Thập Niên 70: Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh

Chương 187.




Khi phản ứng lại được, ánh mắt của Châu Văn Khiết lập tức cong lên hiện ra ý cười, vội kéo tay Ninh Hương siết chặt trong bàn tay mình, vui mừng nói: “Con bé này, em đây giỏi quá rồi đấy, thêu thùa tốt như vậy, lại còn đậu đại học, tương lai tươi sáng lắm đây.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương cong mày cười: “Em vẫn hy vọng có thể làm thêm được nhiều tác phẩm tốt hơn nữa.”

Trạm trưởng Trần “ai ôi” một tiếng: “Thì ra cô đã là người ăn cơm nhà nước, là nhân tài của quốc gia rồi. Đậu đại học còn không sợ khổ sợ mệt vẫn tiếp tục làm thêu thùa, còn muốn tốn công sức nghiên cứu thế này, bây giờ rốt cuộc tôi cũng biết cô thích thêu thùa đến nhường nào rồi đấy. Dựa vào điều này, sau này cô muốn nguyên liệu gì tôi đều cung cấp cho cô vô điều kiện, làm hỏng cũng không cần cô phải chịu bất cứ tổn thất nào cả.

Nói xong lại nghĩ đến điều gì đó, anh ta vội vàng đổi giọng nói tiếp: “Đúng rồi, A Hương cô đi học đại học ở Tô Thành, không được quên trạm thêu nhỏ ở Mộc Hồ chúng ta đâu nhé. Cô bây giờ là thợ thêu có tiếng nhất ở Mộc Hồ chúng ta rồi, không chạy được đâu.”

Ninh Hương mỉm cười, trực tiếp nói: “Tôi sẽ không chạy đâu, cho dù đi Tô Thành, sau này tôi vẫn sẽ lấy nguyên liệu ở chỗ chúng ta để thêu, tác phẩm thêu được làm ra sẽ giao cho anh, để anh từ Mộc Hồ chúng ta đưa ra bên ngoài.”

Phường thêu Mộc Hồ đối với cô mà nói là sự tồn tại cực kỳ quan trọng trong cuộc đời cô. Sau khi nghỉ học cô mang nguyên liệu từ đây về nhà để thêu, học được kỹ thuật cũng dựa vào việc thêu thùa mà kiếm được rất nhiều tiền, sau khi ly hôn cô càng dựa vào nơi này để sinh sống.

Trạm trưởng Trần vẫn luôn thích tay nghề và tính cách của cô, bình thường cũng chăm sóc cô. Có công việc tốt hơn một chút đầu tiên sẽ nghĩ đến cô, có thầy thêu xuống để đào tạo, anh ta cũng sẽ tranh thủ cơ hội để cô được đi theo thầy thêu học tập.

Cô là thợ thêu do Mộc Hồ đào tạo nên, không thể bỏ chạy sau khi tay nghề đã thành thạo.

Nghe thấy cô nói như vậy, trạm trưởng Trần cười vui vẻ: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Mộc Hồ của bọn họ có nhiều thợ thêu đến vậy, quanh năm làm sản phẩm thêu thùa nhưng hiếm khi có được một người nổi tiếng như Ninh Hương ở Tô Thành, Ninh Hương bây giờ có thể xem như là bộ mặt của thêu thùa Mộc Hồ, anh ta không nỡ để người khác lấy đi.

Khi phản ứng lại được, ánh mắt của Châu Văn Khiết lập tức cong lên hiện ra ý cười, vội kéo tay Ninh Hương siết chặt trong bàn tay mình, vui mừng nói: “Con bé này, em đây giỏi quá rồi đấy, thêu thùa tốt như vậy, lại còn đậu đại học, tương lai tươi sáng lắm đây.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ninh Hương cong mày cười: “Em vẫn hy vọng có thể làm thêm được nhiều tác phẩm tốt hơn nữa.”

Trạm trưởng Trần “ai ôi” một tiếng: “Thì ra cô đã là người ăn cơm nhà nước, là nhân tài của quốc gia rồi. Đậu đại học còn không sợ khổ sợ mệt vẫn tiếp tục làm thêu thùa, còn muốn tốn công sức nghiên cứu thế này, bây giờ rốt cuộc tôi cũng biết cô thích thêu thùa đến nhường nào rồi đấy. Dựa vào điều này, sau này cô muốn nguyên liệu gì tôi đều cung cấp cho cô vô điều kiện, làm hỏng cũng không cần cô phải chịu bất cứ tổn thất nào cả.

Nói xong lại nghĩ đến điều gì đó, anh ta vội vàng đổi giọng nói tiếp: “Đúng rồi, A Hương cô đi học đại học ở Tô Thành, không được quên trạm thêu nhỏ ở Mộc Hồ chúng ta đâu nhé. Cô bây giờ là thợ thêu có tiếng nhất ở Mộc Hồ chúng ta rồi, không chạy được đâu.”

Ninh Hương mỉm cười, trực tiếp nói: “Tôi sẽ không chạy đâu, cho dù đi Tô Thành, sau này tôi vẫn sẽ lấy nguyên liệu ở chỗ chúng ta để thêu, tác phẩm thêu được làm ra sẽ giao cho anh, để anh từ Mộc Hồ chúng ta đưa ra bên ngoài.”

Phường thêu Mộc Hồ đối với cô mà nói là sự tồn tại cực kỳ quan trọng trong cuộc đời cô. Sau khi nghỉ học cô mang nguyên liệu từ đây về nhà để thêu, học được kỹ thuật cũng dựa vào việc thêu thùa mà kiếm được rất nhiều tiền, sau khi ly hôn cô càng dựa vào nơi này để sinh sống.

Trạm trưởng Trần vẫn luôn thích tay nghề và tính cách của cô, bình thường cũng chăm sóc cô. Có công việc tốt hơn một chút đầu tiên sẽ nghĩ đến cô, có thầy thêu xuống để đào tạo, anh ta cũng sẽ tranh thủ cơ hội để cô được đi theo thầy thêu học tập.

Cô là thợ thêu do Mộc Hồ đào tạo nên, không thể bỏ chạy sau khi tay nghề đã thành thạo.

Nghe thấy cô nói như vậy, trạm trưởng Trần cười vui vẻ: “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Mộc Hồ của bọn họ có nhiều thợ thêu đến vậy, quanh năm làm sản phẩm thêu thùa nhưng hiếm khi có được một người nổi tiếng như Ninh Hương ở Tô Thành, Ninh Hương bây giờ có thể xem như là bộ mặt của thêu thùa Mộc Hồ, anh ta không nỡ để người khác lấy đi.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận