắt lên nhìn người, vốn dĩ chỉ định gõ nhẹ vào bức tường phòng bị kia, thử xem bây giờ nó đã đến mức nào. Nhưng khi ngẩng đầu, khung cảnh trước mắt từ gượng gạo đến cởi mở…
Hắn cảm thấy, dường như chính mình cũng không còn giữ được vẻ “thuần thục thong dong” như tưởng tượng.
Cơ thể vừa mới luyện tập xong vẫn còn hơi nóng, chỗ ngón tay chạm vào vẫn còn vệt bóng nhẫy của mồ hôi, ngay cả đôi môi nhợt nhạt thường ngày cũng trở nên ửng đỏ, dưới lực ấn của ngón tay, còn mang theo chút cảm giác mềm mại. Vị trí ngón tay đặt lên, có thể cảm nhận được nhịp thở hơi gấp gáp và run rẩy, hơi nóng phả qua, để lại cảm giác như có nước chạm nhẹ vào da.
Nhưng thứ khiến Tạ Thời Minh không thể dời mắt nhất chính là ánh mắt đang ngước nhìn hắn kia, cuối cùng đã ánh lên một tầng sáng, cứng đầu không chịu thua.
Dù nguyên nhân không chịu thua lúc này có hơi trẻ con, nhưng cũng đủ để khiến người khác không thể rời mắt.
Hắn từng nghĩ vô số lần, khi Thẩm Sơ mở mắt trở lại, bản thân sẽ có phản ứng như thế nào.
Là vui mừng, hay biết ơn, hoặc là lòng cảm kích vì đã kiên trì chờ đợi hơn năm năm trời cuối cùng cũng có kết quả?
Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Sơ, Tạ Thời Minh chỉ cảm thấy đau lòng.
Ánh mắt trống rỗng, như mất phương hướng, khiến người ta không biết phải làm sao.
Hắn biết điều đó rất bình thường, một người nằm hơn năm năm, dù có tràn đầy sức sống đến đâu cũng sẽ bị thời gian tĩnh lặng đó bào mòn.
Nhưng đây không phải là trạng thái mà Thẩm Sơ yêu thích.
Chỉ là cậu không tìm được lối ra để vươn tay ra ngoài.
Vậy thì hắn nguyện ý giúp cậu phá vỡ bức tường đó.
Dù trong đó có xen lẫn một chút tư tâm, nhưng thật ra Tạ Thời Minh cũng chưa từng suy nghĩ nghiêm túc phải làm thế nào, hắn chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Sơ một lần nữa đấu khẩu với hắn, cho dù là đối đầu hay khiêu khích cũng được, cái dáng vẻ tràn đầy sức sống ấy, đôi mắt tròn long lanh đảo tới đảo lui nghĩ ngợi điều gì đó, đều tốt hơn gấp bội ánh mắt trống rỗng khi vừa mới tỉnh lại kia.
Nhưng…
Tạ Thời Minh cảm thấy, điều duy nhất là, hắn đã đánh giá quá cao bản thân.
Là thật sự chưa từng nghĩ đến sẽ thế nào, hay chỉ là chưa từng nghiêm túc nghĩ đến, để rồi mặc kệ bản thân?
Có lẽ, cảnh tượng trước mắt chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Bởi vì hiện tại, khi ngón tay cái hắn đặt lên giọt nước trên môi kia, rõ ràng trước đó hắn đã định dừng lại ở bước này, vậy mà bây giờ trong đầu lại hiện lên một suy nghĩ khác — đã muốn k*ch th*ch người ta, thì tại sao không tiến thêm bước nữa?
Muốn kéo người ở trong bóng tối hơn năm năm ra ngoài, để cậu ấy thật sự cảm nhận được hiện thực trước mắt, muốn thấy ánh sáng rực rỡ trong đáy mắt cậu ấy, cho dù là ngọn lửa giận dữ cũng được, vậy thì... liệu hắn có thể quá đáng thêm một chút nữa không? Dù sao thì, trước đây hay bây giờ, Thẩm Sơ có lẽ vẫn luôn ghét hắn như thế.
Vậy thì, khiến cậu ghét thêm một chút cũng chẳng sao.
Nghĩ như vậy, Tạ Thời Minh cúi người xuống.
Ngón tay rời đi, thay bằng thứ khác.
Sự mềm mại chạm vào sự mềm mại, lực ép vừa đủ khiến cánh môi đã đỏ hồng lại càng thêm thắm sắc.
Chỉ là bị bao phủ, không còn nhìn thấy rõ nữa…