Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 7.




Mạnh Doãn Đường tâm sự nặng nề, lại không dám nói với Chu thị, cũng không biết phải nói bắt đầu từ đâu, dù sao cũng đã giấu 8 năm rồi.

Tùy An bá phủ ở Tương dương phường, ngay xéo đối diện với Trường hưng phường, đi bộ qua là được. Nhưng Chu thị nghĩ qua Tùy An bá phủ một lúc rồi đưa Mạnh Doãn Đường đi dạo phường chính, ăn một bữa cơm, xế chiều đi Đông thành xem vải lụa ở Cẩm Tú, xem có gì đẹp mua cho nàng may vài bộ mùa xuân, vì thế mới lên xe ngựa.

“Mẹ, ai ở Nhữ Xương hầu phủ thu liệm hài cốt Hạ gia vậy?” trên xe, Mạnh Doãn Đường hỏi Chu thị.

Chu thị nói: “Bên ngoài nói là Nhữ Xương hầu để cho đích trưởng tử đi thu liệm Hạ gia, nhưng bên phủ đại bá con truyền tin ra nói, thực ra là Trương lục nương phái người thu liệm”

“Lục biểu tỷ?” Mạnh Doãn Đường cẩn thận nhớ lại, thời gian đó hình như Trương Quân Cơ đang ở trong Tùy An hầu phủ, chẳng lẽ mọi hành động, lời nói của mình khi đó đều bị nàng ta nhìn thấy?

Nghĩ tới đây, Mạnh Doãn Đường không nhịn được rùng mình, trong lòng sợ hãi.

Trương Quân Cơ biết là nàng thu liệm hài cốt Hạ gia, nhưng không nói ra, chôn giấu bí mật đó trong lòng nhiều năm, cho đến khi Đông cung đổi chủ, Hạ gia lật ngược thế cờ, nàng ta mới nắm thời cơ, chiếm công lao thành của mình.

Nếu Đông cung không đổi chủ, Hạ gia không lật người được thì sao? Nàng ta tương đương nắm được chuôi dao treo lơ lửng trên đầu Mạnh gia, lúc gặp phải vấn đề hệ trọng gì đó, nàng ta muốn Mạnh gia làm gì, Mạnh gia đều phải làm thế đó.

Người này, có thể nhịn được như vậy, lại có lá gan lớn như thế, thật đáng sợ!

Nhưng bất kể thế nào, nàng cũng phải đi cảnh cáo nàng ta, công lao Mạnh Doãn Đường nàng có thể không muốn, dù sao ban đầu mạo hiểm thu liệm hài cốt Hạ gia, không phải nghĩ đến một ngày kia sẽ báo công lĩnh thưởng. Nhưng Trương Quân Cơ không thể động ý niệm giết người diệt khẩu, nếu không nàng liều mạng cá chết lưới rách, nhất định phải kéo nhau cùng xuống nước!

Mạnh Doãn Đường âm thầm siết chặt nắm đấm, động viên mình.

“… Đường nhi, đang nghĩ gì vậy? Sao nghiến răng nghiến lợi thế?” Chu thị một bên gọi nàng.

Mạnh Doãn Đường chợt tỉnh, nhìn Chu thị gượng cười: “Không nghĩ gì ạ”. Sau khi biết những gì Nhữ Xương hầu phủ đã làm, ngược lại nàng cảm thấy bình tâm hơn.

Chiếc xe ngựa nhỏ đi tới trước cửa Tùy An bá phủ, dừng lại.

Chu thị nghe được tỳ nữ Tuyết Lan đang nói chuyện, vén rèm cửa sổ xe lên hỏi: “Tuyết Lan, chuyện gì xảy ra?”

Tuyết Lan đi đến bên cạnh xe, ngửa đầu nói: “Phu nhân, bá phủ nói trong sân đã kín xe, nói xe chúng ta đậu ở ngoài cửa”

Chu thị nghe vậy, dẫn Mạnh Doãn Đường xuống xe.

Hai mẹ con vừa bước xuống, một cỗ xe tam mã bên cạnh đi tới, tên gác cửa lập tức cúi người chào rồi lật đật mở cửa cho xe đi vào.

Chu thị cùng Mạnh Doãn Đường nhìn nhau, không ai nói gì, đi xuyên qua khoảng sân không rộng lắm của Tùy An bá phủ, đi vào nội đường.

Đến nội đường, nha hoàn trong phủ nói lão phu nhân đang tiếp khách, mời hai người chờ ngoài hiên.

Chu thị cùng Mạnh Doãn Đường chờ gần một giờ, hạ nhân thậm chí không cả rót trà nóng cho hai người.

Gần trưa, hạ nhân mới tới truyền đạt, nói Mạnh lão phu nhân mời các nàng vào chính điện nói chuyện.

Mạnh Doãn Đường đi theo Chu thị tới chính điện, nhấc mắt lên là nhìn thấy tổ mẫu dáng vẻ già nua trầm trầm ngồi ở chủ vị, ngồi bên dưới là Trương Quân Cơ cùng mẹ nàng ta, Thôi thị, cũng là con dâu bên nhà mẹ của Mạnh lão phu nhân.

Chu thị cùng Mạnh Doãn Đường hướng lão phu nhân hành lễ xong, Mạnh lão phu nhân lạnh nhạt bảo hai người ngồi xuống, nghiêng đầu hỏi Chu thị: “Thất nương hoà ly cùng Yến gia Đại lang?”

Chu thị né người sang, cung kính nói: “Dạ vâng”

“Chủ ý của ai?”

“Là chủ ý của con”, Chu thị nói.

Mạnh lão phu nhân đập xuống bàn, giận dữ nói: “Ngươi giỏi thật, nói hoà ly là hoà ly, chủ ý của ngươi lớn như vậy à? Cuộc hôn nhân là do tổ phụ lúc còn sống làm chủ!”

Chu thị vội vàng đứng dậy, quỳ xuống trước Mạnh lão phu nhân: “Là con dâu nhất thời sơ sót, quên không thỉnh giáo mẫu thân trước, xin mẫu thân chớ tức giận, bảo trọng thân thể”

Mạnh lão phu nhân cũng không cho bà đứng dậy, chỉ lạnh giọng nói: “Người ta tiền trảm hậu tấu, ít ra còn có hậu tấu, còn ngươi thì sao? Nếu ta không kêu ngươi tới, ngươi định lúc nào mới nói cho ta biết tin này? Trong mắt ngươi còn có bà mẫu này không? Có phải cho rằng tách ra ở riêng, ta liền không xen được vào chuyện của ngươi phải không?”

“Con dâu không dám, là con dâu cân nhắc không chu toàn, con dâu có sai”, Chu thị cúi đầu nhận tội.

Mạnh Doãn Đường nhìn mẹ quỳ xuống nền gạch cứng còn có hoa văn khắc nổi bên trên, bên cạnh là mẹ con Trương thị đứng xem kịch, trong lòng xót xa không thôi. Nàng muốn bước ra nhận tội, nói chuyện này không liên quan gì đến mẹ, nhưng lúc tổ mẫu mắng nàng sẽ nhất định không để cho mẹ đứng dậy, sẽ bắt mẹ quỳ nhiều giờ hơn. Nghĩ như vậy nàng cố ép mình kiềm chế, nhìn xem tổ mẫu gọi mẹ con nàng đến đây để làm gì.

Chu thị ngoan ngoãn nhận sai, Mạnh lão phu nhân dẫu có giận cũng không thể cứ nhìn chằm chằm rồi mắng mỏ mãi được, nói mấy câu rồi dừng lại, chuyển chủ đề: “Thất nương đã hoà ly, cũng không tiện ở nhà lâu, ta thay nó tìm được mối hôn sự, may là thân thích, không coi thường nó không thể sinh con”

Chu thị âm thầm cả kinh, ngẩng mặt nhìn lão phu nhân: “Không biết là nhà ai?”

