Thú Sủng - Huyết Huyết

Chương 34: Nhàn nhạt hạnh phúc.




Mấy quả táo đỏ trong đĩa nhanh chóng được giải quyết, hai người đều cố sức ăn, trong đầu ẩn ẩn có loại phân tranh cao thấp, cuối cùng chỉ còn lại ba quả táo, hai người lúc này mới dừng lại.

 

Lông mi thật dài chớp chớp, đôi mắt to đào hoa tràn ngập khẩn cầu cùng khát vọng, Vương Vũ Thần vẻ mặt chờ mong nhìn về phía bé con đang nghi hoặc nuốt nước miếng, có chút không tự nhiên nói: "Mộc Mộc, mấy quả còn lại có thể cho anh không?"

 

Nhị hóa lúc này mới có cảm giác vừa rồi mình ăn hơi nhiều, hình như y ăn khoảng bảy tám quả gì đó, Mộc Mộc mới ăn được vài quả.

 

"Ách" bé con sờ sờ bụng, cảm thấy ăn cũng đã no, cũng không để ý lắm.

 

"Không có việc gì, anh cầm đi đi" chiếm được đồng ý, nhị hóa lập tức cười hì hì, xoắn xoắn hai tay với nhau, trên mặt ngượng ngùng, lôi ở bên hông túi đựng đem ba quả táo kia cất vào bên trong, xong xuôi, lúc này có thể là cảm thấy hơi ngại, đặc biệt ngồi rất nghiêm chỉnh.

 

Bé con có chút hiếu kì, nghiêng đầu nhìn chiếc túi ở bên hông Vương Vũ Thần, hoang mang hỏi: "Anh cất đi làm gì, anh có thể ăn ở đây mà, Lôi Nặc trong kia còn có." 

 

Ngượng ngùng đỏ mặt, ôm lấy đầu, vuốt vuốt tóc, Vương Vũ Thần lắp bắp, nửa ngày mới ấp a ấp úng nói rõ nguyên nhân: "Anh, anh không phải cho mình ăn, anh muốn mang về, cho Hắc Vũ nếm thử"

 

 Xì! Cùng với một tiếng cười khẽ. Gương mặt trắng trắng nhỏ nhỏ của Vương Vũ Thần triệt để biến hồng, phá lệ thẹn thùng, che mặt không muốn gặp người, y cũng chỉ đột nhiên nảy ra ý định đó thôi, có cần cười như vậy không? 

 

"Nhưng mà, em nghe khẩu khí của anh trước kia, sao có vẻ không thích cái người kia nhà anh nhỉ?" Tiểu Mộc Mộc hiếu kỳ hỏi.

 

Cái này khiến Vương Vũ Thần bị làm khó, do dự nửa ngày không tìm ra từ để nói, nhanh chóng bị xúc động, tức giận quát: "Hừ! Ai nói anh đây thích cái tên đáng chết kia được! Anh đây rất ghét hắn!" 

 

Chít chít nghiêng nghiêng, bĩu môi, rất là ủy khuất, vành mắt đều đỏ lên, bé có chút tự trách không nên lắm lời, huống chi đây là chuyện của người ta, mình nói những lời này làm gì, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác. 

 

"Ha ha, được rồi, anh mau dạy em ngôn ngữ nơi này đi, em muốn học nhanh một chút."

 

 Nghe lời này, sắc mặt Vương Vũ Thần mới tốt lên nhiều, có điều vành mắt vẫn hồng hồng, tâm tình tựa hồ còn rất kích động, giọng nói có chút nghẹn ngào, hơn nửa ngày mới khôi phục lại bộ dáng không tim không phổi hàng ngày. Bé con thấy vậy, cũng không dám hỏi nhiều nữa. 

 

Hai người này bởi vì cùng đến từ một nơi, tiểu Mộc Mộc lại chăm chỉ học tập, nhị hóa mặc dù thần kinh thô rất không đáng tin cậy, có điều lúc này lại phát huy sở trường, hết sức dạy dỗ, cứ như thế hai giờ trôi qua, tiểu Mộc Mộc đã biết được một số từ ngữ thông thường ở đại lục Miya.

 

Tuy vẫn còn lắp bắp, nhưng phát âm rõ ràng, nghe được rất rõ, vì thế tiểu Mộc Mộc vui vẻ chạy hướng Lôi Nặc phòng bếp giống như hiến vật quý. 

 

Lôi Nặc còn đang làm bánh mứt táo, vì trình tự có chút phức tạp, lúc hắn còn đang lấy mứt táo, liền nghe thấy tiếng bịch bịch của bước chân chạy lại gần, sau đó nghe được tiếng mềm mềm nhẹ nhẹ của bé con, còn mang theo một ít trong trẻo vang lên: "Lôi Nặc, Lôi Nặc, Lôi Nặc..." 

 

Giọng nói mềm mềm nhẹ nhẹ kia, dường như mang theo ma lực đặc thù nào đó, thú nhân lắng nghe, sâu trong nội tâm tuôn trào ra một loại cảm giác nhàn nhạt vui sướng cùng cao hứng, chuyện tình mong đợi hồi lâu rốt cục được thực hiện bình thường, khoan khoái không nói nên lời.

 

 Gương mặt lãnh khốc trở nên nhu hòa không ít, khuôn miệng cứng ngắc hơi hiện lên một chút độ cong, tay thả ra thứ gì đó, Lôi Nặc quay đầu lại, tiểu Mộc Mộc vui vẻ không thôi, trong miệng còn đang nói ra mấy từ đầu tiên vừa mới học được, vội vội vàng vàng hướng thú nhân báo tin vui. 

 

Nhưng do chạy quá mức vội vã, thân thể nghiêng một cái, chớp mắt liền thấy sắp bị ngã xuống, đôi con ngươi kim sắc của thú nhân không khỏi xiết chặt, nội tâm co rút lại, bước nhanh tới, bàn tay to lớn vươn tới, chụp được bé con ôm vào trong lòng. 

 

Lôi Nặc thở dài một hơi, may mà không bị ngã. 

 

Bé con tựa hồ chưa ý thức được mình sắp bị ngã, cho dù có bị ngã, thì đứng lên là không có việc gì, bé như con chim nhỏ, ríu rít động động bên tai Lôi Nặc: "Lôi Nặc, Lôi Nặc, Lôi Nặc..." giọng nói trẻ con rất êm tai, cũng rất mềm.

 

 Đôi con ngươi kim sắc của Lôi Nặc tràn đầy vui sướng cùng nhàn nhạt hạnh phúc. Giống như, đây là điều đang được mong đợi, như trong tưởng tượng, tiểu vu mã nhà hắn vốn nên như thế, mang theo một chút làm nũng đáng yêu, cùng nho nhỏ nghịch ngợm, ngẫu nhiên có chút khoe khoang, từng chút một đánh thức linh hồn đang ngủ say của hắn.

 

Cảm giác tươi đẹp không thể tưởng tượng được: "Ân, ân, rốt cục biết tên của ta, được rồi, kể từ hôm nay, ta chính là phu (chồng) của em, còn em là vu mã của ta, hiểu không!?" 

 

Giọng nói nam nhân mang theo dịu dàng, phảng phất lưu luyến cùng ấm áp, khí chất lại cực kỳ bá đạo, còn có mấy phần kiêu ngạo cùng cố chấp, làm cho người ta cảm nhận được sau vẻ ôn nhu kia là như thế nào tàn khốc cùng lãnh lệ. 

 

Tiểu Mộc Mộc chỉ có thể nghe hiểu một chút, hiểu được đại khái ý tứ, thấy Lôi Nặc mang theo ý cười cưng chiều nói với bé, cũng không thắc mắc, ngốc nghếch gật gật đầu. "Được, được"

 

Lôi Nặc đối với bé tốt nhất, sẽ không làm hại bé. Bé con nghĩ kĩ, từ nay về sau đều đi theo Lôi Nặc vui đùa là được rồi.

 

Lấy được câu trả lời vừa ý, khí tức lạnh lẽo trên người của thú nhân lúc này mới tán đi, hắn ngồi xổm xuống ngang bằng bé con, nội tâm Lôi Nặc đã hiểu, tiểu vu mã nhà hắn còn rất nhiều thứ không hiểu, có lẽ lời nói vừa rồi cũng không hiểu là gì, nhưng vừa mới rồi, những lời kia trong miệng hắn nói ra, vốn bản thân chưa từng có việc gì làm hắn phiền não cùng lo lắng hoặc phải để tâm, lần đầu tiên cảm thấy có một nỗi sợ hãi cùng bất an.

 

Nội tâm của hắn không ổn định, có chút sợ hãi cùng lo lắng. Đúng vậy, hắn sợ hãi. Hắn sợ hãi bé con một lời cự tuyệt, không đồng ý, tuy nhiên Lôi Nặc vẫn không rõ vì sao hắn lại sợ như thế, nhưng hắn có một điều rất rõ ràng, hắn đã bắt đầu để tâm đến bé con. 

 

Ở chung vài ngày, làm cho Lôi Nặc có xúc động muốn bảo hộ bé con cả đời.

 

Tiểu Mộc Mộc lôi kéo bàn tay to lớn của thú nhân, lấy ngón tay chỉ vào bản thân, đôi mắt to long lanh nước chăm chú nhìn vào thú nhân rất gần mình: "Em tên là Mộc Mộc, sau này anh gọi em là Mộc Mộc nha!" 

 

Lắp bắp, còn có chút đứt quãng, không nối liền, Lôi Nặc lắng nghe rất cẩn thận cùng khó khăn, nhưng hắn nghe hiểu, bé con đây là đang giới thiệu bản thân với hắn.

 

 "Ừ, được, gọi em là Mộc Mộc..."

 

Mộc Mộc, Mộc Mộc, hắn lẩm bẩm gọi trong lòng, cảm thấy trái tim đều trở nên mềm mại. 

 

Bé con hài lòng gật đầu, cái này xem như là nhận biết nhau, nhưng có vẻ quên việc gì quan trọng thì phải, bé con hét lên một tiếng, thấy thú nhân khẩn trương nhìn theo mình, có chút xấu hổ vỗ vỗ ngực một cái, sau đó ngẩng cái đầu nhỏ lên, kiêu ngạo tuyên bố: "Lôi Nặc, từ nay về sau em ở cùng anh, em muốn đi theo anh."

 

Ăn nhiều! Uống nhiều! Đây là mục tiêu cuối cùng trong lòng bé! Cuối cùng không phải nhịn đói.

 

Được bé con chính thức tuyên bố như vậy, Lôi Nặc không khỏi vui sướng, sờ lên cái đầu xù nho nhỏ của bé, dưới bàn tay đều là mềm mại một mảnh, thú nhân thoải mái híp mắt:"Được" lời đáp ứng này, xem như lời hứa chung thân. 

 

Cho dù, tiểu Mộc Mộc không có ý nghĩ như vậy, Lôi Nặc hắn cũng sẽ nghĩ ra biện pháp khiến bé phải ở bên cạnh. 

 

Nhưng bé con bây giờ còn rất nhỏ, cực kỳ dễ bị thu hút, đó là vấn đề rất phiền toái, Lôi Nặc cảm thấy mình phải làm một cái gì đó, tóm gọn lấy bé con. Nhị hóa ghé vào cửa bếp nhìn trộm hình ảnh ấm áp của hai người, không khỏi hâm mộ đến đỏ mắt.

 

Nếu Hắc Vũ nhà y cũng đối với y tốt như vậy thì tốt biết mấy, đáng tiếc....Vuốt cái túi đựng táo đỏ, nhị hóa có hơi nhơ nhớ vị ở nhà kia, đang chuẩn bị rời đi, đã bị thú nhân gọi lại: "Ngươi lại đây!"

 

Nghe giọng điệu này không có gì tốt đẹp, đôi mắt đào hoa của nhị hóa hơi hoài nghi, bước từng bước nhỏ về phía trước, cực kỳ là không nguyện ý.

 

"Ách, chuyện gì thế? Ta thực sự có thể dạy dỗ tiểu Mộc Mộc, không phải là ngươi muốn ta bồi thường những thứ kia chứ?"

 

Ngàn vạn lần không phải như vậy nhé, nếu để Hắc Vũ biết, y liền xong đời, từ nay về sau liền không có tiền tiêu vặt.

 

Nghĩ trước kia, Vương Vũ Thần chính là phú nhị đại , trong nhà mỗi người đều hết sức cưng chiều, điều đó khiến cho y vì chuyện nhỏ nhặt này mà phiền toái, có thể nghĩ, vốn tiền tiêu như nước cũng có tình trạng ngày hôm nay, thật là có nỗi khổ nói không nên lời.

 

"Không phải" Nói sau, hắn cũng không thật sự muốn Vương Vũ Thần trả tiền, Lôi Nặc chỉ muốn hù dọa nhị hóa này một chút, không cho y nhờn mặt thôi, xuất ra một kim tệ, đôi mắt đào hoa của nhị hóa lập tức biến thành hình dáng kim tệ. 

 

Duỗi ra hai tay, một kim tệ vàng rực rơi vào trong tay nhị hóa. 

 

"Cho, cho ta sao...hu hu, thật cảm động, ta còn tưởng ngươi nói đùa với ta, a a a, ta thật là có tiền....á, cứng quá, thật sự đúng là vàng ". 

 

Được rồi, đã thấy nhiều trên ti vi, phàm là nhìn thấy thứ vàng óng gì đó, nhị hóa nào đó, như là học theo, cầm lấy kim tệ hướng miệng cắn một cái...Chẳng lẽ vàng đều là thử như vậy. 

 

Vui vui vẻ vẻ cất kim tệ đi, đôi mắt nhị hóa nào đó vẫn còn đang duy trì trạng thái hình kim tệ chưa khôi phục lại, lúc này có chút khẩn trương nói không ra lời, Lôi Nặc mắt sắc, liền thấy được tang vật bên hông nhị hóa, tạm thời coi như không thấy, hắn nghĩ nghĩ, đối phương hôm nay có chút vất vả, mứt táo cũng làm nhiều. 

 

"Từ từ, điểm tâm sắp được rồi, mang một ít về nhà." Lôi Nặc biết Hắc Vũ là một nam nhân không có một chíu xíu thưởng thức cuộc sống nào. Trong lòng của hắn thầm khinh bỉ đối phương. Nhìn vu mã nhà hắn (Hắc Vũ) mà xem, hẳn là không ăn uống đầy đủ, người gầy teo, khô cằn, ngay cả quần áo mặc còn không đàng hoàng, thật là chả có gì tốt.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận