Mạnh Doãn Đường thở không ra hơi, thấy hắn như vậy, cầu xin tha thứ: “Ngươi không thể… không thể… như vậy… với ta…”
“Lý do?”
“Ta… thu liệm… người nhà…” Mạnh Doãn Đường mắt đẫm lệ, thở hổn hển.
Thấy mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng không thể kiểm soát, nàng không đoái hoài tới uy hiếp của tổ mẫu nữa, vượt qua tình cảnh khó khăn trước mắt đã.
Hạ Lệ ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.
Mạnh Doãn Đường hít một hơi thật sâu, đang định kể hết mọi chuyện để lấy lòng tin của hắn, đột nhiên hắn buông tay nàng, đứng dậy, kéo lại vạt áo, miệng nói: “Nàng cuối cùng cũng chịu nói ra”
Mạnh Doãn Đường thở phào nhẹ nhõm, bò dậy từ trên giường, thõng hai chân xuống đất, mới đột nhiên kịp phản ứng hắn vừa nói cái gì.
“Ngươi… ngươi đã biết?” nàng kinh ngạc hỏi: “Ngươi sao lại biết?” Chính nàng còn không có chứng cớ chứng minh chuyện này mình đã làm, hắn làm sao có thể biết chứ?
“Ta có dễ gạt như vậy sao?” Hạ Lệ quay đầu nhìn nàng.
Mạnh Doãn Đường: “…”
Không tin Trương Quân Cơ là một chuyện, nhưng biết nàng thu liệm người nhà hắn lại là một chuyện khác, phải không?
Thấy hắn xoay người định đi, nàng vội vàng đuổi theo ngăn lại: “Nếu ngươi đã biết, vậy có thể đưa ta về nhà được không?”
Hạ Lệ nhướn mắt nhìn nàng.
Mạnh Doãn Đường liếc thấy đôi môi hắn hình như đỏ hơn bình thường, lòng lại hoảng lên, dè dặt cắn môi, đánh bạo nói: “Chỉ cần ngươi đưa ta về nhà, chúng ta coi như thanh toán xong, có được hay không?”
“Cậy ân báo đáp à?”
“Không phải, ta chẳng qua là…”
Hạ Lệ chợt cúi người cúi đầu, Mạnh Doãn Đường nhìn khuôn mặt đột nhiên phóng đại của hắn, lời chưa nói xong mắc nghẹn trong cổ họng.
“Thanh toán xong? Đừng có mơ” Hạ Lệ bỏ lại câu này, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Mạnh Doãn Đường đứng đó giận dỗi.
Trương gia mạo danh lãnh công nhận được bao nhiêu thứ tốt, nàng chỉ muốn hắn đưa nàng về nhà thôi, thế cũng không được.
Thật khi dễ người ta!
Mạnh Doãn Đường nghĩ tới lúc này không biết cha mẹ đang lo lắng đến mức nào, hậu quả của việc qua đêm ở phủ Vệ Quốc công, những lời uy hiếp của tổ mẫu, vừa uỷ khuất vừa sợ, đau lòng không thôi, ngồi xổm ôm hai đầu gối gục xuống khóc nghẹn ngào.
Cũng không biết trải qua bao lâu, dường như trong phòng có người đi tới đi lui, nàng lười để ý, cho đến khi có một nha hoàn bưng chậu nước quỳ bên cạnh nàng, nhẹ nhàng nói: “Nương tử, mời rửa tay dùng cơm”
Mạnh Doãn Đường không muốn làm khó những hạ nhân này, nhưng lúc này nàng không có tâm trạng để ý tới những chuyện đó, cứ ngồi ngây ngô bất động.
Sau đó Hạ Lệ đi vào, nhìn thấy một màn này, nói: “Tất cả đi xuống”
Các nha hoàn không một tiếng động lui ra, đóng cửa lại.
“Không đói bụng? Vậy chúng ta tiếp tục”, Hạ Lệ đi tới bên cạnh, cúi người nắm lấy cánh tay nàng.
Tiếp tục? Tiếp tục cái gì?
Mạnh Doãn Đường đờ ra một lúc, đột nhiên kịp phản ứng, vừa rồi bọn họ chỉ làm có một chuyện!
Nàng kích động hất tay hắn ra, nhưng dùng sức quá mạnh, ngã phịch xuống đất, cái mông đau nhức nhưng nàng cũng không để ý, rút cái trâm cài trên đầu xuống, dí sát vào cổ mình, đỏ mắt nói với hắn: “Ngươi còn dám đối với ta như vậy, ta liền chết ở chỗ này!”
Hạ Lệ không nói lời nào, trực tiếp ôm chặt lấy nàng.
“Ngươi đừng tới đây, ta sẽ…” Mạnh Doãn Đường chưa kịp uy hiếp xong, cổ tay đã bị hắn nắm chặt.
Hạ Lệ đoạt lấy cây trâm trong tay nàng, tức giận ném ra xa.
Cây trâm có hình con bướm bị đập mạnh vào nền gạch, biến dạng.
“Dùng tính mạng uy hiếp ta? Nàng thật ngày càng có tiền đồ!” Chân mày Hạ Lệ nhíu chặt, hận không thể b.óp ch.ết nàng.
“Ngươi vì sao luôn khi dễ ta? Coi như ta giúp ngươi thu liệm người nhà, vẫn không thể để cho ngươi bỏ qua cho ta sao? Ta rốt cuộc phải làm thế nào mới xin lỗi được ngươi?” phản kháng kiểu gì cũng không có hiệu quả, Mạnh Doãn Đường hoàn toàn tuyệt vọng, vừa đánh vào người hắn vừa khóc.
“Tỉnh táo!” Hạ Lệ bắt được hai tay nàng, ép nàng dừng lại, nhìn hai hàng lệ chảy dài, nói: “Có phải ta làm bất cứ điều gì, trong mắt nàng đều là đang khi dễ nàng?”
“Trước khi khỏi sao ngươi không tự xem ngươi đã làm gì?” Mạnh Doãn Đường nín khóc, hét vào mặt hắn.
“Được, 8 năm trước nàng cũng đã nói như vậy, khi đó không có thời gian lý luận với nàng, bây giờ nàng nói cho rõ đi, ta làm gì mà khi dễ nàng?” Hạ Lệ buông nàng ra.
“Nói cho rõ rồi thế nào?” Mạnh Doãn Đường ngồi bệt dưới đất, ôm hai đầu gối gục đầu, bộ dạng hoàn toàn cự tuyệt.
“Nói rõ ràng thì ta đồng ý”, Hạ Lệ dừng một chút: “Đưa nàng về nhà”
Mạnh Doãn Đường nín khóc, thút thít ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật sao?” lúc này nàng mới chú ý, hắn bỏ ra ngoài để mặc y phục chỉnh tề, tóc cũng búi lên, trông dáng vẻ có thể đi ra đường bất cứ lúc nào.
Hạ Lệ xoay người đi đến trường kỷ cạnh cửa sổ, ngồi xuống, nhìn Mạnh Doãn Đường nói: “Nàng định ngồi dưới đất để nói chuyện với ta à?”
Có hy vọng về nhà, Mạnh Doãn Đường vội vàng đứng lên, dùng tay lau nước mắt, sửa sang lại quần áo, vuốt lại tóc rồi nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Hạ Lệ liếc nhìn trường kỷ, chỗ ngồi cạnh đó cách hắn một chiếc bàn.
Mạnh Doãn Đường bước tới, liếc nhìn cái bàn, bên trên bày đầy những món ăn cùng bánh ngọt nàng yêu thích.
Gà bọc cốm nướng vàng, gà bóp dấm, canh cá thu, chân vịt nướng, bánh quỳ diệp, còn có món bướu lạc đà nướng lần trước chưa kịp ăn…
Mâm dĩa đựng thức ăn loé sáng rực rỡ dưới ánh nến, nhìn qua đều là làm bằng vàng!
Mạnh Doãn Đường ngơ ngác nhìn, bị mùi thơm của món bướu lạc đà nướng đánh thức, bụng lập tức kêu lộc cộc.
“Nàng có thể vừa ăn vừa nói”, Hạ Lệ nói.
Mạnh Doãn Đường muốn chứng tỏ một chút cốt khí, không ăn đồ ăn của hắn, nhưng bụng cứ kêu rột rột, nàng lúng túng cúi đầu: “Ta còn chưa có rửa tay”
Hạ Lệ liếc nàng một cái: “Còn muốn ta rửa cho sao?”
Mạnh Doãn Đường: “…” ngoan ngoãn đi đến cạnh cái chậu rửa tay.
Trở lại chỗ ngồi, Hạ Lệ nghiêng người sang nói: “Ăn trước đã, ồn ào chết đi được”
Mạnh Doãn Đường ngồi đối diện với hắn, một tay ôm cái bụng đang kêu vang, một tay cầm đũa gắp một cái chân vịt, không ngờ đũa gỗ mạ vàng này rất trơn, gắp trượt ra, rơi vào trong chén.
“Cách ăn của nàng ta còn lạ gì, cần gì phải giả bộ dè dặt trước mặt ta?”
Mạnh Doãn Đường nghe thấy câu này, dứt khoát bỏ đũa xuống, cầm chân vịt trong tay gặm ngon lành.
Hạ Lệ ngồi đối diện, nghiêng người, chống tay lên mặt bàn, đỡ lấy trán, nhìn nàng.
Mạnh Doãn Đường cảm thấy không được tự nhiên, nghiêng người sang một bên để ăn.
Ăn xong miếng chân vịt, nàng lấy một xiên bướu lạc đà nướng, lần này dứt khoát quay lưng lại với hắn để ăn.
Hạ Lệ nhìn chằm chằm mớ tóc xù ở gáy nàng, mở miệng: “Nàng nói một chút đi”
Mạnh Doãn Đường ăn được nửa xiên bướu lạc đà nướng, xoay người lại, nhìn mặt hắn phong khinh vân đạm* thì trong lòng tức giận, há miệng nói: “Ngươi mới vừa rồi…”
(*phong khinh vân đạm: thờ ơ lạnh nhạt, tựa như gió nhẹ mây trôi)
“Mới vừa rồi không tính, bắt đầu nói từ trước kia”
Mạnh Doãn Đường nghẹn một cái, oán thầm: Dựa vào cái gì mà vừa rồi thì không tính? Thích nói từ trước thì nói từ trước.
Nàng ngồi đàng hoàng lại, bắt đầu nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, lúc tổ phụ ngươi cùng tổ phụ ta đùa giỡn nói muốn để cho ngươi cùng nữ nhân Mạnh gia kết hôn, tại sao ngươi lại đưa ngọc bội cho ta? Ngươi có biết cũng chỉ vì ngươi đưa ngọc bội cho ta, từ đó về sau ta luôn bị các đường tỷ muội xa lánh cô lập, ta làm cái gì cũng bị các nàng bắt bẻ chỉ để chứng minh ta không xứng với ngươi”
“Nàng rất khó chịu?” Hạ Lệ hỏi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Mạnh Doãn Đường đầy dầu mỡ, nói: “Dĩ nhiên”
“Nếu như ta nhớ không lầm, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, không phải ta đưa ngọc bội cho nàng trước, mà là nàng đưa cho ta một miếng mật ong”, Hạ Lệ nói.
Mạnh Doãn Đường ngơ ngác.
“Không nhớ?”
Mạnh Doãn Đường lắc đầu một cái. Nàng khi đó mới 5 tuổi, nếu không phải Hạ Lệ cho nàng khối ngọc bội, sau đó không ngừng bị người ta nhắc tới, chưa chắc nàng đã nhớ đến chuyện này.
Hạ Lệ nói: “Lúc đó ta ngồi trên một tảng đá cạnh cái hồ nhỏ trong hoa viên Tuỳ An hầu phủ, nàng dắt đệ đệ đi ngang qua, thấy ta, lại gần, nhìn ta chằm chằm giống như con khỉ, còn nói ‘tiểu ca ca, dáng dấp ngươi thật là đẹp mắt’”
Hai má Mạnh Doãn Đường đỏ bừng, theo bản năng phản đối: “Không thể nào, ngươi nói bậy”
Hạ Lệ lười cùng nàng tranh cãi, tiếp tục nói: “Ta nói ‘đi ra!’, nàng không đi, còn lấy từ trong hà bao hình con thỏ rất mắc cười ra một miếng mật ong, đưa cho ta giống như dâng trân bảo, nói ‘tiểu ca ca, ngươi không vui sao? Cái này cho ngươi ăn, rất ngọt, rất ngon!’
Mạnh Doãn Đường: “…” hắn nói những thứ này, nàng cũng không nhớ, nhưng nàng nhớ khi còn bé, quả thực nàng có một hà bao nhỏ hình con thỏ, là do nha hoàn Tố Lan trước đây của mẹ nàng làm cho.
“Ta không cầm miếng mật kia, sau đó đệ đệ nàng nhào tới lấy mất. Nàng còn nói xin lỗi với ta, nói chỉ có một miếng, không có nhiều hơn. Ta không lấy mật đường của nàng, nhưng phần ân tình này ta nhận, cho nên khi tổ phụ nói muốn ta chọn trong tỷ muội Mạnh gia một người để lấy làm vợ, ta đưa ngọc bội cho người mà ta ấn tượng nhất, có vấn đề gì sao?”
Như vậy nghe hình như không có vấn đề, nhưng… nhưng mà cái gì? Mạnh Doãn Đường cảm giác đầu óc lại bị loạn lên rồi.
“Bởi vì ta chọn trúng nàng, đường tỷ muội liền bắt đầu xa lánh, cô lập nàng, điều này cho thấy bọn họ được dạy dỗ không tốt, nhân phẩm cũng có vấn đề. Nàng bị khi dễ như vậy, không đi trách mấy người kia ghen tị không có giáo dục, lại đi trách ta đưa ngọc bội cho nàng? Nàng không thấy nàng đang bị lẫn lộn vấn đề hay sao?” Hạ Lệ nói.
Mạnh Doãn Đường: “…”
“Điều này không tính là khi dễ, tiếp tục”
Mạnh Doãn Đường lên tinh thần, suy nghĩ một chút, nói: “Khi còn bé, ngươi đưa cho ta một chồng giấy kẹo, lúc ta chia sẻ cho các nàng, bọn họ cười nhạo ta, nói hoá ra trong mắt ngươi, ta chỉ xứng với miếng giấy còn thừa…” dưới cái nhìn soi mói của hắn, giọng nàng càng lúc càng nhỏ.
“Khi đó các tiểu nương tử ở Trường An thích dùng giấy kẹo nhiều màu sắc hình vẽ hoa văn kỳ dị để làm đồ trang trí cài tóc, ta đưa cho nàng một chồng giấy, là khi dễ nàng sao? Ăn kẹo không tốt cho răng, cho nên ta không đưa kẹo cho nàng, chỉ đưa giấy, kẹo cho hết đệ đệ nàng, răng của đệ đệ nàng bây giờ có tốt không?” Hạ Lệ hỏi.
Mạnh Doãn Đường nhớ tới quai hàm động một tí lại sưng vù của Mạnh Sở Nhuận: “…”
“Cho nên mới nói, cái mà nàng gọi là ta khi dễ nàng, tất cả đều là vì người khác khi dễ nàng, nàng không dám trách họ nên đổ hết trách nhiệm lên đầu ta?”
“Không phải! Con chim anh vũ bộ lông sặc sỡ không phải một tay ngươi dạy nó sao? Nó nói “heo nhỏ, heo nhỏ mập” là lời tốt đẹp sao? Làm cho ta bị bao nhiêu người cười nhạo”, Mạnh Doãn Đường lớn tiếng nói.
“Nàng cho là dạy một con anh vũ há mỏ, nói được một câu trôi chảy là dễ lắm sao? Ta mất nửa năm cho nó, nàng lại thấy ta dạy nó nói không tốt?” Hạ Lệ cao giọng.
Hắn nói như vậy, Mạnh Doãn Đường khó tránh khỏi có chút chột dạ, nhưng nghĩ một chút lại không phục, nhoài người lên: “Vậy lần đó ngươi đưa cho ta dây buộc tóc trân châu kim hải đường, ta đeo lên, ngươi lại cười nhạo ta, nói chỉ có dây buộc tóc đẹp mắt, ta khó coi”
“Nàng khi ấy ngay cả răng cửa cũng không có, nhìn đẹp kiểu gì? Nói thật cũng là khi dễ nàng? Nàng có dám bá đạo hơn không?” Hạ Lệ khẽ ngẩng cổ lên nói.
Mạnh Doãn Đường: “…”
Nàng tức giận cầm một miếng gà nướng vàng lên gặm cho hả giận.
Hạ Lệ liếc nàng, hỏi: “Không nói nữa à?”
Nói, nói cái rắm á! Căn bản là không nói lại hắn.
Đang lúc Mạnh Doãn Đường gặm tới gặm lui, bỗng đột nhiên giật mình một cái.
Không nói không được, hắn giống như vừa nói, muốn mọi chuyện rõ ràng, hắn phải đồng ý mới đưa nàng về nhà.
Những gì nàng nói đều bị hắn bác bỏ, khác gì hắn không đồng ý, vậy có còn đưa nàng về nhà không?
Mạnh Doãn Đường cố gắng nuốt thức ăn trong miệng xuống: “Những cái trước đây coi như không tính, vậy mới vừa rồi… Mới vừa rồi ngươi đối với ta như vậy, có phải là khi dễ ta không?”
“Cái gì?” Hạ Lệ nhìn nàng.
Người này, đã biết rồi còn hỏi?
Vì để về nhà, Mạnh Doãn Đường bất chấp xấu hổ, đỏ mặt nói: “Ngươi hôn ta”
“Ta hôn nàng là khi dễ nàng sao? Miệng ta là hình cụ à?”
Mạnh Doãn Đường không chút nghĩ ngợi: “Đúng vậy”
Hạ Lệ tức giận đứng dậy.
Mạnh Doãn Đường tưởng là hắn lại tới bắt nàng, dừng ăn lại, cảnh giác nhìn hắn, thấy hắn chỉ trợn mắt nhìn mình, lấy dũng khí nói: “Thiếu chút nữa làm người ta chết ngộp, sao lại không tính chứ?”
“Nàng lặp lại lần nữa” Hạ Lệ nhìn nàng chằm chằm.
Mạnh Doãn Đường nhìn hắn có vẻ như muốn nhào đến, có chút sợ, nhưng vì về nhà, nàng cố gắng yếu ớt nói: “Vốn chính là, ta không…”
Hạ Lệ bật dậy.
Mạnh Doãn Đường hoảng sợ né sang một bên, giơ tay lên che đầu, hét lớn: “Ngươi nhìn đi ngươi nhìn đi, ngươi tới đây, làm cho ta sợ hãi là khi dễ ta!”
Đợi một hồi, bên cạnh không có động tĩnh, nàng nơm nớp lo sợ buông tay xuống, quay đầu lại nhìn, trong phòng không có ai, hắn đã đi ra ngoài.
Nàng khổ não, không biết rốt cuộc là hắn có ý gì? Lát nữa có đưa nàng về nhà không?
Nàng vừa khổ não vừa tiếp tục ăn, bất tri bất giác ăn ba xiên bướu lạc đà nướng, một chén canh hoa viên, một cái đùi gà, nửa chén canh cá, cộng thêm trước đó đã ăn một mớ đồ ăn khác, thiếu chút nữa thì chết vì no.
Hạ Lệ đi vào, thấy nàng ngồi bất động, hỏi: “No chưa?”
Mạnh Doãn Đường gật đầu.
Hạ Lệ nhìn ra cửa ngoắc tay, đám tì nữ đi vào dọn dẹp chén đũa.
Mạnh Doãn Đường lom lom nhìn hắn, hỏi: “Có thể đưa ta về nhà không?”
Hạ Lệ không đáp, chỉ 2 nha hoàn, ra lệnh: “Chỉnh trang lại nàng cho chỉnh tề”
Đến lúc Mạnh Doãn Đường bị nha hoàn đẩy tới trước cái gương đồng mới phát hiện búi tóc đã bị tung ra hết, cứ như vậy về nhà, chắc chắn mẹ nàng sẽ nghĩ nàng bị khi dễ. Vì thế ngoan ngoãn ngồi xuống để nha hoàn chải đầu lại.
Trong phòng Lộc Văn Sanh, Thích Khoát ngáp liên hồi, đi vào than thở: “Ta đang ngủ, còn bắt ta dậy ăn khuya là sao?” cúi đầu nhìn những đĩa thức ăn đầy màu sắc trên bàn, ngồi xuống, cầm đũa lên nói: “Hôm nay là ngày gì? Không chỉ có đồ ăn khuya mà còn lại rất phong phú nữa? Sao lại thiếu một cái đùi gà? Ai ăn còn dư lại à?”
Lộc Văn Sanh vừa ăn vừa bình thản nói: “Có ăn còn kén chọn? Mau ăn đi, lát nữa còn phải ra ngoài”
“Ra ngoài? Vào lúc này? Định đi đâu?” vẻ mặt Thích Khoát đầy mong đợi: “Chẳng lẽ đi Bình khang phường?”
Lộc Văn Sanh không nhịn được, gõ cho hắn một đũa: “Đừng có cả ngày Bình khang phường Bình khang phường, ngươi cho là những tiểu nương tử ở Bình khang phường đó dễ sống chung lắm à?”
“Ta trả tiền, các nàng bán sắc, mua bán mà thôi, có dễ sống với nhau hay không thì liên quan gì đến ta?” Thích Khoát dửng dưng, lại hỏi: “Không phải Bình khang phường thì đi đâu? Bên ngoài không phải đang giờ giới nghiêm à?”
Lộc Văn Sanh nói: “Trường hưng phường”
Sau gần nửa giờ, quả nhiên Hạ Lệ mang Mạnh Doãn Đường, Lộc Văn Sanh và Thích Khoát ra khỏi phủ Vệ Quốc công, đi về phía Trường hưng phường.