“Có thể gả cho con trai mẹ là phúc tu tám đời của con rồi, con cần phải hầu hạ nó cho tốt.”
“Mỗi sáng con phải thức sớm một chút, làm cơm xong thì chờ nó dậy ăn, đừng lười biếng.”
“Con trai mẹ là xưởng trưởng lớn, công việc rất mệt mỏi, kiếm tiền nuôi con, con phải săn sóc trong nhà cho tốt, đừng tạo thêm gánh nặng cho nó.”
......
Vốn dĩ cuộc sống trong hôn nhân sau tưởng tượng của Lưu Doanh không phải như thế này, cô ta còn tưởng Giang Kiến Hải sẽ chuyện gì cũng theo ý cô ta.
Giang Kiến Hải không thích nguyên nữ chính A Hương cho nên mới cần A Hương dùng sự kiên nhẫn và hiền lành để cảm hóa anh ta, để anh ta tiếp nhận người vợ nhà quê kia. Mà Giang Kiến Hải thích người vợ thành thị như cô ta, sau khi cưới hẳn là chiều chuộng cô ta mới đúng.
Nhưng hiện thực thì, đừng nói chiều chuộng nghe lời cô ta, chẳng những không có mà mỗi ngày còn âm thầm giúp mẹ anh ta chèn ép cô ta. Cái gì cũng là mẹ anh ta đúng, cái gì cũng là mẹ anh không dễ dàng gì, dù là mẹ anh ta có lại hà khắc không có đạo lý, cuối cùng luôn có hai câu vạn năng—— Bà ấy là mẹ ruột anh!
“Bà ấy không dễ dàng gì nuôi anh lớn được như thế này!”
Hiện tại càng giỏi hơn, trực tiếp bỏ mặc coi ta ở nông thôn còn mình thì bỏ đi. Cô ta mới kết hôn với anh ta mấy ngày mà anh ta đã bỏ cô ta ở lại nông thôn hầu hạ mẹ anh ta và ba đứa con không có quan hệ m.á.u mủ, chính mình thì như chối bỏ trách nhiệm rồi rời đi.
Cô ta nhớ trong nguyên tác, Giang Kiến Hải cũng là kết hôn xong liền bỏ nữ chính ở lại nông thôn, mình thì đi nơi khác khảo sát học tập, một năm cũng không trở về mấy lần. Cô ta tưởng rằng là Giang Kiến Hải không thích nữ chính lúc trước nên mới như vậy, hoá ra đổi thành cô ta cũng giống như vậy.
“Có thể gả cho con trai mẹ là phúc tu tám đời của con rồi, con cần phải hầu hạ nó cho tốt.”
“Mỗi sáng con phải thức sớm một chút, làm cơm xong thì chờ nó dậy ăn, đừng lười biếng.”
“Con trai mẹ là xưởng trưởng lớn, công việc rất mệt mỏi, kiếm tiền nuôi con, con phải săn sóc trong nhà cho tốt, đừng tạo thêm gánh nặng cho nó.”
......
Vốn dĩ cuộc sống trong hôn nhân sau tưởng tượng của Lưu Doanh không phải như thế này, cô ta còn tưởng Giang Kiến Hải sẽ chuyện gì cũng theo ý cô ta.
Giang Kiến Hải không thích nguyên nữ chính A Hương cho nên mới cần A Hương dùng sự kiên nhẫn và hiền lành để cảm hóa anh ta, để anh ta tiếp nhận người vợ nhà quê kia. Mà Giang Kiến Hải thích người vợ thành thị như cô ta, sau khi cưới hẳn là chiều chuộng cô ta mới đúng.
Nhưng hiện thực thì, đừng nói chiều chuộng nghe lời cô ta, chẳng những không có mà mỗi ngày còn âm thầm giúp mẹ anh ta chèn ép cô ta. Cái gì cũng là mẹ anh ta đúng, cái gì cũng là mẹ anh không dễ dàng gì, dù là mẹ anh ta có lại hà khắc không có đạo lý, cuối cùng luôn có hai câu vạn năng—— Bà ấy là mẹ ruột anh!
“Bà ấy không dễ dàng gì nuôi anh lớn được như thế này!”
Hiện tại càng giỏi hơn, trực tiếp bỏ mặc coi ta ở nông thôn còn mình thì bỏ đi. Cô ta mới kết hôn với anh ta mấy ngày mà anh ta đã bỏ cô ta ở lại nông thôn hầu hạ mẹ anh ta và ba đứa con không có quan hệ m.á.u mủ, chính mình thì như chối bỏ trách nhiệm rồi rời đi.
Cô ta nhớ trong nguyên tác, Giang Kiến Hải cũng là kết hôn xong liền bỏ nữ chính ở lại nông thôn, mình thì đi nơi khác khảo sát học tập, một năm cũng không trở về mấy lần. Cô ta tưởng rằng là Giang Kiến Hải không thích nữ chính lúc trước nên mới như vậy, hoá ra đổi thành cô ta cũng giống như vậy.