Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 12.




Mạnh Doãn Đường không ngờ chỉ vì một câu nói không hợp mà đối phương lại định gây gổ, cả kinh đứng đờ ra một chỗ, không biết phải phản ứng thế nào.

Lâm Uyển Yến đứng trước người nàng, lớn tiếng nói: “Giữa ban ngày ban mặt các ngươi định làm gì? Có còn vương pháp không?”

“Nương tử nhà ta là thiên kim phủ Phụ Quốc công, dân đen các ngươi có thể động vào được sao? Tránh ra, bằng không ngươi ta cũng đánh!” tì nữ to lớn quát.

Bốn phía nghe thấy đây là thiên kim quan phủ đều chùn tay lại, không ai dám giúp đỡ.

Tuệ An, Hòa Thiện cùng các nha đầu đứng hộ vệ bên cạnh Mạnh Doãn Đường.

Mạnh Doãn Đường nhìn thực lực song phương, biết đánh không lại, bảo nha hoàn đi tìm cha nàng lại đây.

Tần Tư Hoàn sắc mặt bình tĩnh nhìn tì nữ nhà mình ức hiếp người, cũng không ngăn cản. Yến Phồn thấy Mạnh Doãn Đường hoảng hốt, vẻ mặt đắc ý.

Tì nữ thấy Lâm Uyển Yến không tránh ra, đang định xông lên bắt nàng thì không biết một chén trà từ đâu bay lại, đập trúng sau đầu.

Tì nữ bị đau “ối” một tiếng, đưa tay sờ ra phía sau, đầy là máu.

Mọi người ngạc nhiên, theo hướng bay của chén trà ngửa đầu lên nhìn về phía lầu hai của tửu lâu.

Một công tử mặc áo choàng gấm màu xám bạc có họa tiết mây ngồi cạnh lan can trên tầng hai, sườn mặt thanh lịch cao ngạo, thái dương và lông mày thanh tú.

Dưới lầu, các tiểu cô nương đều nảy mầm xuân tâm, hỏi nhau: “Đó là lang quân nhà ai, dáng vẻ bất phàm như kim như ngọc thế?”

Tần Tư Hoàn ngửa đầu nhìn thấy Hạ Lệ, liền gọi tì nữ trở về, nghiêng mặt thấy Yến Phồn đang si ngốc nhìn người trên lầu, cảm thấy khó chịu, xô nàng ta một cái.

Yến Phồn hoàn hồn, hai má đỏ lên, nói với Tần Tư Hoàn: “Không biết đó là lang quân nhà ai? Sao chưa từng gặp qua?”

Tần Tư Hoàn: “Có quan hệ gì với ngươi à?”

Yến Phồn: “?”

Lâm Uyển Yến nhìn chằm chằm Hạ Lệ nửa ngày, quay đầu tìm Mạnh Doãn Đường, nói: “Này, đó không phải là…”

Mạnh Doãn Đường quay lưng về phía tửu lâu, không đợi nàng nói hết đã che miệng nàng lại, xoay người nàng lại để Lâm Uyển Yến cũng quay lưng về phía tửu lâu, thấp giọng nói: “Đừng nhìn, không biết”

Tần Tư Hoàn thấy Hạ Lệ ném chén trà xong cũng không làm gì thêm, lại ngẩng đầu liếc hắn một cái, thấy ánh mắt hắn đang nhìn chỗ khác, theo hướng nhìn của hắn, hình như là Mạnh Doãn Đường.

Nàng ta suy nghĩ một lát rồi bảo Yến Phồn: “Ngươi đi đi, mua tất cả phấn Lộc giác đào hoa, ký giấy cho Triêu Hoa Ngọc Nùng đi phủ Phụ Quốc công lấy tiền”

Việc này Yến Phồn đồng ý luôn, mang theo nha hoàn chen lên phía trước, nói với mọi người trong tiệm rằng nàng ta muốn mua hết số phấn Lộc giác đào hoa đang có.

Những người đang xếp hàng chưa mua được phấn đều biết, nàng ta đi cùng vị thiên kim kia, ai dám đắc tội? Trong lòng có bất mãn cũng không dám nói ra, đành đứng nhìn tiểu nhị xếp từng hộp phấn vào chiếc hộp lớn.

Trên lầu, Hạ Lệ gọi: “Lộc thập nhị”

Lộc Văn Sanh nghe thấy liền tiến lên hỏi: “A Lang có gì phân phó?”

“Xuống dưới, mua tất cả phấn Lộc giác đào hoa, giữ lại 10 hộp cho a tỷ, số còn lại phát tại chỗ cho mọi người”

Lộc Văn Sanh nhận lệnh, gọi Thích Khoát cùng xuống lầu.

Lý Đạc nhìn Hạ Lệ cười: “Ngươi đúng là cái người không biết thương hương tiếc ngọc”

Hạ Lệ không trả lời, cúi đầu uống trà.

Mạnh Doãn Đường và Lâm Uyển Yến thấy không mua được phấn, thất vọng định rời đi, chợt thấy hai nam tử cường tráng chen qua đám đông đi vào Triêu Hoa Ngọc Nùng, một người mặt vuông mày rậm lên tiếng: “Chưởng quầy, còn bao nhiêu hộp phấn Lộc giác đào hoa?”

Chưởng quầy đích thân đi ra bồi tội: “Thật ngại quá, toàn bộ số phấn trong tiệm đều được nương tử phủ Phụ Quốc công mua hết rồi ạ”

“Cái gì? Tất cả đều bán cho phủ Phụ Quốc công? Không nhìn thấy còn bao nhiêu người xếp hàng mua trước đó sao? Ngươi làm vậy… không phải mọi người đều thất vọng sao? Ta thấy ngươi đừng mở tiệm ở đây nữa, trực tiếp đến phủ Quốc công mà làm, cung cấp riêng cho bọn họ luôn”, Lộc Văn Sanh không hờn không giận nói.

Mọi người thấy có người lên tiếng liền ủng hộ: “Đúng vậy! Nói đúng rồi!”

Trên trán chưởng quầy đổ một lớp mồ hôi, nhìn mọi người xung quanh thở dài: “Thật không phải với các vị, tại hạ chỉ là một thương nhân, ai cũng đắc tội không nổi!”

“Ngươi không dám đắc tội phủ Phụ Quốc công, vậy dám đắc tội phủ Vệ Quốc công à? Ta mặc kệ, a lang nhà ta phải mua phấn cho a tỷ, ngươi có bán hay không thì tự tính đi”, Lộc Văn Sanh ôm song chưởng, đứng chắn ở cửa.

Yến Phồn định mắng hắn, vừa nghe thấy phủ Vệ Quốc công thì rụt lại, quay đầu nhìn Tần Tư Hoàn.

Tần Tư Hoàn tiến lên trước, nói: “Nếu phủ Vệ Quốc công muốn mua, để cho họ mua trước đi”

“Đa tạ nương tử thông cảm, đa tạ nương tử thông cảm”, chưởng quỹ chắp tay với Tần Tư Hoàn, rồi hỏi Lộc Văn Sanh: “Khách quan muốn mua mấy hộp?”

Lộc Văn Sanh lấy lệnh bài phủ Vệ Quốc công đập lên bàn: “Mua toàn bộ”

Mọi người: “…”

Thích Khoát đứng sau ôm song chưởng cười cười.

Yến Phồn nhìn Tần Tư Hoàn nói: “Biểu tỷ, tỷ xem bọn họ…”

Tần Tư Hoàn nâng tay ngăn nàng ta nói tiếp: “Chỉ là mấy hộp phấn thôi, không đáng”

Chưởng quầy xếp trên dưới 100 hộp phấn vào một cái hộp gấm lớn rồi đưa cho Lộc Văn Sanh.

Lộc Văn Sanh ấn vân tay vào biên lai, lấy ra 10 hộp phấn, bảo chưởng quầy gói riêng rồi đưa cho Thích Khoát, còn mình thì cầm hộp gấm to quay lại nói với những người chưa rời đi: “A lang nhà ta nói, các vị nương tử đường xá xa xôi từ các phường tới đây, tốn thời gian công sức xếp hàng còn bị người cậy thế ức hiếp, cho nên số phấn Lộc giác đào hoa này sẽ phát tại chỗ cho mọi người”

Mọi người nghe xong liền hò reo nhảy nhót, tranh nhau chen lên trước, vây lấy hắn.

Lâm Uyển Yến lôi Mạnh Doãn Đường định chen vào, Mạnh Doãn Đường từ chối: “Ngươi đi đi, ta không cần”

Lộc Văn Sanh giơ hộp gấm lên cao, lớn tiếng nói: “Không được tranh nhau! Xếp hàng như lúc trước, không được chen ngang, không được lấy nhiều, mọi người cùng nhau giám sát để ai cũng có phần”

Trên lầu Lý Đạc nghe vậy, cười nói với Hạ Lệ: “Thuộc hạ này của ngươi hóa ra là một nhân tài, lúc mới gặp, ta còn tưởng hắn thật thà chất phác”

Hạ Lệ buông một câu: “Ồn ào”, ánh mắt vẫn nhìn xuống dưới lầu.

Trước cửa Triêu Hoa Ngọc Nùng nhanh chóng xếp một hàng dài, Lộc Văn Sanh cầm hộp gấm, bắt đầu lần lượt phát cho mỗi người một hộp phấn, những tiểu nương tử nhận được phấn thì vui mừng không thôi, những người chưa nhận được nhón chân háo hức chờ.

Rất nhanh đã đến Lâm Uyển Yến, nàng rụt rè cầm 1 hộp, nhìn Lộc Văn Sanh nói cảm tạ.

Lộc Văn Sanh gật gật đầu, rồi đi về phía Mạnh Doãn Đường đang đứng phía sau.

“Tiểu nương tử, hôm qua ở chợ ngựa, a lang nhà ta không phải cố ý”, hắn nói với Mạnh Doãn Đường.

Mạnh Doãn Đường sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lộc Văn Sanh cười hiền lành, lộ ra hàm răng trắng.

“Lúc ấy con hắc mã kia cào móng trước, lắc đầu nhe răng, thập phần xao động bất an. Tiểu nương tử không hề phát hiện, còn đưa tay sờ nó, cuối cùng lại đi ra phía sau mông nó. A lang sợ con ngựa kia đá hậu vào người tiểu nương tử, mới kéo tiểu nương tử sang một bên. Có điều không khống chế tốt lực đạo, làm tiểu nương tử bị ngã. Không phải cố ý, xin thứ lỗi”, hắn nói.

Thích Khoát đứng đó không xa, trừng đôi mắt nhỏ kinh ngạc khi nghe thấy những gì Lộc Văn Sanh nói.

Hóa ra là như vậy à?

Vì chuyện ở chuồng ngựa khiến Mạnh Doãn Đường bất an mấy ngày nay, nàng không nhịn được nhìn về phía tửu lâu, chạm ngay mắt của Hạ Lệ.

Nếu ánh mắt mà có lực, Mạnh Doãn Đường sẽ cảm nhận được ánh mắt đối diện mang theo vài phần giận dỗi, hất ngược lại phía mình.

Nàng cúi đầu không nhìn nữa, nói với Lộc Văn Sanh: “Là ta hiểu lầm, nhờ ngươi nói tạ ơn với hắn giùm ta”

“Ta chỉ là thuộc hạ của a lang, nào có tư cách thay tiểu nương tử nói tạ ơn với a lang chứ? Tiểu nương tử nếu có chút tâm, lần sau gặp a lang nhà ta, tự mình nói tạ ơn đi ạ”, Lộc Văn Sanh cười nói: “Để xin lỗi, tiểu nương tử muốn lấy bao nhiêu hộp phấn này thì lấy”

Mạnh Doãn Đường nghiêng người nhìn Lâm Uyển Yến, trong mắt Lâm Uyển Yến tràn đầy kinh hỉ cùng hưng phấn.

Nàng lấy hai hộp phấn từ trong hộp gấm, thấp giọng nói: “Cám ơn”

Lộc Văn Sanh vội nói: “Tiểu nương tử khách khí”

Cầm phấn trong tay, Mạnh Doãn Đường không muốn đứng ngốc ở đây nữa, kéo tay Lâm Uyển Yến đi ra khỏi Triêu Hoa Ngọc Nùng.

Tần Tư Hoàn thấy nàng đi rồi, cũng quay lại tìm xe ngựa nhà mình, Yến Phồn cuống quýt đuổi theo.

Lộc Văn Sanh tiếp tục phát phấn.

“Ta có thể lấy 10 hộp không?” người hỏi là Mạnh Nhã Hân, không chiếm được tiện nghi mua đầu tiên, nàng ta chỉ có thể mang nha hoàn đến đây xếp hàng.

Lộc Văn Sanh không ngẩng đầu lên, trực tiếp từ chối: “Không được”

“Mới vừa rồi nghe thấy ngươi kêu vị Mạnh nương tử phía trước kia muốn lấy bao nhiêu cũng được, vì sao chúng ta lại không thể? Như thế không công bằng!” Mạnh Nhãn Hân đứng đó kêu la.

Lộc Văn Sanh ngẩng mặt lên ngạo nghễ nói: “Đầu óc ngươi tỉnh táo chút đi, hiện tại chung ta đang tặng miễn phí không thu tiền, ta thích tặng ai nhiều thì tặng, ngươi quản được sao? Thái độ ngươi không tốt, một hộp cũng không tặng ngươi. Người kế tiếp!”

“Ngươi…” Mạnh Nhã Hân tức đến muốn giậm chân, lại quá đỗi mất mặt, xoay người tức giận bỏ đi.

Bên kia, Mạnh Doãn Đường cùng Lâm Uyển Yến mang theo nha hoàn đi bộ qua đoạn đông đúc ra ngã tư, Lâm Uyển Yến lấy tay quạt má, nói với Mạnh Doãn Đường: “Cũng may ngươi tính trước, không có mang xe ngựa đi, không thì chắc giờ vẫn còn đứng ở bên trong kia chờ xe”

“Ừ”, Mạnh Doãn Đường sau khi biết được Hạ Lâm Phong không phải vì trả thù nàng cố ý làm nàng xấu mặt, trong lòng thoải mái hơn, đưa 2 hộp phấn cho Lâm Uyển Yến: “Ngươi cao hứng quá còn gì, có được 3 hộp phấn mà không mất tiền”

Lâm Uyển Yến vui vẻ ra mặt: “Đương nhiên”

Đưa hộp phấn cho nha hoàn cất đi, Lâm Uyển Yến hạ giọng hỏi Mạnh Doãn Đường: “Người vừa rồi ở trên lầu kia, là Hạ Lục lang à?”

Lâm Uyển Yến khi còn nhỏ chơi thân với Mạnh Doãn Đường, thường xuyên cùng tổ mẫu đến Mạnh gia chơi, cũng từng gặp qua Hạ Lâm Phong. Mà bộ dạng Hạ Lâm Phong xuất chúng, chỉ cần gặp qua một lần là rất khó quên.

Mạnh Doãn Đường gật gật đầu.

“8 năm không gặp, hắn vẫn thích ngươi”, Lâm Uyển Yến cảm khái nói.

Mạnh Doãn Đường vội chặn lại: “Ngươi đừng nói bậy”

Lâm Uyển Yến nói: “Ta nói bậy cái gì? Nếu hắn không thích ngươi, vì sao lúc nãy phải xuất đầu?”

“Có lẽ do hắn không quen nhìn kiểu nương tử phủ Thừa tướng ỷ thế hiếp người thôi” Mạnh Doãn Đường nói.

Lâm Uyển Yến cười liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi cứ lừa mình dối người đi! Nhưng nói gì thì nói, hắn thực sự có tiền nha! 8 trăm 1 hộp, 100 hộp cũng gần 10 vạn đi, tùy tiện nói tặng là tặng. Ta nghe cha ta nói, lần này hắn về kế thừa tước vị Vệ Quốc công, Thánh thượng ban cho hắn một thái ấp 4 ngàn hộ, 4 ngàn hộ đó, không biết một năm thu vào bao nhiêu tiền?"

Mặc dù Mạnh Doãn Đường xem như được sinh ra trong Hầu phủ, nhưng tổ phụ của nàng, Tùy An hầu cũng giống như hầu hết các gia đình quý tộc khác, chỉ có tước hiệu mà không có đất phong, cho nên nàng thực sự không hiểu mấy cái này.

Lâm Uyển Yến rất hứng thú nói: "Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng rảnh rồi, tính toán thử xem sao.

"Triều đình quy định một nam đinh hàng năm phải nộp thuế 2 thạch ngô hoặc 3 thạch gạo, mỗi năm đi lính 20 ngày, ngoài ra còn có các loại thuế vải, lụa, điều, nếu đổi sang gạo, mỗi nam đinh hàng năm phải đóng khoảng… 15 thạch gạo.

“4 ngàn hộ, mỗi hộ chia đều khoảng 3 nam đinh, mỗi năm phủ Vệ Quốc công thu thuế được là…”

Nàng bấm ngón tay tính toán nửa ngày rồi kết luận: “18 vạn thạch gạo. Mấy năm gần đây, giá gạo luôn ở mức khoảng 1 ngàn đồng một thạch, tính ra mỗi năm có… 18 vạn quan tiền! Người ta dùng đến bạc triệu để chỉ nhiều tiền, nhưng hắn một năm mới chỉ tính tiền thu từ thuế đinh thôi đã 18 vạn, chưa kể đến bổng lộc cùng tiền lương, rồi còn triều đình ban thưởng, còn quà cáp của đám nịnh bợ nhờ vả… Trời đất! Một năm tiền thu vào của hắn còn hơn cả số tiền chúng ta kiếm được mấy đời”

Mạnh Doãn Đường vốn giỏi làm toán, cho nên không kinh ngạc trước kết quả đó, vươn tay điểm vào trán Lâm Uyển Yến một cái: “Ngươi điên rồi à? Tự nhiên đi so với quyền quý làm gì? Chúng ta là tiểu dân, gia đình sống tốt là đã ổn rồi”, nàng ôm cánh tay Lâm Uyển Yến: “Hiện tại mỗi ngày mà kiếm được 100 đồng là ta đã rất cao hứng rồi”

“Chính là ngươi có cơ hội gả cho người một năm kiếm được 18 vạn, ta đang không hiểu vì sao mình lại kết giao tỷ muội với một vị phu nhân không mê quyền quý đây”

Mạnh Doãn Đường xấu hổ, buông cánh tay nàng ra: “Là ta không xứng, cắt đứt quan hệ đi”

Lâm Uyển Yến vui vẻ nhìn bộ dạng giận dỗi của nàng, kéo kéo tay: “Đừng buồn đừng buồn, chỉ đùa vui thôi. Vẫn còn sớm, chúng ta đi chỗ khác tiếp đi” 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận