Thú nhân đang dấm chua ngất trời khiêng vu mã không nghe lời nhà mình lên vai, đi nhanh vào phòng ngủ, nhị hóa kinh hãi không thôi, liên tục kêu to: "Hắc Vũ? Hắc Vũ anh làm gì vậy, mau bỏ tôi xuống dưới."
"Không bỏ!"
Nhị hóa nóng nảy, nước mắt đều sắp chảy ra, y biết ngay Hắc Vũ sẽ không bỏ qua cho y mà, sớm biết vậy y đã không nói ra: "Này này, đây là ban ngày ban mặt, anh mà thực sự làm như vậy với tôi, tôi sẽ chết cho anh xem!"
Thân mình Hắc Vũ dừng lại, hơi thở thô bạo toát ra.
Sau đó lạnh lùng nói:"......Lời này em nói bao nhiêu lần rồi, nếu chết thật, không biết đã chết lần thứ bao nhiêu, em vẫn nên ngoan ngoãn nằm yên, nhận trừng phạt cho tốt, đừng để ta phải sử dụng bạo lực."
Đến lượt thân thể nhị hóa cứng ngắc, nghĩ đến trừng phạt sắp tới, nhị hóa không khỏi đau thương cả thể xác và tinh thần, nhỏ giọng khóc hu hu: " Anh mỗi lần đều sử dụng bạo lực với tôi, cũng không dịu dàng với tôi, tôi không bao giờ thích anh nữa!"
"Em dám! Xem ta mặc kệ em chết!"
"Hu hu hu.....anh còn hung dữ với tôi, này thật không thể sống nổi nữa, tôi đi chết cho anh xem....."
Bất luận nhị hóa có càn quấy như thế nào, đối mặt với y là thú nhân cuồng ghen vẫn như trước không quan tâm, một tay vác lấy vu mã đang tranh cãi ầm ý bỏ lên giường lớn, đối phương thế mày mới ngừng lại một lát, Hắc Vũ nghĩ rằng, quả nhiên chỉ có như vậy, mới có thể ngăn đối phương mở miệng.
Căn phòng hai màu đen trắng cách điệu, nhị hóa hai mắt đẫm lệ nhìn nam tử tà mị đang cởi quần áo, bi thương không thôi, y thực sự không có động lực cùng dã thú này chơi bời mà, đặc biệt là ban ngày, điều này có bao nhiêu kinh hoàng chứ.
Y mới không muốn mang theo cái danh hào dâm đãng đâu, mắt thấy đối phương chỉ còn mặc một cái khố trắng, nhị hóa lạnh run nắm chặt vạt áo trước ngực, lui đến một góc giường, vắt hết óc nghĩ biện pháp có thể bảo vệ mông lúc này.
Mông....
Đúng rồi, y hôm nay còn bị một tên hung giữ đẩy mạnh một cái, không phải là mông sao, ngẫm lại lại thấy tức, hung khí là cái gì không nói, cố tình là thứ này, thật khó nhìn, đúng rồi, còn thứ đồ vật kia, y vẫn cất giữ hoàn hảo, sợ bị Lôi Nặc cùng bé con nhìn thấy, bị nam tử xinh đẹp kia cười nhạo, à không phải nói là người Miya kia làm đứt một bên chân.
Nghĩ đến lại thấy đau lòng.
Hắc Vũ còn đang do dự có cởi nốt cái khố cuối cùng hay không, dù sao liền phóng đãng như vậy Hắc Vũ còn có chút lo lắng vu mã đáng thương nhà hắn sẽ sợ hãi, đầu óc nhị hóa vốn ngốc, hiếm khi lại thẹn thùng, kỳ thật ở bên ngoài cửa lớn đã làm một tấm màn che, này nọ này nọ cũng không có gì đáng nói, hắn cùng vu mã nhà hắn là tình đầu ý hợp, không sợ người khác nói ra nói vào.
Thấy nhị hóa lật quần áo tới tới lui lui, Hắc Vũ híp lại con ngươi hẹp dài, đôi con ngươi lục sắc lộ ra sắc thái mê muội, tà ác hướng đến cải trắng mềm mềm, xem ra vu mã nhà mình đang thẹn thùng.
Giống như bảo bối mà mở từng lớp một ra, đem bảo bối đã được mở hẳn ra dùng hai tay giơ lên như hiến vật quý, Hắc Vũ thấy nhị hóa vẻ mặt đắc ý, vui rạo rực, mắt to long lanh, cũng thật dũng cảm, có hơi kỳ lạ, ngước lên phía trên nhìn, lập tức biểu tình hóa đá.
Khóe miệng run rẩy, đối phương còn lộ ra đôi mắt sáng to trong suốt lấy lòng, thực làm cho Hắc Vũ có chút ăn không tiêu.
Nếu, không có những thứ trên tay lúc này, con sói đói Hắc Vũ lập tức sẽ đem đối phương ăn đến cặn cũng không còn.
"Hắc Vũ, anh nhìn xem, những thứ này đều là tôi làm ra, ha ha, anh có thấy đẹp mắt không?" Đôi mắt hoa đào của nhị hóa mở to, cười hì hì chờ đợi thú nhân tà mị lúc này khuôn mặt đã cứng ngắc.
Tiếp tục run rẩy khóe miệng, dùng ngón chân cũng có thể biết, loại này ngoài vu mã cổ quái nhà hắn làm ra, thật không có người có thể làm được.
"......Không thấy"
Nhị hóa sốt ruột, y thực tâm làm ra, sao lại khó coi? Ngược lại y cảm thấy rất đẹp, rất hoàn mỹ: "Anh nhìn xem, làm sao mà khó coi, đây, đay là hai em bé, đây là anh, đây là tôi, đã nhìn ra chưa?"
Thứ được nâng niu trên tay nhị hóa rõ ràng là hai cái điểm tâm bột hồng lăng, bị một đôi tay của nhị hóa làm thành em bé mập mạp hồng hồng, có điều nói là em bé, kỳ thật cũng không nhỏ, hình nhị hóa thì có hai cái bàn tay dài, có đầu, có tứ chi, có thân thể, chính là.....
Lúc này sắc mặt Hắc Vũ mới có điểm chuyển biến tốt, nhìn không ra nhị hóa còn có tâm tư như vậy, khí tức thô bạo cũng biến mất không thấy, nhưng không thấy Hắc Vũ tươi cười tà mị, khuôn mặt không chút thay đổi, thậm chí có chút lạnh như băng.
"Em từ đâu nhìn ra đó là ta? Ta có bộ dạng kỳ quái như vậy sao?" Xấu muốn chết, cánh tay so với chân còn to hơn, đầu cũng thật là lớn, may mà mấy thứ này còn không bị rơi, vẫn gắn chặt một chỗ.
"Không thấy như vậy à..."
Nhị hóa khinh bỉ không thôi, y đem một cái trong đó bỏ ra, ánh mắt tà tứ của Hắc Vũ nhìn theo, cái kia bỏ riêng ra như thế nào nhìn cảm giác so ra tốt hơn, chẳng lẽ là hắn nhìn nhầm rồi?
"Anh nhìn xem chỗ này đi." Nhị hóa chỉ vào em bép mập mạp hồng hồng, chỉ vào đầu: "Ách, anh nhìn xem, đây là tóc anh, dài như vậy, còn đây là cơ thể, nhìn xem, còn có hai khỏa tiểu đậu đậu (Bí: núm ti a), em cố ý tìm hạt dẻ gắn vào tạo thành cho anh, anh nhìn xem thật hình tượng, thật sinh động, màu hồng giống như của anh.....
Hắc Vũ đờ đẫn không thôi.
Kết quả bảo bối nhị hóa giống như trẻ con, vì thế thấy được cái kia gọi là hai khỏa tiểu đậu đậu-còn thật là hai khỏa tiểu đậu đậu, nhưng là hai khỏa tiểu đậu kia chiếm một nửa trên ngực em bé, rất đột ngột, hơn nữa hạt dẻ bóc rất lem luốc, như xước mang rô, không thể ra hình dạng gì.
Được rồi, xem ở nhị hóa dụng tâm lương khổ, Hắc Vũ đành phải thở dài tiếp nhận, khó được phần hảo tâm này của y, khó coi liền khó đi, không phải nháo ra chuyện gì là được rồi.
Ánh mắt nhìn xuống, Hắc Vũ vừa mới dấy lên chút hảo tâm tại triệt để rơi xuống.
Hắn muốn phát cuồng!
Trên bàn tay trắng lộ ra em bé mập mạp hồng hồng, mà giữa hai chân vật này lại có cái gì đó rất kỳ quái: "Nói cho ta nghe một chút, đây là cái quỷ quái gì?" Đây là hắn? Hình dáng khó coi như vậy cũng thôi, nhưng hắn tuyệt không đồng ý bảo bối của hắn là cái loại đồ chơi kỳ quái này!
Nhị hóa vươn cổ, nhìn lại, bừng tỉnh đại ngộ à một tiếng, vội vàng an ủi thú nhân đang tức giận không thôi: "Đừng nóng vội, đừng nóng vội, Hắc Vũ, tôi nói cho anh biết, kỳ thật anh không biết để làm ra cái này cho anh tôi đã hao tổn bao nhiêu tâm tư đâu, này nhé, đem cục bột chà nắn thành hình thon dài thật rất khó khăn, nhưng vì tôi muốn anh hoàn mỹ một chút, tôi liền hết sức cố gắng, làm cho anh thật tốt, anh không thấy nó rất hình tượng sao?"
"....Thật sao?"
Hắc Vũ buồn bực, hắn cảm thấy đây là trò đùa dai của vu mã nhà hắn, thật sự rất đáng giận, bảo bối của hắn có thô thiển rõ ràng như vậy sao, quả thực chính là cái chân thứ ba, không đúng....
"Thế còn cái này là như thế nào?! Tại sao em lại làm hai cái ở đây?"
Nhị hóa quệt miệng, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn đối phương, cũng không sợ đối phương tức giận, thẳng thắn nói: ".....Anh vốn dĩ có hai cái mà, tôi cũng không có làm sai mà, chẳng lẽ anh tự nhiên thiếu mất một cây, tôi rất rất nghiêm túc làm cho anh đấy, thật là, thứ này không chỉ khó làm hơn so với cánh tay, hơn nữa rất khó gắn vào, tôi phải hết sức bóp nắn mới gắn được vào....." (Đoạn này vì sao Hắc Vũ lại có hai mà không phải một thì Bí nghĩ chắc do Hắc Vũ là thú nhân hình rắn có hai cái đầu nên cái kia cũng có hai cái _ _!!! )
".....==" Hắc Vũ buồn bực không thôi nhìn hai gia hỏa trường côn dựng thẳng tại giữa hai chân kia, trong khoảng thời gian ngắn không biết là khóc hay là cười.
".....Anh để ý cái này làm gì, đây là do tôi mạo hiểm làm ra, anh nhìn xem, tôi vì làm những thứ này tay đều phỏng, tiểu Mộc Mộc cũng làm, tôi cảm thấy cũng được nên liền làm hai cái, còn...." Y nhặt lên đứa bé thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng đặt vào bàn tay của nam tử tà mị vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ.
Vẻ mặt nghiêm túc dặn dò nói: "Đây là tôi, anh bảo quản tốt cho tôi, đây là anh, tôi sẽ bảo quản giúp anh, thế nào?"
Thì ra là như vậy.
"Ừm, được, ta đi lấy cho em ít dầu vừng bôi." Nắm lấy một cái, Hắc Vũ nhíu mi lại, thần sắc có chút phức tạp.
Nhị hóa nơi đó nhìn thấy như vậy, tâm tình tốt, rốt cục làm cho y thoát khỏi một trận khổ hình, liên tục xua tay, thúc giục nói: "Đi mau, đi mau"
Hắc Vũ vẫn còn mặc khố trắng, lảo đảo đi vào nhà bếp, nhìn đồ vật trong tay, lúc này nhớ ra phải lấy dầu vừng, vừa đem đồ buông ra, cảm thấy có chút không thích hợp, hình dáng đứa trẻ bị đứt gần rời một chân, tuy rằng vẫn còn dính ở đó, nhưng chỗ rách rõ ràng hiện ra.
Có thể là tên kia làm đứt còn không biết.
Hắc Vũ tại phòng bếp tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tìm được thứ có thể sửa lại, đem đoạn chân bị rời ra kia dính chặt vào, bộ dáng có chút kỳ quái, nhưng mà đầy đủ bộ phận, nghĩ nghĩ, nếu thứ này là nhị hóa tự tay làm, còn không cẩn thận để bị phỏng tay, Hắc Vũ tưởng tượng ra lúc ấy nhị hóa hẳn là nước mắt lưng tròng, lại không dám khóc, hắn biết vu mã nhà hắn, tính tình không tốt, cũng không giống như những vu mã bình thường, tính tình mềm mại như nước, hơi một chút là khóc lóc, lúc ấy, nhất định là rất tủi thân, còn cố chịu đựng, Hắc Vũ thầm than đáng tiếc, hình ảnh đẹp như thế mà mình lại không nhìn thấy, thật sự quá đáng tiếc.