Giang Kiến Hải mang hai con mắt thâm quầng, hít sâu một hơi, thấp giọng giải thích: “Mẹ, ở bên đó hiện tại quá bận rộn, thực sự có hơi thiếu người, mỗi ngày con đều ăn cơm không ngon nên định để Lưu Doanh qua chăm sóc con một chút. Hôm nay con đi một chuyến đến nhà chị hai, nhà chị ấy gần nhà ta, không có việc gì thì để chị ấy tới thăm mẹ một chút, con cũng sẽ định kỳ trở về, mẹ có việc thì gọi điện thoại đến công xưởng con.”
Lý Quế Mai nghe xong cúi đầu xuống, nắm đũa chậm rãi và cơm, trong lòng vô thức ấm ức. Thật lâu sau, bà ta lại nhìn về phía Giang Kiến Hải hỏi: “Vậy A Ngạn A Nguyên và A Hân thì sao?”
Lúc nghe thấy vấn đề này, ba đứa Giang Ngạn kia cũng lên tinh thần, đều nhìn chằm chằm Giang Kiến Hải.
Giang Kiến Hải còn chưa lên tiếng, Lưu Doanh đã nói tiếp: “Cùng nhau dẫn đi, học bạ cũng chuyển đến luôn, sau này thì đi học trong thành. Giang Ngạn Giang Nguyên và Giang Hân đều thông minh, đến thành học hành sẽ có triển vọng lớn.”
Lời này thốt ra xong, ba đứa trẻ Giang Ngạn lập tức trở nên vui vẻ, mừng khấp khởi.
Mà Lý Quế Mai nghe Lưu Doanh nói vậy liền ấm ức, bà ta gắp một ngụm cơm bỏ vào miệng, nhai một hồi lâu mới nuốt xuống nói: “Các con muốn đi thì đi, mẹ chỉ là bà mẹ chồng khiến người khác chán ghét, không cần nói với mẹ.”
Giang Kiến Hải nghe lời này liền chịu không được, anh ta há mồm muốn nói chuyện lại bị Lưu Doanh đưa tay ngăn trở, thế là một hơi nén ở trong lòng, nhả không ra mà nuốt thì không trôi.
Qua hôm sau, Giang Kiến Hải dẫn theo Lưu Doanh và ba đứa con, cùng với mấy túi hành lý, ngồi thuyền xuất phát đi thành phố Tô. Sau khi xuất phát, Lưu Doanh và ba đứa nhỏ ở trên thuyền đều rất vui vẻ, mà Giang Kiến Hải thì một mực tối sầm mặt không nói nửa câu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh ta ngồi trên thuyền nhìn nước sông lay động, trong lòng kìm nén phát cơn giận ra, trong đầu vô thức lục lại rất nhiều cảnh tượng của kiếp trước —— Mẹ hiền con hiếu, con trai con gái không chịu thua kém, vui vẻ phát đạt, chân thật như vậy, nhưng lại thoáng như một giấc mơ đẹp.
***Mà sau khi Giang Kiến Hải dẫn Lưu Doanh và ba đứa nhỏ đi, Lý Quế Mai ở nhà tới tìm mấy người bạn của bà ta, miết lấy khăn tay lau nước mắt nước mũi mà khóc, mắng Lưu Doanh là con hồ ly tinh ngàn năm, cướp đi con của bà ta.
Bà ta căn bản không quan trọng Lưu Doanh có đi hay không, Lưu Doanh ở lại nông thôn đối với bà ta mà nói thực sự cũng không có gì tốt, mỗi ngày đều có thể chọc bà ta tức gần chết, còn làm cho bà ta không làm gì được cô ta, nhưng bà ta không tiếp nhận được chuyện con trai bà ta dẫn cô ta đi.
Hơn nữa cho đến khi đi, con trai bà ta cũng không hỏi bà ta một câu: “Mẹ, hay là mẹ đi cùng chúng con đi?”