Thanh Mai - Giang Nam Mai Ngạc

Chương 9.




Đông thị rất sầm uất, cửa hàng san sát nhiều như mây, người đi lại tấp nập.

Hạ Lệ đi theo xe ngựa của Mạnh gia đến cửa hàng gấm lụa, rồi đến chợ bán ngựa, người Mạnh gia không ai phát hiện ra hắn.

Có 10 vạn tiền y lương của Yến Từ, Mạnh Doãn Đường tự thấy mình giàu có, muốn mua một con ngựa nhỏ để đỡ phải đi bộ, Chu thị đồng ý.

Đông thị và Tây thị đều có khu bán ngựa, nhưng so sánh, Đông thị ở gần khu vực quan lại quý tộc giàu có nên ngựa cũng tốt hơn một chút, giá cả cũng cao hơn.

Khu bán ngựa rất đông, người đi lại nhiều, khó có thể để ý đến người lạ.

Mạnh Doãn Đường vóc dáng không cao, vốn chỉ định mua một con ngựa nhỏ để cưỡi, nhưng vừa đi vào, không thể kiềm chế mà bị những con ngựa cao lớn thu hút.

Nàng kéo Chu thị vui vẻ đi qua từng chuồng ngựa, ở một chuồng, nàng thấy người coi ngựa đang cố dắt một con hắc mã đi vào chuồng.

Đó là một con ngựa toàn thân đen tuyền, giữa trán có một đốm trắng hình thoi, tứ chi thon dài, bắp thịt rắn chắc, dưới ánh mặt trời, bộ lông toả sáng rực rỡ, bộ lông dài đen tuyền rủ xuống, nhìn như mái tóc dài của mỹ nhân.

“Mẹ xem kìa, con ngựa kia đẹp quá”, Mạnh Doãn Đường xẹt tới.

Mã quan thấy có khách đến xem thì dừng lại, không vội dắt ngựa về chuồng, cười nói: “Nương tử muốn mua ngựa sao? Nhìn xem đi, đây là chiến mã đến từ Khang Quốc, 3 tuổi, cường tráng uy vũ, chạy nhanh hơn gió, mua về để cưỡi hay kéo xe đều được”

Hạ Lệ đứng đó không xa, nhìn thấy con ngựa hai tai vểnh lên, móng trước cào đất, thỉnh thoảng nhếch môi lộ ra hàm răng, nhìn vẻ mười phần kích động.

Chu thị thấy Mạnh Doãn Đường có vẻ thực sự thích con ngựa này bèn hỏi người bán: “Ngựa này giá bao nhiêu?”

“Chỉ 8 vạn thôi”

“Hả? Sao đắt vậy?” Chu thị còn chưa nói xong, Mạnh Doãn Đường đã muốn đứng dậy.

Cha nàng có con ngựa bờm đen hay cưỡi đi Tây thị cũng rất tốt, lúc mua chỉ 4-5 vạn thôi.

Mã quan vội nói: “Không đắt đâu, đây chính là loại chiến mã thuần huyết của Khang Quốc, nhìn khung xương, chân nó mà xem, làm gì có con ngựa bình thường nào được như thế. Hơn nữa tiểu nương tử đi từ nãy đến giờ, liếc mắt một cái là nhìn trúng ngay nó, cũng có thể nói đây là duyên phận, cô nên tin tưởng ánh mắt của mình”

Mạnh Doãn Đường chần chừ thu tay về, nói: “Để ta suy nghĩ lại”. 8 vạn, rất đắt. Nàng vốn chỉ định mua một con ngựa nhỏ nhỏ để đỡ phải đi bộ thôi, chứ không thật sự phải tốn nhiều tiền như vậy.

Nhưng con ngựa này nhìn thật sự hoàn hảo, giống như mã quan nói, nàng liếc mắt một cái là nhìn trúng nó, cũng là một loại duyên phận…

Nàng trong lòng do dự, bất giác đã đi tới đằng sau con ngựa, đột nhiên không biết từ chỗ nào xuất hiện một bàn tay, nắm chặt khuỷu tay nàng kéo giật lại.

Mạnh Doãn Đường cảm giác mình như một chiếc lá bị giật ra khỏi cành, hoảng sợ đến mất kiểm soát, ngã văng ra sang một bên, tay chống luôn vào đống phân ngựa.

Biến cố bất ngờ này làm Chu thị sợ ngây người, mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.

Hạ Lệ nhìn thấy Mạnh Doãn Đường ngã xuống đất, lặng lẽ nắm bàn tay vừa kéo nàng lại, hắn cảm giác rõ ràng là mình không có dùng sức mà.

Thích Khoát thò đầu ra từ phía sau Lộc Văn Sanh, chớp chớp mắt nhìn Mạnh Doãn Đường, hỏi Lộc Văn Sanh với vẻ khó hiểu: “Chuyện gì vậy? Sao tự nhiên A Lang lại khi dễ một tiểu nương tử? Có thù oán gì à?”

“Không hiểu thì đừng nói lung tung”, Lộc Văn Sanh phiền não đẩy đầu hắn ra.

Thích Khoát trừng mắt: “Ngươi hiểu thì nói đi!”

Lúc bị ngã xuống, sau nháy mắt kinh hoàng cùng sợ hãi, nàng phục hồi lại tinh thần, cảm thấy không đau nhiều, nhưng bàn tay bị chống vào đống phân kia, a a a, thật kinh quá, rất buồn nôn.

Nàng tức giận ngồi dậy, đưa mắt tìm tên đầu sỏ gây chuyện, muốn mắng chửi người. Đầu vừa ngẩng lên, đã thấy cách đó không xa nam nhân một thân xanh biếc đang đứng đó.

Hắn đứng đó giống như một cái cây, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng.

Lần này hắn đứng gần, không mặc khôi giáp nên Mạnh Doãn Đường nhìn thấy rất rõ, ngũ quan trưởng thành hơn, chững chạc hơn vẻ thiếu niên trước đây, thêm nhiều phần kiêu ngạo và lạnh lùng, càng không dễ chọc như hồi còn nhỏ. Bị hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm như vậy, làm cho nàng có cảm giác muốn bỏ chạy.

Nàng nhát gan cụp mắt, bộ dạng vô lực phản kháng, nhẫn nhục chịu đựng.

Mọi người xung quanh thò đầu ra nhìn, Hạ Lệ không nói tiếng nào, xoay người bỏ đi.

“Nương tử”, Tuệ An cùng Hòa Thiện chạy tới, nâng Mạnh Doãn Đường dậy.

Chu thị cũng vội vã tới gần, nhìn Mạnh Doãn Đường rồi lại nhìn hai thủ hạ nghênh ngang đi theo Hạ Lệ, cảm giác nói gì cũng không thích hợp, cuối cùng chỉ hỏi Mạnh Doãn Đường: “Có đau không?”

Mạnh Doãn Đường lắc đầu.

Chu thị thấy an tâm một chút, sai nô bộc đi xin nước cho Mạnh Doãn Đường rửa tay.

Xảy ra chuyện như vậy, mọi người xung quanh đều đứng xem rồi xì xào bàn tán, Mạnh Doãn Đường không còn tâm trạng xem ngựa nữa, cùng Chu thị lên xe đi về nhà.

Trên xe, Mạnh Doãn Đường rầu rĩ không vui, cúi đầu trầm mặc không nói gì.

Chu thị vươn tay cầm tay nàng.

Mạnh Doãn Đường ngẩng mặt lên, hốc mắt hồng hồng.

Chu thị thấp giọng nói: “Đừng sợ, không sao đâu”

Mạnh Doãn Đường cố nén không để nước mắt rơi xuống: “Trước đây hắn khi dễ con, cùng lắm chỉ là nói những lời con không thích, chưa từng động tay với con. Mẹ, có phải bây giờ hắn hận con không?”

Đối với hành động vừa rồi của Hạ Lệ, Chu thị cũng không biết phải giải thích thế nào.

Bà suy nghĩ rồi nói: “Nếu hắn thật sự hận con, muốn trả thù con, thậm chí chèn ép nhà chúng ta, đều rất dễ dàng. Trước mặt mọi người hắn ném con một cái… không phải chỉ là quá trớn mà còn không đúng với phong độ của hắn. Nếu nói đây là trả thù thì không đáng”

“Vậy vì sao hắn lại làm như thế?”

“Ta cũng không biết”, Chu thị ôm Mạnh Doãn Đường vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, do dự nói: “Nếu con thật sự sợ hãi, hay là…”

Mạnh Doãn Đường hiểu được ý của bà, nàng ngồi thẳng dậy, nhìn Chu thị nói: “Đem chân tướng nói cho hắn à? Con không dám. Nếu Trương gia đã dám mạo danh công lao còn kiêu ngạo như vậy, hẳn đã xử lý hết mấy tên ăn mày, lang thang thu liệm hài cốt năm đó, con không có gì để chứng minh rằng con đã làm. Với tình hình hiện tại, nếu Hạ Lục lang không tin con, chẳng phải con tự chuốc lấy nhục sao?”

Chu thị nghĩ nghĩ, thở dài nói: “Con nói đúng, tạm thời đừng nói chuyện này nữa, từ từ tìm cách vậy”

Mạnh Doãn Đường “ừm” một tiếng nặng nề.



Hạ Lệ mang theo Lộc Văn Sanh và Thích Khoát đi từ Đông thị ra, về đến trước cổng phủ Vệ Quốc công, nhìn hai người nói: “Các ngươi tự đến Bình khang phường chơi đi, chi tiêu cứ tính vào sổ sách của phủ, bảo họ cuối tháng đến lĩnh”, dứt lời thúc ngựa đi vào trong sân.

Thích Khoát vò đầu, hỏi Lộc Văn Sanh: “Vì sao tâm trạng A Lang lại trở nên kém như vậy? Chẳng lẽ tiểu nương tử lúc nãy thật sự là cừu nhân?”

Lộc Văn Sanh lấy lệnh bài của phủ trong ngực ra, ném cho hắn nói: “Tự ngươi đi Bình khang phường mà chơi đi, quản cái miệng cho tốt, đừng có nói hươu nói vượn. Nếu mà chọc giận đến A Lang, tính tình A Lang thế nào ngươi biết rồi đó”

Thích Khoát luống cuống tay chân mới bắt được lệnh bài, thấy Lộc Văn Sanh quay đầu rời đi liền hỏi: “Ngươi không đi à? Ê, ngươi đi đâu vậy?”

Lộc Văn Sanh không quay đầu lại: “Còn vài canh giờ nữa là đến giờ giới nghiêm, ngươi không đi nhanh là không chơi được gì đâu”

Thích Khoát nghe vậy thì không để ý tới hắn nữa, quay ngựa đi đến Bình khang phường ở phía đối diện.

Lộc Văn Sanh đầu tiên đi tới tửu lâu Bồ ký, đưa cho tiểu nhị ít tiền, dò hỏi về Chu thị và Mạnh Doãn Đường.

“À, ngài muốn hỏi về vị phu nhân và tiểu nương tử ngồi trên lầu hai trưa nay phải không? Vừa may, nếu ngài hỏi khách khác thì chắc ta không biết, nhưng vị Mạnh tiểu nương tử kia thì ta biết. Nàng vốn là tiểu nương tử của Tùy An hầu phủ, ở tại Tuyên dương phường. Hai năm trước lão Tùy An hầu qua đời, Mạnh gia hình như phân nhà, hiện giờ sống ở đâu ta cũng không rõ lắm. Vị Mạnh tiểu nương tử kia thích nhất là món bánh bao nhân trứng cá của tiệm chúng ta, lần nào đến đây cũng ăn”, tiểu nhị nhiệt tình nói.

Lộc Văn Sanh nghe xong, cảm ơn tiểu nhị rồi lại đi Tuyên dương phường, may mà không xa, một chút đã tới.

Tới Tuyên dương phường, tìm được chỗ của Tùy An bá phủ, hắn đứng bên giếng nước cạnh phủ Tùy An bá, xin ngụm nước rồi tranh thủ nghe ngóng chuyện phiếm của mấy phụ nhân đang giặt giũ quanh đó, lòng vòng một hồi, rất nhanh đã tìm ra được quan hệ của A Lang và vị Mạnh tiểu nương tử đó.

Hóa ra vị Mạnh tiểu nương tử kia, khi còn bé lại có một đoạn tình cảm với A Lang, là thanh mai của A Lang.

Hôm nay A Lang một đường đi theo sau, hiển nhiên là chưa dứt tình, nhưng tính tình này của A Lang, đối với tiểu nương tử kia, thật sự có hơi quá. Hắn nhìn thấy vị Mạnh tiểu nương tử cùng người nhà ở chỗ bán ngựa hiểu lầm A Lang, A Lang cũng không giải thích, mặt lạnh quay người bỏ đi.

“A Lang à A Lang!” Lộc Văn Sanh thở dài một tiếng, trước khi trống báo nghiêm vang lên, hắn trở về phủ Vệ Quốc công.

….

Mạnh Phù Doanh tuy không màng danh lợi nhưng tính cách ngay thẳng, nhất định không để cho Mạnh Doãn Đường chịu ủy khuất. Chu thị sợ ông biết chuyện Trương gia sẽ làm ầm ĩ lên, nên bà bàn bạc với Mạnh Doãn Đường không nói cho ông biết.

Đêm khuya, Mạnh Doãn Đường nằm trên giường, nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện lên bộ dạng hôm nay của Hạ Lâm Phong ở chỗ bán ngựa, không ngủ được.

Hắn thật sự không phải muốn trả thù nàng? Trả thù nàng vì đúng ngày hắn nhà tan cửa nát lại đến từ hôn, chà đạp lên hắn? Tính tình hắn kiêu ngạo như vậy, cho dù lúc bình thường cũng tuyệt đối không chấp nhận được chuyện có người giương oai trước mặt hắn, huống chi là ngày hôm đó.

Nhưng quả thật nàng không biết hắn sẽ có đại kiếp như vậy, nàng… chẳng qua là nàng bị hắn khi dễ lâu như vậy, thật vất vả mới lấy được dũng khí phản kháng một lần, chỉ muốn đẩy hắn ra mà thôi, ai ngờ xui xẻo, đụng trúng ngày hôm đó.

Hắn sẽ trả thù nàng thế nào? Sẽ không liên luỵ đến cha mẹ nàng chứ?

Mạnh Doãn Đường quẫn bách rúc đầu vào trong chăn, người cũng co thành một khối nho nhỏ, giống như một con chim cút, nghĩ rằng chỉ cần trốn là ổn.

Ngày hôm sau, trống khai ngày mới vang lên không lâu, Mạnh Doãn Đường đang cùng em trai ăn sáng với cha mẹ thì có một bà tử từ bên Tuỳ An bá phủ đột nhiên tới, nói Mạnh lão phu nhân kêu Mạnh Doãn Đường sang nói chuyện.

Mạnh Phù Doanh nói: “Được rồi, dùng cơm xong Đường nhi sẽ đi cùng mẹ nàng qua bái kiến”

Bà tử cười gượng nói: “Tam phu nhân không cần phải qua đâu ạ, lão phu nhân chẳng qua nghe chuyện Thất nương hoà ly với Yến gia, nên muốn nói chuyện với Thất nương vài chuyện cũ thôi, dù sao hôn sự này lúc đầu cũng có sự đồng ý của lão phu nhân”

Mạnh Phù Doanh không biết chuyện bên trong, nhưng Chu thị và Mạnh Doãn Đường trong lòng biết rõ.

Mạnh Doãn Đường không muốn cha mẹ bị làm khó, liền cướp lời Chu thị: “Cha, Đường nhi cũng không còn là đứa trẻ 3 tuổi, đi gặp tổ mẫu mà còn phải có mẹ dắt đi sao? Con ăn xong rồi, con đi đây, cha mẹ cứ từ từ dùng”, nói xong buông chén đũa, đi cùng bà tử.

Chu thị trong lòng lo lắng, không nhịn được nhìn ra ngoài cửa.

Mạnh Sở Nhuận nhìn thấy, hỏi mẹ: “Mẹ, tổ mẫu cũng không ăn thịt a tỷ, mẹ lo lắng làm gì?”

Chu thị nhìn bộ dạng vô tâm vô phế của con, giận không có chỗ p.hát ti.ết, nói: “Con thì biết cái gì”

Mạnh Phù Doanh nghe được, hỏi: “Làm sao? Có chuyện gì mà chúng ta không biết sao?”

Chu thị: “… Không có, ta tiện miệng nói thôi”

Ngày hôm qua xe ngựa không được cho vào cửa, bị sỉ nhục nên hôm nay Mạnh Doãn Đường không đi xe, mang theo nha hoàn đi bộ cùng bà tử đến Tuỳ An bá phủ.

Bên trong phủ đường, Mạnh lão phu nhân đang uống canh nhân sâm, thấy nàng đến, bà cho người hầu lui hết ra, trong sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Mạnh Doãn Đường quy quy củ củ quỳ ngồi một bên.

Mạnh lão phu nhân nhướn mí mắt nhăn nheo lên liếc nhìn nàng, lấy cái giọng không cho phép nghi ngờ, nói: “Hài cốt Hạ gia, chính là do người Trương gia thu liệm. Bất kể ở chỗ nào, gặp ai, ngươi đều phải kiên trì nói điều này”

Mạnh Doãn Đường ngước mắt nhìn lão phu nhân, hỏi: “Nếu không thì sao?”

Mạnh lão phu nhân nhìn vào hư không, nói: “Nếu Trương gia xảy ra chuyện, ta không chịu nổi đả kích, nhất định sẽ bị bệnh. Mẹ ngươi cũng là con dâu, tới chăm sóc ta là bổn phận, đến lúc đó, ta sai người bỏ chút gì đó vào trong thuốc, nói với bên ngoài rằng mẹ ngươi vì hôn sự của ngươi mà oán hận ta, nhân cơ hội chăm sóc mà muốn giết ta. Ngươi cũng đã từng gả đi, biết con dâu mưu hại bà mẫu là chuyện gì, đúng không?”

Mạnh Doãn Đường trợn tròn mắt, bàn tay đặt trên đùi siết chặt vạt váy, nhìn Mạnh lão phu nhân với vẻ không thể tin được.

Mạnh lão phu nhân không nhìn nàng, tiếp tục nói bằng giọng bình tĩnh lạnh nhạt: “Nếu mẹ ngươi viện cớ không tới, ta sẽ lấy ra thất xuất* bất hiếu để bắt cha ngươi hoà ly. Nếu mẹ ngươi viện cớ mắc bệnh, ta sẽ lấy ra 7 bệnh nghiêm trọng để bắt cha ngươi đuổi đi. Nửa đời sau của mẹ ngươi sống như thế nào, hoàn toàn phụ thuộc vào cái miệng của ngươi có kín không”

(*thất xuất: 7 lỗi lớn vi phạm khi về nhà chồng)

“Tổ mẫu, con là cháu gái ruột của người, mẹ con sau khi gả vào Mạnh gia đối với người luôn tận hiếu có thừa, vì cha mà để đầy đàn con cháu. Những gì nên làm, bà đều đã làm, vì sao người lại đối xử với chúng con như vậy?” Mạnh Doãn Đường chất vấn Mạnh lão phu nhân trong nước mắt.

Lão phu nhân lãnh khốc nói: “Chỉ con cháu có lợi cho gia tộc, giúp chấn hưng, mang lại vinh quang cho gia tộc mới đáng được ta bảo vệ. Nếu không, sinh nhiều đi nữa cũng chỉ là phế vật mà thôi”

“Giống như tổ mẫu hữu dụng như vậy với con cháu Trương gia sao?” Mạnh Doãn Đường hỏi.

Mạnh lão phu nhân mím môi không trả lời.

Mạnh Doãn Đường thu hồi ánh mắt, nhìn cái bàn thấp trước mặt: “Tổ mẫu lấy mẹ là điểm yếu để uy hiếp con, đương nhiên con phải chấp thuận. Nhưng con phải nhắc nhở tổ mẫu một chút, Hạ Lục lang không phải là người dễ bị lừa gạt, nếu tự hắn nhận ra được có gì không đúng mà tìm ra chân tướng… Đến lúc đó, hy vọng tổ mẫu vẫn giữ được bản lĩnh Trương gia”

Ánh mắt Mạnh lão phu nhân loé lên, không nói gì.

“Lời của tổ mẫu, tôn nữ đã nhớ, nếu không còn chuyện gì, tôn nữ xin cáo lui”

Mạnh lão phu nhân gật đầu, Mạnh Doãn Đường đi ra khỏi nội đường.



Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận