Chiều thứ Sáu ấy, không khí trong lớp chọn này hiếm khi náo nhiệt được vậy.
Tự học thứ Bảy và Chủ nhật đều là tự nguyện, Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa quyết định, vừa hay tan tiết Thể dục, Thư Khả Bội kéo tay nói với cô, “Ôn Ôn à, thứ Bảy cậu có rảnh không?”
Ôn Sơ Nịnh hỏi, “Rảnh, cậu cũng không đi tự học à?”
“Đi cũng được mà không đi cũng chẳng sao, chủ yếu tớ muốn hỏi cậu có muốn đi công viên nước chung thôi.” Thư Khả Bội nói, “Cha tớ mua vé rồi nhưng lại không có thời gian đi chung với tớ.”
Ôn Sơ Nịnh gật đầu, “Vậy vừa hay, tớ mời cậu ăn cơm bù lại nhé.”
“Hai tụi mình mà khách sáo cái gì.” Thư Khả Bội thân mật kéo tay cô, “Ôn Ôn là tốt nhất!”
Ôn Sơ Nịnh cười cười, hai người rời khỏi sân tập, trên đường chạy vẫn còn rất nhiều người đang chạy bộ.
Vừa nhìn đã thấy Tôn Gia Diệu và Trần Nhất Lan.
Ôn Sơ Nịnh chỉ biết họ đang tập 3000m.
Thư Khả Bội liếc nhanh một cái, Tôn Gia Diệu thấy hai người họ đi ngang qua thì tăng tốc chạy lên vài bước, quay đầu lại, vừa chạy lùi vừa chào cả hai.
Thực ra nên nói là chào Ôn Sơ Nịnh thì đúng hơn, vì họ quen nhau lâu hơn.
Ánh mắt Thư Khả Bội đuổi theo rồi nhanh chóng thu lại, giả vờ như vô tình hỏi, “Cha tớ cho nhiều vé lắm, hai người họ rảnh không nhỉ?”
“Chắc là không đâu, bài tập hàng ngày của họ nặng lắm.”
“Hay là cậu hỏi thử đi?”
“Ừ, để lát nữa tớ hỏi thử.”
Ôn Sơ Nịnh không nghĩ gì nhiều, Thư Khả Bội “Ừm” một tiếng, lặng lẽ nhìn sang phía sân tập bên kia.
Có rất nhiều người, nhưng người nổi bật thì chỉ cần liếc mắt cái là thấy ngay.
Cuối tuần các giáo viên bộ môn giao rất nhiều bài tập, Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội không thèm ăn gì mà cũng chẳng muốn ăn ở căn tin, thế là cả hai tới siêu thị mua mỗi người một chai cà phê rồi quay về làm bài.
Thứ Sáu luôn là một ngày đặc biệt của thời học sinh, trong lớp hiếm khi có vài nữ sinh tụ tập lại tán dóc.
Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng ra cửa sổ, ráng chiều đỏ rực cả bầu trời, gió đầu thu mát mẻ và trong lành.
Mấy cậu trai trong lớp chơi bóng rổ xong quay về vẫn không quên bàn chuyện Đại hội thể thao cuối tháng. Bình thường chẳng mấy ai quan tâm tới, nhưng từ khi Thể dục được tính điểm trong kỳ thi đánh giá năng lực thì mọi người nghiêm túc hẳn.
Nhưng vì không chuyên nên thỉnh thoảng đám con trai sẽ tới hỏi Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu, hai người họ chuyên nghiệp, rất nhanh đã giúp họ tiến bộ trong phần chạy 1000m.
Vì thế mấy đứa con trai thân thiện cũng hay rủ họ chơi bóng rổ cùng.
Ôn Sơ Nịnh đang ngồi làm bài tập, bàn phía sau khẽ nhúc nhích, Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu đã quay về. Cơn gió dễ chịu mang theo mùi xà phòng và hương chanh thoảng qua, Trần Nhất Lan tiệp tay đặt một chai nước có ga ướp lạnh lên bàn cô.
Trong tầm mắt của cô chỉ thấy có một bàn tay thon dài mạnh mẽ.
Ngẩng đầu lên, trên bàn đã có thêm một chai nước có ga vị vải.
“Cậu không đi ăn à?” Trần Nhất Lan thuận miệng hỏi.
“Không đói lắm.” Ôn Sơ Nịnh sực nhớ tới chuyện Thư Khả Bội nhờ hỏi nên bèn quay đầu lại, “À đúng rồi, cuối tuần hai người có rảnh không? Bối Bối tính đi công viên nước.”
“Cuối tuần phải tập 10.000m lận.” Trần Nhất Lan nói, “Chưa biết có rảnh không.” Sau đó lại đá ghế Tôn Gia Diệu, cậu ta đang nói chuyện với người khác trong lớp.
“Mày có rảnh không?”
Trần Nhất Lan hỏi cậu ta. Rõ ràng Thư Khả Bội đang làm bài tập nhưng lại bất giác dừng lại.
“Cũng chưa biết nữa, chẳng phải Cảnh béo bắt tụi mình tập 10.000m à? Bơi xong thì mệt chết.”
Trần Nhất Lan nhún vai với Ôn Sơ Nịnh, “Thế chắc hẹn sau vậy, chắc không có thời gian rồi.”
“Ừ.”
Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa phát hiện ra suy nghĩ của Thư Khả Bội, cô cũng bất lực, “Không sao, hai tụi mình đi cũng được. Khỏi dẫn họ theo, hai người này ăn nhiều lắm.”
“…”
“…”
Tôn Gia Diệu, “Ăn nhiều thì làm sao, ăn nhiều mới bơi nhanh được chứ!”
“…” Ôn Sơ Nịnh lười cãi nhau với cậu ta, “Hai cậu lại đi tập à?”
“Ừ, hôm nay phải xuống nước.”
Trần Nhất Lan cất vài quyển sách vào cặp, bâng quơ đáp.
Ôn Sơ Nịnh quay người lại, cúi đầu nhìn, băng gạc trên tay Trần Nhất Lan đã được tháo ra từ lâu. Thấy ánh mắt của cô, Trần Nhất Lan xòe bàn tay ra cho cô xem, lòng bàn tay sạch sẽ, chỉ có trên mu bàn tay là có một vết sẹo đỏ đã đóng vảy.
Trên làn da trắng nõn trông có vẻ hơi chướng mắt.
Ôn Sơ Nịnh lại thầm mắng bọn ngốc trong đội bơi lần nữa.
Trần Nhất Lan khẽ cười, “Đi nhé.”
“Ừ.”
Ôn Sơ Nịnh quay người lại làm bài tiếp.
Thư Khả Bội nhỏ giọng cảm thán, “Họ vất vả nhỉ.”
“Ừ.” Ôn Sơ Nịnh đang giải một bài hàm số lượng giác.
“Sau này họ sẽ thành vận động viên thật à?”
“Ừ, Trần Nhất Lan là vậy, chắc Tôn Gia Diệu cũng thế.”
“Họ sẽ… đi học đại học với danh nghĩa học sinh năng khiếu hả?”
“Chắc thế, nhưng nghe nói hình như đội bơi của họ đều tới Đại học Yên Kinh, Trần Nhất Lan thì muốn vào Đại học Hoài Xuyên, nhưng giờ nói chuyện này thì hơi sớm.”
“À…”
Thư Khả Bội “À” một tiếng, “Đại học Yên Kinh ở Yên Kinh nhỉ, mùa đông phía Bắc lạnh lắm.”
Dù Ôn Sơ Nịnh có chậm hiểu tới đâu thì tới đây cũng nhận ra điều gì đó.
Cô cầm bút, lười biếng nhướng mày, “Ý cậu đang hỏi Tôn Gia Diệu hả?”
“…”
Thư Khả Bội đang uống nước, bất chợt nghe thấy cái tên này thì sặc ngay. Cô ấy ho sặc sụa mấy cái, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng, “Cậu đừng nói bậy bạ.”
Ôn Sơ Nịnh bật cười thành tiếng, tâm tư tuổi 17 không cần phải nói huỵch toẹt ra, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể nhìn thấu được.
Giờ vẫn còn hơn bốn mươi phút nữa mới tới tiết tự học tối, Ôn Sơ Nịnh đang làm một bài lượng giác nhưng tính tới tính lui vẫn không đúng, cô hỏi thử Thư Khả Bội, Thư Khả Bội cũng làm một lượt mà vẫn sai, cả hai đối chiếu với đáp án cũ thì vẫn sai.
“Hay là cậu đi hỏi cô Lý thử đi?” Thư Khả Bội nói, “Văn phòng của cô Lý ở ngay tầng mình đó.”
“Cũng được.”
Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua đồng hồ, giáo viên Toán lớp 11 dùng chung một văn phòng, lúc này Ôn Hứa đã tan học, chắc Hứa Yến cũng đi rồi.
Cũng có thể là vì chăm sóc cho Ôn Hứa nên Hứa Yến không làm giáo viên chủ nhiệm, vì chủ nhiệm lớp sẽ bận hơn, hàng ngày phải theo dõi tiết tự học tối nữa.
Ôn Sơ Nịnh cầm sách tới phòng làm việc, tính đi hỏi Lý Hồng Lan.
Nhưng sau khi vào văn phòng, bên trong chỉ có mấy giáo viên bộ môn khác, Lý Hồng Lan không có ở đó, trái lại Hứa Yến vẫn chưa về mà còn nhìn thấy Ôn Sơ Nịnh.
“Cô của em mới ra ngoài rồi, em tới hỏi bài à?”
Ôn Sơ Nịnh tính bỏ chạy nhưng lại bị Hứa Yến bắt gặp trước.
Ôn Sơ Nịnh mím môi, da đầu hơi tê tê, nhưng Hứa Yến đã thấy cô rồi nên cô cũng chẳng thể quay ngoắt đi được.
“Vâng… Cô Hứa, em tới hỏi bài ạ.”
Ôn Sơ Nịnh thật sự rất ngượng ngùng, “Hay là để em đợi cô Lý…”
“Tới đây, đề nào đấy? Cô giảng cho, vừa hay cô đang rảnh.”
Hứa Yến đặt cốc nước đang cầm xuống, kéo một cái ghế ra trước bàn mình.
Ôn Sơ Nịnh thật sự thấy bất đắc dĩ.
Cô chậm rãi đi tới, trong lòng trào dâng sự hối hận.
— Cũng ngay lúc này, Ôn Sơ Nịnh bỗng nghĩ tới Chu Mộng.
Chu Mộng cũng chỉ biết trốn tránh, nhưng đôi khi trốn tránh cũng là một cách hay. Ôn Sơ Nịnh lại không làm được như thế, cô không thoải mái như Chu Mộng, có thể mặc kệ mọi thứ sau lưng mà bỏ đi thật xa, làm một người ngoài cuộc.
Cô lại mơ hồ nghĩ tới chuyện sau khi Chu Mộng và Ôn Thiệu Huy ly hôn, mọi thứ đều do cậu cô là Chu Tuyển Dương xử lý.
Nhưng giờ chuyện hỏi bài này không ai giúp được cô cả.
Ôn Sơ Nịnh ngồi xuống ghế, đặt tập đề lên bàn.
Hứa Yến dạy Toán cho lớp chọn khối Tự nhiên, liếc nhìn đề trên đó, chẳng biết vô tình hay cố ý mà nói, “Lớp tụi em tiến bộ chậm thế? Đề này đơn giản lắm, em chỉ cần thay công thức lượng giác vào rồi biến đổi một chút là ra thôi mà.”
“…”
Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội làm mười mấy phút cũng chẳng giải được, tới dì ta thì chỉ là một câu đơn giản.
“Em không hiểu ạ.” Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng nói.
“Để cô tìm cây bút đã.”
Hứa Yến với tay lục lọi bút trong ống cắm.
Ánh mắt Ôn Sơ Nịnh khựng lại.
Trên bàn làm việc của Hứa Yến có đặt một tấm ảnh gia đình, bên trái là Hứa Yến, bên phải là Ôn Thiệu Huy, ở giữa là Ôn Hứa.
Lẽ ra cô đã quen khi nhìn thấy tấm ảnh này, nhưng trong trái tim vẫn nhói lên như bị kim đâm.
Rõ ràng Hứa Yến không để ý tới chuyện này, dì ta xé một tờ giấy, bắt đầu viết lời giải cho cô.
“Bài này còn một cách giải khác nữa, chúng ta có thể làm ngược lại… Em phải mở rộng tư duy ra… Đề này rất đơn giản, là cơ bản đấy…”
Thật sự không biết Hứa Yến đang vô tình hay cố ý nữa.
Ôn Sơ Nịnh cứ có ảo giác nhạy cảm như thế, Hứa Yến đã nói “Đề này rất đơn giản” ba lần rồi.
Ôn Sơ Nịnh thật sự dì ta sẽ lại thốt ra một câu — “Đề đơn giản vậy đấy, tới Ôn Hứa còn làm được.”
Nhưng may mà Hứa Yến không nói.
Tốc độ giảng bài của Hứa Yến rất nhanh, Ôn Sơ Nịnh theo không kịp nhưng cũng chẳng dám hỏi lại, cảm giác nếu ngay cả một bài “đơn giản như thế” cũng làm không được thì Hứa Yến sẽ nghĩ cô là một đứa không chăm học hoặc đần độn.
Cuối cùng, Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng hiểu gì mấy.
Hứa Yến đặt bút xuống, làm như vô tình mà hỏi, “Nhà em vẫn ổn chứ? Mẹ em ở nước ngoài không có thời gian chăm sóc em, nếu em chịu thì cuối tuần cứ tới ăn cơm nhé.”
“Không cần đâu ạ, mẹ em ở nước ngoài bận lắm, mới được thăng chức rồi.”
Thực ra Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng biết gì về chuyện thăng chức này, nhưng trong lòng cô cứ bị nghẹn lại rất khó chịu.
“À, lúc nào cũng bận nhỉ, mẹ em là phụ nữ mạnh mẽ, tâm trí chỉ đặt vào công việc thôi.”
Nghĩ thế nào cũng thấy như đang giễu cợt Chu Mộng “không lo chuyện nhà” vậy.
Ôn Sơ Nịnh không suy nghĩ nhiều, gần như là hơi bốc đồng, cũng chẳng biết là vì muốn bảo vệ Chu Mộng hay là vì muốn giữ chút tự trọng trước mặt Hứa Yến.
Cô nói, “Vâng ạ, mẹ em giỏi lắm, bà ấy là Trưởng phòng chi nhánh Anh của một công ty y tế quốc tế.”
Hứa Yến bưng cốc nước lên, khựng lại một chút, mỉm cười mà không nói gì.
Ôn Sơ Nịnh cầm sách đứng dậy, “Chào cô Hứa ạ.”
Hứa Yến “Ừm” một tiếng.
Giống như một ván cờ trong im lặng vậy — Thực ra Ôn Sơ Nịnh đã lường trước được từ sớm, có những sự bình yên chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Nhưng vốn dĩ đây không phải chuyện của cô, vậy mà cô lại bị cuốn vào cuộc so đo trong âm thầm của những người lớn.
Ôn Sơ Nịnh chưa kịp ra khỏi văn phòng thì Lý Hồng Lan đã vẩy tay đi vào, vừa lau tay bằng khăn, thấy Ôn Sơ Nịnh, cô giáo cười hỏi, “Tới hỏi bài à?”
“Vâng ạ…” Ôn Sơ Nịnh giấu đi cảm xúc, khẽ đáp, “Cô Hứa giảng cho em rồi ạ.”
“À cô Hứa à, cô Hứa dạy lớp Tự nhiên nên giảng nhanh lắm, cho cô xem em không hiểu bài nào nào.”
Nói thật, Lý Hồng Lan thật sự là một giáo viên Toán rất tốt.
Tóc ngắn, dáng người không cao, đeo kính, tiết Toán thường khô khan dễ buồn ngủ, các bạn học đều mệt rã rời, Lý Hồng Lan luôn cố làm bầu không khí vui lên bằng cách kể một số chuyện cười về Toán, thế nhưng chẳng mấy ai hiểu được.
Lý Hồng Lan rất có trách nhiệm.
Ôn Sơ Nịnh bị Lý Hồng Lan kéo lại, Lý Hồng Lan vừa nhìn tờ giấy nháp kia đã tặc lưỡi, “Không ổn rồi, cô Hứa dạy lớp Tự nhiên nên tư duy giải đề phức tạp quá. Thật ra câu này đơn giản thôi, em nhìn điều kiện trên đề bài này, còn nhớ công thức lượng giác mình đã học không? Em cứ áp dụng công thức vào, biến đổi một chút… Chúng ta làm từng bước nhé.”
Hóa ra đề này không khó, Lý Hồng Lan giảng rất kỹ, chưa tới vài phút Ôn Sơ Nịnh đã hiểu.
Lý Hồng Lan cười nói, “Em thông minh lắm, lần sau cứ tới hỏi thẳng cô, đừng hỏi cô Hứa nữa… Cô Hứa à, cô dẫn học sinh tôi đi vào núi rồi, mấy đứa ban Xã hội này đâu hiểu nổi mấy cách giải phức tạp đến thế…”
Hứa Yến cười cười.
Ôn Sơ Nịnh nói, “Cảm ơn cô Lý ạ, em về làm bài tập đây.”
“À đúng rồi, Ôn Sơ Nịnh,” Lý Hồng Lan gọi cô lại, dặn, “Em học lệch hơi nặng đấy, đừng ghét môn Toán nhé, không hiểu gì thì cứ hỏi cô, dù sao cô cũng là phó chủ nhiệm lớp tụi em mà. Giờ tự học tối tới cũng được, cô soạn bài trong văn phòng đây thôi.”
“Vâng, cảm ơn cô Lý ạ.”
“Ừ, về đi.”
Lý Hồng Lan lau tay, tiếp tục cắm cúi soạn giáo án.
Ôn Sơ Nịnh bước ra khỏi văn phòng, cứ cảm giác như cuộc đối đầu vô hình và âm thầm ấy đã kết thúc ở đâu đó một cách dứt khoát.
Học sinh ban Xã hội có thể khó mà hiểu nổi những bài Toán phức tạp, nhưng cô lại sớm nhìn thấu được cuộc tranh đấu ngầm của những người lớn.
Cũng chính lúc này, tự dưng Ôn Sơ Nịnh lại hơi đồng cảm với sự trốn tránh của Chu Mộng.
Chu Mộng là người sợ phiền phức, bà không muốn gia đình đã vụn vỡ mà lại dính thêm rắc rối nữa.
Ôn Sơ Nịnh cầm sách bài tập xuống lầu, điện thoại trong túi chợt rung lên, cô lấy ra nhìn, là Trần Nhất Lan gửi tin nhắn cho cô.
[Giờ ra cổng trường được không?]
[Làm gì?]
[Ra đây tí đi.]
Ôn Sơ Nịnh không về lớp mà cầm sách bài tập đi luôn.
Cánh cổng sắt tự động của trường đang hé mở, có vài học sinh lác đác đi ra. Bên ngoài là phố ăn vặt nhộn nhịp, khói bếp mịt mù xen lẫn tiếng cười nói vui vẻ.
Trần Nhất Lan đẩy xe đạp đứng bên ngoài cổng.
Ôn Sơ Nịnh chạy tới, “Cậu quên lấy bài tập à?”
“Nghĩ gì vậy trời.” Trần Nhất Lan khẽ bật cười, dúi cái túi đang cầm cho cô.
Ôn Sơ Nịnh không hiểu lắm, nhận lấy mới phát hiện đó là bánh sandwich và một hộp hạt dẻ rang đường nhỏ.
Bên dưới còn có một hộp chocolate nhỏ.
“Đừng quên ăn đấy.”
“Ồ… Thế tớ về trước nhé.”
Ôn Sơ Nịnh có hơi ngại ngùng.
“Cậu tới gần đây một chút đi.” Trần Nhất Lan đang đẩy xe bằng một tay, tự nhiên muốn trêu cô.
“Hả? Sao vậy?”
“Trên tóc cậu có con gì kìa.”
“Hả? Cậu gỡ xuống cho tớ đi.”
Ôn Sơ Nịnh giật mình, đứng trong cánh cổng đang hé mở mà hơi nghiêng người về phía cậu.
Cô bất ngờ xích tới gần, một cơn gió nhẹ thổi qua làm mái tóc cô tung lên, cảm giác ngưa ngứa lướt qua cằm, kèm theo đó là một mùi hoa nhài thoang thoảng.
Trần Nhất Lan cao hơn cô rất nhiều, cậu cúi đầu xuống là thấy Ôn Sơ Nịnh ôm hộp hạt dẻ, hàng mi rủ xuống, nửa gương mặt trắng trẻo dịu dàng.
Cậu mỉm cười, giả vờ phủi nhẹ lên tóc cô một cái, “Bay mất rồi.”
“Thế thì tốt.” Ôn Sơ Nịnh thở phào, “Tớ về làm bài tập nhé.”
“Ừm,” Trần Nhất Lan đỡ xe đạp bằng một tay, vừa hay nhìn thấy đám Bành Cẩm Huy đang xách túi bước ra, cậu lại bồi thêm một câu, “Tối tự học xong thì chờ tớ tí nhé, tớ về từ bể bơi sẽ đi ngang qua trường.”
“Ừ.”
Ôn Sơ Nịnh không hề nghi ngờ mà chỉ đáp lại, vẫy tay với cậu, “Tớ về làm bài tập đây.”
“Ừ.”
Trần Nhất Lan nhìn cô đi vào trong.
Ôn Sơ Nịnh xách túi đi được vài bước thì cúi đầu nhìn, khóe môi bất giác cong lên, cảm giác bí bách vừa rồi khi ở chỗ Hứa Yến cũng vơi đi phần nào.
Cô đi được mấy bước đã thấy đám người trong đội bơi, Ôn Sơ Nịnh chẳng thèm liếc lấy một cái mà đi vòng qua luôn.
“Ê, con nhỏ này bị gì vậy, kiêu thế.”
“Loại con gái học giỏi là khinh thường người khác đấy, hồi năm lớp 10 anh Huy còn theo đuổi nó nửa năm cơ mà!”
“Cái thằng mới tới mấy ngày trước kìa, tao thấy hai đứa này có gì đó rồi nha.”
“Tao cũng nghĩ vậy, nhìn ánh mắt của con nhỏ đó kìa… Mày hiểu không?”
“Bớt nói lại đi.”
Bành Cẩm Huy lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt dán chặt vào Trần Nhất Lan đang ở ngoài cổng trường.
Cảnh tượng vừa rồi cứ như một cây gai đâm vào mắt, càng nhìn càng khó chịu.
“Anh Huy, thứ Bảy gặp nhé, đừng quên tới tập đấy.”
“Ừm.”
Thứ Bảy…
Bành Cẩm Huy nghiêng đầu nhìn thoáng qua bảng thông báo trường, trên đó dán đầy nội quy và kỷ luật.
Gã trầm ngâm vài giây.
Ôn Sơ Nịnh cầm túi quay về, lúc đi ngang qua siêu thị, cô vào trong mua cho Thư Khả Bội một hộp bánh quy và một túi bánh mì rồi mới lên lầu.
Thư Khả Bội cúi đầu làm bài tiếng Anh, còn mười mấy phút nữa là bắt đầu tiết tự học tối.
“Hay lót dạ tí gì đi.”
Ôn Sơ Nịnh đặt túi xuống, mở hộp hạt dẻ rang đường ra đặt ở giữa bàn.
Vốn Thư Khả Bội chưa đói nhưng thấy Ôn Sơ Nịnh ăn cũng hơi thèm.
Làm bài tập tới hoa mắt chóng mặt, Thư Khả Bội bèn bóc hạt dẻ, vừa bóc vừa nói, “Mai cậu dậy mấy giờ thế?”
“Thường hơn 8 giờ là tớ dậy rồi.”
“Thôi được rồi, cậu cũng biết công viên nước đó đúng không, chỗ ở đường Tân Giang á, mới khai trương thôi, dự án mới mở trong năm nay.”
“Biết. Mai gặp ở đâu?”
“Mai gặp ở cổng chính công viên nước nhé, 10 giờ OK không?”
“OK.”
Ôn Sơ Nịnh đồng ý.
Thư Khả Bội tặc lưỡi, đầu thu mà ăn hạt dẻ rang đường đúng là khiến người ta sảng khoái.
Hai người tám chuyện linh tinh một lúc, chuông vào tiết vang lên, Minh Đào đi vào xem tình hình tự học nên cả hai cũng vội vàng dọn rác rồi tiếp tục cắm cúi làm bài.
Tan học, Ôn Sơ Nịnh thu dọn đồ đạc bước ra thì đã thấy Trần Nhất Lan đứng dưới đèn đường.
Ôn Sơ Nịnh chạy tới, Trần Nhất Lan dường như đã quen, “Lên nào.”
“Đi bộ về đi, tớ muốn hóng gió.”
“…” Trần Nhất Lan nghiêng đầu nhìn cô một cái.
“Cái mặt này là sao hả?”
“Nói đi, lại chuyện gì nữa.”
Thực ra Ôn Sơ Nịnh rất hoang mang, sao Trần Nhất Lan lại nhìn ra được cô đang không vui nhỉ, rõ ràng cô thấy mặt mình giờ “không cảm xúc” lắm cơ mà.
Thật ra cô cũng không định giấu, cô chưa bao giờ hỏi Chu Tuyển Dương về chuyện của Chu Mộng và Ôn Thiệu Huy cả.
Nói đúng thì cũng có hỏi vài lần, Chu Tuyển Dương hay bảo chuyện của người lớn con nít đừng quan tâm, cứ vậy mà đẩy chuyện đi mất.
Giờ nghĩ lại, trong lòng cứ như có thứ gì bị đánh đổ vậy.
“Nhiều khi tớ hay nghĩ, liệu cha tớ rời bỏ gia đình có phải vì mẹ và tớ hay không.” Ôn Sơ Nịnh im lặng đi vài bước, Trần Nhất Lan dắt xe đi bên cạnh, đèn đường trải dài khiến bóng họ cũng dài theo.
“Ai cũng bảo là do mẹ tớ quá mải mê công việc.”
“Sao lại nghĩ là do cậu?”
“Vì… Vì lúc cha mẹ tớ ly hôn, hai người họ chẳng ai thèm hỏi tới tớ mà chỉ như đang tuyên bố một kết quả. Ở chung với mẹ cũng vui, nhưng mà…” Ôn Sơ Nịnh cúi đầu nhìn cái bóng, hít vào một hơi, cánh mũi cay cay. Cô điều chỉnh lại hô hấp rồi mới chậm rãi nói tiếp, “Nhưng mà, hình như cha tớ không cần tớ nữa.”
“…”
“Tớ cũng biết tớ rất bình thường, có đôi khi cũng nên tự tin hơn một chút, nhưng nghĩ tới chuyện Ôn Hứa giỏi giang hơn mình nhiều tới vậy, nó còn có đủ cả cha lẫn mẹ nữa… Đó vốn dĩ là cũng là cha của tớ mà.”
Trần Nhất Lan im lặng nghe cô nói xong, thầm cân nhắc, có lẽ Ôn Sơ Nịnh không biết chuyện Hứa Yến vốn là vợ cũ của Ôn Thiệu Huy.
Trần Nhất Lan cũng không có ý định nói với cô.
Ôn Sơ Nịnh nói, “Nhiều khi tớ rất muốn cha thấy được tớ, tớ học Taekwondo cũng là vì lúc bé ông ấy luôn tới đón tớ.”
“Cậu đã rất giỏi rồi.”
Câu này nói ra có lẽ hơi sáo rỗng.
Ôn Sơ Nịnh không phải muốn tìm lời an ủi, nói ra được đã giúp cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Những chuyện này là bí mật của riêng cô, ngoài Trần Nhất Lan ra thì chẳng chia sẻ được với ai cả.
Trần Nhất Lan kể cho cô nghe vài câu chuyện cười nhưng tâm trạng Ôn Sơ Nịnh đang u uất nên cũng không mấy chú tâm.
Tới khu nhà tập thể, Trần Nhất Lan nhìn cô lên, cảm giác thế này không ổn cho lắm.
Cậu lấy chìa khóa ra, tra vào ổ, nghe tiếng đóng cửa trên lầu.
Cậu đứng trong hành lang tối đen như mực, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, bầu trời sao lấp lánh giữa đêm đen.
Lúc Ôn Sơ Nịnh quay về, Chu Tuyển Dương đang ngồi trên ghế sô pha gõ bàn phím.
Ôn Sơ Nịnh kéo cửa phòng ra, muốn nói lại thôi.
“Oắt con, có gì thì nói thẳng.”
Chu Tuyển Dương ôm laptop, ngẩng đầu nhìn cô.
“Cậu ơi.”
Ôn Sơ Nịnh thả cặp xuống, đi tới ngồi cạnh anh ta.
“Hử?”
“Cha mẹ con ly hôn có thật là do mẹ con quá lo làm việc không?”
“Sao lại hỏi vậy?”
“Không có gì…”
Ôn Sơ Nịnh hít một hơi, hình như cũng thấy mình hỏi vậy rất vô nghĩa.
Hỏi tới hỏi lui cứ như cố chấp muốn tìm cho ra một lý do rõ ràng vậy.
Nhưng cô chỉ muốn biết trong cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ, rốt cuộc là Ôn Thiệu Huy không cần mình nữa hay là Chu Mộng yêu cầu được ở với cô.
Ngày thường Ôn Sơ Nịnh tùy tiện quen rồi, nhưng chỉ có mỗi chuyện cỏn con này thôi mà cô cứ vô thức nghĩ đi nghĩ lại.
Dù biết rõ có nghĩ cũng không ra, không có kết quả.
“Tình cảm không hợp thôi, nhưng chuyện người lớn thì người lớn tự giải quyết, người như mẹ con lại sợ phiền phức, không muốn tranh cãi với người ta. Ông bà ngoại con nghiêm khắc, bà ấy cũng không giỏi bày tỏ, dù bận nhưng bà ấy vẫn thương con,” Nói xong, Chu Tuyển Dương lấy điện thoại ra cho cô xem, “Con nhìn đi, ngày nào mẹ con cũng nhắn cho cậu nhắc con ngủ sớm, nhớ ăn cơm.”
Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua, quả nhiên trên màn hình điện thoại có rất nhiều tin nhắn từ Chu Mộng.
Tất cả đều là: Nhớ bảo bé Nịnh ăn sáng.
Đừng quên mua sữa chua cho bé Nịnh đấy.
Tối cậu nhớ chuẩn bị đồ ăn khuya cho bé Nịnh.
…
Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua, tự nhiên cảm thấy mình không nên tiếp tục bận tâm tới vấn đề này nữa.
Chu Mộng thương cô — Dù bà không phải là một người mẹ hoàn hảo.
“Ai nói gì với con à?”
“Không ạ.”
“Nói thật cậu nghe.”
“… Hứa Yến, dì Hứa, dạy Toán cho khối tụi con.”
“Đâu phải giáo viên Toán của con đâu hả?”
“Không phải.”
“Ừm, kệ dì ta đi, mụ ấy bị điên đấy.”
“Sao cậu lại nói vậy ạ?”
Ôn Sơ Nịnh không biết chuyện đằng sau cuộc ly hôn của cha mẹ, người ngoài đều bảo là vì Chu Mộng dồn hết tâm trí vào công việc.
Cô thật sự không biết, chỉ nhớ thoáng loáng rằng trước khi ly hôn, Chu Mộng từng vướng vào một vụ kiện, còn bị bệnh viện sa thải nữa.
Lúc đó rất nhiều người chỉ trích Chu Mộng nhưng bà chẳng mấy để tâm, chỉ quay về nói một câu, có một công ty y tế mời bà về làm việc, bà vẫn làm trong ngành y nhưng chỉ đổi sang công việc khác thôi.
Chính ngày hôm ấy, hai người Ôn Thiệu Huy và Chu Mộng im lặng cả ngày, hôm sau thì làm thủ tục ly hôn.
“Chẳng phải sao, Hứa Yến khiến con không vui mà,” Chu Tuyển Dương trầm ngâm một lúc, “Bình thường con ít nói chuyện với dì ta thôi, mình lo học cho giỏi là được.”
“Vâng ạ.”
Ôn Sơ Nịnh không hỏi nhiều nữa mà chỉ khẽ gật đầu.
“Ừm, nếu học mệt quá thì nói với cậu một tiếng, cậu sẽ dẫn con ra ngoài ăn.”
“Vâng ạ.”
Cuối cùng tâm trạng của Ôn Sơ Nịnh cũng hơi tốt lên, cô về phòng lấy đồ ngủ rồi tắm rửa.
Chu Tuyển Dương cũng chẳng làm phiền cô mà đi nghỉ sớm.
Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, không kiềm được lại cầm điện thoại lên xem một chút.
Cũng chính lúc này, Trần Nhất Lan gửi tin nhắn cho cô.
[Ngủ chưa?]
[Vẫn chưa.]
[Ra đây chút đi, có chuyện quan trọng.]
Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, trong phòng chỉ bật đèn bàn, ánh đèn dịu nhẹ bao trùm quanh người, cô hỏi, [Chuyện gì vậy?]
[Ra đây rồi tớ kể cho.]
Ôn Sơ Nịnh thấy có hỏi cũng chẳng được gì nên bèn tắt điện thoại, xuống giường, có lẽ cũng không xa nên cô vẫn mặc đồ ngủ và mang dép bước ra.
Trần Nhất Lan đứng dưới lầu, mặc quần đùi áo phông, chân dài dáng cao. Con hẻm mờ tối và hành lang cũ kỹ, bóng cây loang lổ lay động, ánh sáng vụn vặt rơi xuống gương mặt của cậu, đường nét thiếu niên tuấn tú mà sắc sảo.
“Muộn thế này rồi mà còn đi đâu thế.”
“Cậu nghĩ tớ lừa cậu à.”
Trần Nhất Lan nắm chặt cổ tay cô đi nhanh, Ôn Sơ Nịnh chân đá dép lê, “Cậu đi chậm tí đi, dép tớ sắp bung ra rồi đây này.”
“Cậu đúng phiền đấy.”
“… Cậu gọi tớ ra đây rồi mà còn chê tớ à.”
“Ai chê cậu đâu, đây là lời thúc giục đầy thiện ý nhé.”
Ôn Sơ Nịnh mặc kệ cậu.
Trần Nhất Lan kéo cô vòng ra sau khu chung cư, ở đây có một đoạn đường ray xe lửa và ga tàu bỏ hoang.
Giao thông thành phố Lâm Giang càng ngày càng phát triển, tàu cao tốc, tàu điện ngầm, máy bay,… Vì thế nên xe lửa thông thường rất hiếm thấy.
Trước đây chỗ này chỉ là một sân ga rất nhỏ, chủ yếu phục vụ cho việc vận chuyển hàng hóa bằng mấy đoàn tàu xanh.
Lúc bé ở đây có rất nhiều cây dương, có vài cụ già còn nhặt hoa dương về làm bánh bao nữa, siêu ngon.
Đám trẻ bọn họ thường chạy tới đây, ngồi trên bức tường thấp để ngắm tàu hỏa từ xa.
Bánh xe lửa đập vào đường ray phát ra tiếng loang choang, đám trẻ dùng tay làm loa bên miệng, tưởng tượng rằng trên tàu có những vị khách thần bí.
Ngoài chuyện này ra, ký ức của Ôn Sơ Nịnh đối với nơi này còn có một ngôi nhà nhỏ xây bằng gạch đỏ.
Hồi đó cô toàn đi theo sau lưng Trần Nhất Lan, Trần Nhất Lan kéo cô lên, cả hai ngắm sao ngắm trăng ở đây. Có lần, Trần Nhất Lan còn mua pháo hoa que cho cô nữa.
Còn giờ đây, đã không còn là thời thơ ấu nữa.
Ôn Sơ Nịnh dễ dàng leo lên được bức tường thấp kia.
Trần Nhất Lan vẫn tốt bụng đỡ cô một tay.
Ôn Sơ Nịnh ngồi trên tường thấp với cậu.
Đường ray bỏ hoa đã mọc đầy cỏ dại, mấy cây dương vẫn đứng sừng sững bên tường.
Trần Nhất Lan lấy từ trong túi ra thứ gì đó rồi đưa cho cô.
Ôn Sơ Nịnh nhận lấy, mỉm cười.
Trần Nhất Lan không mua được pháo hoa que nên mua loại có hình ngôi sao, giống như kiểu thường cắm trên bánh kem vậy.
Cậu mua một hộp nhỏ.
Sau đó lại đưa cô một chiếc bật lửa.
“Cạch” một tiếng, ngọn lửa bùng lên.
Ôn Sơ Nịnh cẩn thận cầm một que pháo hoa đưa tới gần, ánh sáng vỡ ra rực rỡ.
“Ước gì đó đi.”
“Hôm nay có phải sinh nhật tớ đâu.”
“Ai nói cậu chỉ có sinh nhật mới được ước vậy,” Trần Nhất Lan ngồi sát cạnh cô, “Không vui thì cứ ước thôi.”
“Ai quy định vậy?”
“Trần Nhất Lan đặc biệt quy định cho Ôn Sơ Nịnh đấy.”
“…”
Ôn Sơ Nịnh không có tâm trạng để ước, cô suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Thế thì chắc biết ước gì, chúc cậu đậu Đại học Hoài Xuyên, tớ cũng thi đậu Ngoại ngữ Hoài Xuyên đi.”
— Nếu vậy, có lẽ cậu vẫn sẽ ở cạnh tớ.
Câu sau cũng chỉ dám giấu nhẹm trong lòng.
Trần Nhất Lan khẽ cười, “Lời ước của cậu chẳng chuyên nghiệp tí nào.”
“Thế theo cậu như thế nào mới gọi là chuyên nghiệp?”
Nói rồi, Ôn Sơ Nịnh nghiêng đầu nhìn cậu.
Que pháo hoa trong tay cô vẫn đang cháy, gió đêm lành lạnh, cô không buộc tóc mà xõa dài trên bờ vai.
Trần Nhất Lan nhìn cô, gương mặt cô nhỏ chừng bàn tay, đôi mắt hạnh trong trẻo thuần khiết, vì mới tắm xong nên trên người cô vẫn thoang thoảng mùi sữa tắm.
Có mùi hoa nhài thơm nhẹ, dường như còn phảng phất hương thơm cơ thể dịu nhẹ nữa.
Ước thế nào mới gọi là ước chuyên nghiệp à?
Có lẽ cũng chẳng có, vì về điều ước, Trần Nhất Lan lại có một vài suy nghĩ riêng —
Điều ước của tớ là cậu sẽ mãi ở bên tớ.
Trong cuộc đời mười bảy năm của cậu, có một người như cô băng qua từng sớm tối, từng cơn mưa gió trong suốt mười bảy năm ấy. Chỉ có một mình cô không ngừng khích lệ cậu, nâng niu từng giấc mơ đã từng vụn vỡ của cậu, khiến cậu gắng gượng đi tiếp biết bao lần.
Cậu muốn trở thành bức tường vững chãi dành cho cô.
Cậu muốn Ôn Sơ Nịnh luôn tỏa sáng.
Không ai có thể khiến cô mờ nhạt được.
“Hôm nay thời tiết tốt đấy, nghe nói sẽ có sao băng nữa.”
“Cậu cũng tin cái đó à, lần trước tớ nghe nói có gì mà mưa sao băng Sư Tử gì đó, đợi cả đêm có thấy gì đâu.”
Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu lên nhìn trời.
Trần Nhất Lan không nhìn bầu trời mà ánh mắt rơi vào gương mặt nghiêng nghiêng của cô.
Trong trẻo, tựa như những ưu tư phiền muộn kia đã biến mất hết.
Cậu thở phào, yên tĩnh ngồi cạnh cô.
Thật ra Trần Nhất Lan mua rất nhiều pháo hoa que, Ôn Sơ Nịnh bèn đốt nguyên một nắm nhỏ luôn.
Những đốm sáng rực rỡ như thắp bừng cả đêm tối, cô huơ huơ chùm pháo hoa cho cậu xem.
Ôn Sơ Nịnh không nói gì nhưng tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, cô chỉ mỉm cười, Trần Nhất Lan cũng nhìn cô mà cười. Sự rung động được giấu kín tựa một cơn gió đêm mênh mông mà dịu dàng thổi qua lồng ngực, lan khắp cơ thể rồi đọng lại nơi gò má, một thoáng thế thôi, chỉ có cậu mới cảm nhận được hơi ấm và cơn bỏng rát ấy.
Trời đêm từ xanh chuyển thành đen, những vì sao nằm rải rác, vầng trăng khuyết sáng tỏ.
Hai người giấu những tâm sự trong lòng, chẳng ai dám nói trước, chỉ ngồi cạnh nhau đón gió đêm trên bức tường thấp ấy. Tháng ngày tuổi thơ suốt mười mấy năm đã bện thành thơ, còn rung động thì nấp sau những câu từ trong bài thơ ấy.
Ôn Sơ Nịnh đốt hết sạch pháo hoa que, còn rất có ý thức bảo vệ môi trường mà gom hết rồi vứt vào thùng rác gần đấy.
Trần Nhất Lan nhảy xuống một cách thật ngầu.
Ôn Sơ Nịnh vứt rác xong thì chạy chậm quay lại đó.
“Vui không?”
Ôn Sơ Nịnh liếc cậu, “Đỡ hơn nhiều rồi.”
“Nào, ôm một cái nhé?”
Cậu giang hai tay ra.
Ôn Sơ Nịnh thấy má mình nóng lên, “Tự dưng ôm tớ làm gì?”
“Đang an ủi cậu chứ sao?”
Cô không tới gần, Trần Nhất Lan lại đi về phía cô. Cậu rất cao, hai cánh tay dài, chỉ nhẹ nhàng vòng qua một chút.
Mặt cô áp sát áo thun của cậu, chất vải mỏng mềm, bên dưới là nhiệt độ cơ thể ấm áp mà dịu dàng của cậu thiếu niên.
Dường như một đêm tối chẳng có gì đặc biệt đã được thắp sáng.
Giọng nói Trần Nhất Lan vang lên trên đỉnh đầu cô, rất thấp, rất khẽ, “Ôn Sơ Nịnh, tớ và cậu đã biết nhau được mười bảy năm rồi.”
“Ừm.”
“… Ừm.”
Kỳ lạ, thật kỳ lạ.
Chẳng nói hết câu nhưng có vẻ như cả hai đều hiểu ý nhau.
Ôn Sơ Nịnh nói, “Cậu tính bảo là sẽ còn rất nhiều mười bảy năm nữa đúng không?”
“… Ừm.”
“… Tớ cũng nghĩ vậy.”
“…”
“Trần Nhất Lan, cảm ơn cậu nhé.”
“Đừng khách sáo.”
“… Tớ đâu có khách sáo với cậu.”
“… Vậy thì cậu lịch sự thật đấy.”
“…”
Hai người cứ câu được câu mất mà trở về.
Trần Nhất Lan đứng ở tầng 4 chúc cô ngủ ngon, sau đó nhìn cô lên lầu.
Chu Tuyển Dương đã ngủ rồi.
Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, không chỉ không buồn ngủ mà chỉ cần xoay người là có thể nghe thấy tiếng tim đập vang dội của mình.
Trong màn đêm, từng nhịp mạnh mẽ, vang vọng.
Nhắm mắt lại vẫn có thể cảm nhận được chất vải cotton mềm mại và dịu dàng áp sát má mình, cả làn da nóng rực của cậu và tiếng tim đập đầy sức sống trong lồng ngực nữa.
Cô đã thầm ước hai chuyện —
Ôn Sơ Nịnh thi đậu Ngoại ngữ Hoài Xuyên, Trần Nhất Lan vào được Đại học Hoài Xuyên.
Và còn, cô mong cậu sẽ luôn ở bên cạnh mình.
Ôn Sơ Nịnh không ngủ được nên bật dậy, mở đèn bàn lên, ghi một câu lên tờ giấy note —
Mình bảo, chúng ta vẫn còn rất nhiều mười bảy năm nữa, Trần Nhất Lan nói, ừ.
Ôn Sơ Nịnh viết xong thì gấp tờ giấy lại, cẩn thận nhét vào con heo tiết kiệm.