Trương Phương nhìn một hồi lại không nhịn được mà khen ngợi: “Giỏi thật đấy.”
Cô ấy lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy người ta thêu, cứ như vậy lặng lẽ ngồi trước khung thêu, ngón tay thon dài, trắng nõn cầm lấy kim thêu, từng đường kim mũi chỉ thêu lên từng dải màu trên mặt vải, có một loại cảm giác tựa như đang xuyên qua lịch sử. Sau khi cuộc sống trong trường học dần theo quy luật, dù là có bận học hay không, mỗi ngày Ninh Hương đều không thay đổi mà dành ra hai giờ để thêu thùa, nếu như còn nhiều thời gian, cô sẽ làm thêm nửa giờ hoặc một giờ nữa.
Tuy nói hiện tại học tập là nội dung chủ yếu trong cuộc sống của cô, nhưng cô vĩnh viễn ghi nhớ, thêu thùa mới là nội dung chủ yếu của cả đời cô.
Mà sau khi bạn cùng phòng phát hiện cô đang thêu thùa, có đôi khi hai ba người sẽ cùng chen bên cạnh để nhìn cô thêu, giống như đang nhìn chuyện gì hiếm lạ và lợi hại vậy. Mỗi lần xem đều xem một hồi rồi lại tán thưởng, cảm thấy đây là một nghề thủ công thần kỳ.
Chỉ một cây kim và vài sợi chỉ thế mà có thể thêu ra cảnh tượng đẹp đẽ sinh động như vậy.
Cố Tư Tư ở giường số bảy sau khi xem mấy lần thì có một ý nghĩ kỳ lạ, nắm b.í.m tóc của mình, hỏi Ninh Hương: “Ninh Hương, cậu thêu thùa lợi hại như vậy, nếu như tớ đưa cho cậu một tấm hình, cậu có thể thêu được hay không?”
Thêu chân dung nhân vật là khó nhất trong tất cả các đề tài thêu thùa, trước đó Ninh Hương đi theo thầy thêu Châu Văn Khiết học tập tay nghề vài tháng cũng có học một chút phương pháp và kỹ xảo thêu chân dung nhân vật, nhưng cô vẫn chưa thật sự thêu sản phẩm nào.
Một năm trước, sản phẩm thêu lấy nguyên liệu từ phường thêu mà làm ra cũng đều là mấy bức vẽ hoa chim phong cảnh là đa số, chưa từng bắt tay thêu chân dung nhân vật. Đây nếu như muốn làm sản phẩm chân chính thì cô cần tốn thời gian luyện tập mới được, luyện ổn mới có thể nói mình có thể thêu.
Cho nên cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tư Tư nói: “Tạm thời vẫn chưa thêu được tốt như vậy.”
Trước kia Cố Tư Tư là làm văn nghệ binh trong bộ đội đương, bây giờ đảm nhiệm chức ủy văn nghệ trong lớp. Khuôn mặt cô ấy xinh xắn, tư thái khí chất đều rất tốt, lúc cười lên có hai lúm đồng tiền nhỏ, nói với Ninh Hương: “Vậy thì đợi đến lúc cậu có thể thêu là được.”
Ninh Hương cũng cười, gật đầu với cô ấy: “Được.”
Chuyên ngành của họ năm ngoái khôi phục tuyển sinh, tổng cộng cũng chỉ tuyển được hai mươi bốn người, nữ sinh thi đậu tương đối nhiều hơn chút, những nữ sinh khác ở ký túc xá kế bên nhưng bình thường ở chung quen thuộc nhất đương nhiên vẫn là người của ký túc này.
Cho tới bây giờ, tám nữ sinh của ký túc ở chung cũng xem như vui vẻ. Nhiều người như vậy mỗi ngày ở cùng nhau khó tránh khỏi có xung đột nhưng đều có thể dựa vào giao tiếp để hóa giải, mâu thuẫn lớn thì đến bây giờ còn chưa có, đại thể rất hài hoà.
Trương Phương nhìn một hồi lại không nhịn được mà khen ngợi: “Giỏi thật đấy.”
Cô ấy lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy người ta thêu, cứ như vậy lặng lẽ ngồi trước khung thêu, ngón tay thon dài, trắng nõn cầm lấy kim thêu, từng đường kim mũi chỉ thêu lên từng dải màu trên mặt vải, có một loại cảm giác tựa như đang xuyên qua lịch sử. Sau khi cuộc sống trong trường học dần theo quy luật, dù là có bận học hay không, mỗi ngày Ninh Hương đều không thay đổi mà dành ra hai giờ để thêu thùa, nếu như còn nhiều thời gian, cô sẽ làm thêm nửa giờ hoặc một giờ nữa.
Tuy nói hiện tại học tập là nội dung chủ yếu trong cuộc sống của cô, nhưng cô vĩnh viễn ghi nhớ, thêu thùa mới là nội dung chủ yếu của cả đời cô.
Mà sau khi bạn cùng phòng phát hiện cô đang thêu thùa, có đôi khi hai ba người sẽ cùng chen bên cạnh để nhìn cô thêu, giống như đang nhìn chuyện gì hiếm lạ và lợi hại vậy. Mỗi lần xem đều xem một hồi rồi lại tán thưởng, cảm thấy đây là một nghề thủ công thần kỳ.
Chỉ một cây kim và vài sợi chỉ thế mà có thể thêu ra cảnh tượng đẹp đẽ sinh động như vậy.
Cố Tư Tư ở giường số bảy sau khi xem mấy lần thì có một ý nghĩ kỳ lạ, nắm b.í.m tóc của mình, hỏi Ninh Hương: “Ninh Hương, cậu thêu thùa lợi hại như vậy, nếu như tớ đưa cho cậu một tấm hình, cậu có thể thêu được hay không?”
Thêu chân dung nhân vật là khó nhất trong tất cả các đề tài thêu thùa, trước đó Ninh Hương đi theo thầy thêu Châu Văn Khiết học tập tay nghề vài tháng cũng có học một chút phương pháp và kỹ xảo thêu chân dung nhân vật, nhưng cô vẫn chưa thật sự thêu sản phẩm nào.
Một năm trước, sản phẩm thêu lấy nguyên liệu từ phường thêu mà làm ra cũng đều là mấy bức vẽ hoa chim phong cảnh là đa số, chưa từng bắt tay thêu chân dung nhân vật. Đây nếu như muốn làm sản phẩm chân chính thì cô cần tốn thời gian luyện tập mới được, luyện ổn mới có thể nói mình có thể thêu.
Cho nên cô ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tư Tư nói: “Tạm thời vẫn chưa thêu được tốt như vậy.”
Trước kia Cố Tư Tư là làm văn nghệ binh trong bộ đội đương, bây giờ đảm nhiệm chức ủy văn nghệ trong lớp. Khuôn mặt cô ấy xinh xắn, tư thái khí chất đều rất tốt, lúc cười lên có hai lúm đồng tiền nhỏ, nói với Ninh Hương: “Vậy thì đợi đến lúc cậu có thể thêu là được.”
Ninh Hương cũng cười, gật đầu với cô ấy: “Được.”
Chuyên ngành của họ năm ngoái khôi phục tuyển sinh, tổng cộng cũng chỉ tuyển được hai mươi bốn người, nữ sinh thi đậu tương đối nhiều hơn chút, những nữ sinh khác ở ký túc xá kế bên nhưng bình thường ở chung quen thuộc nhất đương nhiên vẫn là người của ký túc này.
Cho tới bây giờ, tám nữ sinh của ký túc ở chung cũng xem như vui vẻ. Nhiều người như vậy mỗi ngày ở cùng nhau khó tránh khỏi có xung đột nhưng đều có thể dựa vào giao tiếp để hóa giải, mâu thuẫn lớn thì đến bây giờ còn chưa có, đại thể rất hài hoà.