Mạnh lão phu nhân nghiêng nhìn Thôi thị ở bên kia, nói: “Chính là chất nhi của nhà mẹ Thôi di nương”

Chu thị điểm qua trong đầu một lượt nhà mẹ của Thôi thị, cả kinh nói: “Chẳng lẽ là người năm ngoái kế thất vừa chết phải không? Vạn lần không thể, tuổi tác của hắn cùng Doãn Đường quá chênh lệch…”

“Con gái ngươi đã hoà ly còn không có con, vẫn còn muốn kén chọn khi tái giá sao? Nếu không phải người ta tuổi lớn lại đã có con rồi, ai còn muốn nó?” Mạnh lão phu nhân không đợi Chu thị nói hết lời đã mắng.

Chu thị còn muốn nói, Mạnh lão phu nhân đã nổi giận: “Ta là tổ mẫu, ngay cả hôn sự của cháu gái cũng không làm chủ được có phải hay không? Ngươi đây là muốn làm nghịch ý ta?”

“Tổ mẫu!” Mạnh Doãn Đường đột nhiên đứng lên, cướp lời Chu thị.

Nàng vừa kêu một tiếng, mấy người trong sảnh đều quay đầu nhìn nàng.

Nàng nhìn thẳng Mạnh lão phu nhân, nói: “Tổ mẫu, con không muốn gả”

Thôi thị nghe thấy câu này, hướng lão phu nhân nói: “Cô mẫu, con nói không phải chứ, Thất nương dù gì cũng là cô nương lớn lên từ Hầu phủ, làm sao có thể mở miệng tự nói chuyện hôn sự? Không có quy củ gì cả, không biết bình thường cha mẹ dạy con thế nào nữa”

Chu thị quỳ dưới đất, mặt đỏ bừng, siết chặt chiếc khăn trong tay, cố gắng không cãi nhau với bà ta.

Mạnh Doãn Đường quay đầu nhìn Thôi thị nói: “Cha mẹ ta dù có không dạy ta, cũng vẫn tốt hơn người được bà dạy”

Mọi người trong sảnh ngây hết cả người khi nghe lời thô lỗ đó.

Chu thị vội la lên: “Đường nhi, con đừng nói nữa”

Thôi thị từ kinh ngạc bình tĩnh lại, cười lạnh nói: “Nói chuyện với trưởng bối như vậy, đúng là dạy dỗ tốt quá! Khó trách bị phu gia hoà ly. Thế này sợ là cháu nhà mẹ ta cũng không gánh nổi”

“Không gánh nổi thì đừng gánh, ai cần?” Mạnh Doãn Đường đốp lại.

“Càn rỡ, ngươi quỳ xuống cho ta!” Mạnh lão phu nhân giận đến mức đập bàn đứng dậy.

Mạnh Doãn Đường đi tới, quỳ thẳng lưng bên cạnh Chu thị, không hề sợ hãi, ngẩng đầu nhìn Mạnh lão phu nhân nói: “Tổ mẫu, hôn sự này con không đồng ý, nếu ép con, con sẽ chạy đi nhờ người ngoài giúp đỡ”

“Ngươi mất trí à? Còn nhờ người ngoài giúp đỡ? Đây là chuyện nhà của Mạnh gia, người ngoài ai có thể…” Mạnh lão phu nhân nói được một nửa, chợt nhớ tới một người liền dừng lại.

Bà dò xét nhìn Mạnh Doãn Đường: “Ngươi nói là, Hạ Lục lang?”

Mạnh Doãn Đường không nói gì.

Im lặng cũng là một câu trả lời.

Trương Quân Cơ đứng một bên nhìn bộ dạng quật cường của Mạnh Doãn Đường, lặng lẽ siết chặt mấy ngón tay dưới gầm bàn.

“Ngươi bây giờ chỉ là một đường phụ* mà Yến gia vứt bỏ, với thân phận địa vị của Hạ Lục lang bây giờ, ngươi cho là hắn vẫn còn muốn ngươi? Đừng có hy vọng hão huyền!” Mạnh lão phu nhân nói.

(*đường phụ: phụ nữ đã ly hôn)

Mạnh Doãn Đường nói: “Con không trông cậy vào việc hắn sẽ muốn con, nhưng con biết có người lừa gạt hắn một chuyện trọng yếu. Dùng chân tướng để đổi với hắn một đảm bảo, dựa vào tình cảm khi còn bé, chắc chắn hắn sẽ đồng ý!”

Nàng vừa dứt lời, Mạnh lão phu nhân còn chưa nói gì, Trương Quân Cơ nhìn nha hoàn 2 bên nói: “Tất cả lui ra”

Mạnh lão phu nhân và Thôi thị cùng nhìn nàng ta.

Trương Quân Cơ biết mình vừa vội vàng, có chút mất tự nhiên giải thích: “Hạ Lục lang bây giờ quyền quý hiển hách, Thất biểu muội công khai nói về hắn và tình cảm khi còn bé, để người khác nghe được chỉ sợ không ổn”

Mạnh lão phu nhân cẩn thận suy nghĩ, thấy cũng có lý, vẫy tay để nha hoàn cùng nô bộc trong sảnh lui ra ngoài.

Trương Quân Cơ nhìn Mạnh Doãn Đường nói: “Thất biểu muội, nói gì làm gì cũng phải có chứng cứ. Ngươi cùng Hạ Lục lang dù có tình cảm khi còn nhỏ cũng là chuyện quá khứ rồi, bây giờ tình cảm đó trong lòng hắn còn lại bao nhiêu phần, có còn hay không, không ai biết. Nếu như ngươi chỉ cậy vào một điểm này mà nói bậy nói bạ, danh tiếng của ngươi bị phá huỷ chỉ là chuyện nhỏ, khéo còn làm liên luỵ cả Mạnh gia”

Mạnh Doãn Đường quay mặt, đối diện với nàng ta: “Lục biểu tỷ đã cân nhắc đến như thế, đương nhiên ta cũng có tính toán của mình. Lục biểu tỷ nói đúng, chuyện ta nói, quả thật không có chứng cứ”

Sắc mặt Trương Quân Cơ hơi thả lỏng một chút.

“Nhưng ta hiểu rõ Hạ Lục lang, từ nhỏ tính của hắn đã không thể chịu được dù là một hạt cát lọt vào mắt. Trải qua hoạ diệt tộc, 8 năm lưu đày, tính tình hắn chưa chắc đã tốt hơn lúc nhỏ. Chỉ cần ta nói với hắn chuyện đó, cho dù không có chứng cớ, trong lòng hắn sẽ có hoài nghi, nhất định sẽ truy xét tới cùng. Ta không sợ hắn truy xét, dù sao ta cũng không nói dối. Nhưng người lừa dối hắn”, Mạnh Doãn Đường nhìn chằm chằm vào ánh mắt run rẩy hơi bất an của Trương Quân Cơ, gằn từng chữ: “Nghĩ cho kỹ, xem có chịu được sự tra xét của hắn không”

Trương Quân Cơ cố gắng kìm nén trái tim bất an, cười gượng: “Ngươi đừng có ở đây hù doạ người khác, không có gì trong tay, hắn tin ngươi mới là lạ”

Mạnh Doãn Đường khiêu khích: “Muốn thử không?”

Trương Quân Cơ không dám nói tiếp.

Mạnh Doãn Đường tự đứng lên, lại cúi người đỡ Chu thị dậy, đứng thẳng nói với Mạnh lão phu nhân: “Tổ mẫu, giờ không còn sớm, con và mẹ không làm trễ giờ ăn của người. Còn như hôn sự mà người nói, Lục biểu tỷ đã có chủ ý, để cho nàng ta thay con thương nghị cùng người, con và mẹ xin cáo lui trước”

Những gì nàng và Trương Quân Cơ vừa nói với nhau rất kỳ quặc, Mạnh lão phu nhân cùng Tôn thị cũng nghe ra có điều không ổn, nên không giữ mẹ con nàng lại.

Đợi hai mẹ con vừa rời đi, Thôi thị nghiêng người hỏi con gái: “Thất nương vừa mới nói như thế là có ý gì? Ai lừa Hạ Lục lang? Sao lại nhìn con như thể bị nó nắm thóp vậy?”

Trương Quân Cơ càng nghĩ đến những lời nói của Mạnh Doãn Đường thì càng sợ, cả người cũng run lên.

Mạo danh công lao thực ra chỉ là lòng tham nhất thời của nàng ta. Phu quân nàng ta tham hoa háo sắc, cay nghiệt thiếu tình cảm, bà mẫu cùng các chị em dâu cũng không thân thiết, cuộc sống của nàng ta ở nhà chồng không mấy tốt đẹp, cho nên khi đương kim Thánh thượng phục vị Đông cung, Hạ gia được nâng lên, đầu óc nàng ta bốc hoả, liền đi tìm trưởng tỷ của Hạ Lệ, báo nơi chôn cất hài cốt Hạ gia.

Nàng ta vốn chỉ muốn báo tin để nhận công, nhưng Hạ Linh Phương lại hiểu nhầm rằng chính nàng ta thu liệm hài cốt, nắm chặt tay nàng ta không ngớt cảm tạ, còn nói sẽ xin Thái hậu phong thưởng cho nàng ta cùng nhà mẹ của nàng, lập tức nàng ta hình dung ra một tương lai tươi sáng đầy gấm hoa trước mắt, nhận luôn tất cả công lao.

Sau khi về nhà, đầu tiên nàng ta nói hết chuyện này cho cha và anh trai, để bọn họ đi xử lý những kẻ ăn xin, lang thang đã tham gia chôn cất người Hạ gia năm đó, xoá sạch mọi dấu vết liên quan đến Mạnh gia. Mạnh Doãn Đường khi nhỏ tính tình nhu nhược, bây giờ lại gả cho người khác, sẽ không còn liên quan gì đến Hạ Lệ. Không có chứng cớ, lại được Trương gia nhà nàng cướp công báo tin trước, nàng ta chắc rằng Mạnh Doãn Đường có khó chịu cũng buộc phải chấp nhận sự thua thiệt này.

Ai có ngờ được rằng, Mạnh Doãn Đường lại hoà ly khi Hạ Lệ quay về Trường An. Nàng ta sợ Mạnh Doãn Đường cùng Hạ Lệ nối lại duyên xưa, liền giựt dây mẹ nàng đến thuyết phục Mạnh lão phu nhân đem gả Mạnh Doãn Đường cho biểu ca nhà cữu gia, muốn b.óp ch.ết mọi hậu hoạ trong tay mình. Không nghĩ rằng người luôn mềm yếu như Mạnh Doãn Đường lần này lại bày ra dáng vẻ cá chết lưới rách.

Là nàng ta hồ đồ vội vàng, làm việc lỗ m.ãng, quên rằng thỏ cũng biết cắn người. Bây giờ, cách duy nhất là để cho Mạnh lão phu nhân lấy thân phận trưởng bối, ngăn cản Mạnh Doãn Đường, nhất định phải bịt chặt miệng nàng.

Mạnh lão phu nhân là người Trương gia, sẽ vì Trương gia mà nhất định đồng ý, hơn nữa còn dồn hết sức để làm.

Nghĩ thông suốt chuyện này, dưới ánh mắt nghi hoặc của Thôi thị, nàng ta oà khóc, nói với Mạnh lão phu nhân: “Cô tổ mẫu, mau cứu con, cứu Trương gia”.



Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận