Thời gian nhoáng cái đã tới cuối tháng 9.
Đại hội thể thao lần này đã rộn ràng từ mấy ngày trước, hành lang trường lúc nào cũng có vài ba học sinh tụm lại trò chuyện, bàn xem hôm đó ra sân vận động thế nào, xem các bạn trong lớp ai đăng ký môn gì.
Đối với trường trọng điểm như họ, Đại hội thể thao là một khoảng thời gian thư giãn ngắn ngủi, thậm chí cả tuần trước và sau hội thao, không khí trong lớp cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Đây là sàn đấu của những cuộc tranh tài gay cấn, cũng là dịp để các cô gái có cớ đi ngắm nam sinh mà mình thầm thích, cũng là thời khắc mà các thiếu niên mang đầy khí thế của tuổi trẻ, thoải mái đổ mồ hôi một cách nhiệt huyết.
Một ngày trước Đại hội thể thao, không khí trong lớp náo động chưa từng thấy.
Minh Đào cũng bỏ luôn tiết Văn, chỉ đứng trên bục nói vài điều cần để ý.
“Đại hội thể thao tổ chức ở sân vận động thành phố, sáng mai tập trung tại lớp 7:00, trường đã thuê xe buýt rồi, hai lớp một chiếc. Mai thầy sẽ dẫn lớp ta tới khán đài của mình, nếu tụi em mang theo thức ăn thì nhớ mang cả túi đựng rác nhé, phải văn minh, đừng nghĩ mình đang đi dã ngoại đấy! Phải thể hiện tác phong của trường Trung học số 1 của chúng ta, biết chưa! Còn nữa, mỗi bạn viết năm câu khẩu hiệu về hội thao, tới đó phải lên bục đọc đấy, Diệp Hạo Đông, chuyện này giao cho em đấy nhé!”
Minh Đào dặn tiếp, “Mỗi đứa năm câu, vào lớp là nộp!”
Lớp học bên dưới reo hò.
Có lẽ tiết học cũng chẳng tiếp tục được nữa, Minh Đào mở máy lên. Thầy không phải kiểu giáo viên truyền thống chỉ biết bắt học sinh học thuộc lòng, mỗi khi gặp bài văn khó hiểu, thầy hay tìm vài tập Bách Gia Giảng Đàn* để họ nắm thêm về bối cảnh, có mấy bài chọn đọc trích từ Hồng Lâu Mộng thì Minh Đào cũng cho họ xem vài tập phim.
(*) Một chương trình về kiến thức học thuật của đài CCTV.
Học sinh rất thích kiểu này.
Thôi Bình Bình cũng thế, tốc độ chương trình học trong trường rất nhanh, ngữ pháp khô khan dễ khiến mọi người buồn ngủ, Thôi Bình Bình hay tìm vài bộ phim nước ngoài, tải về lưu sẵn ngoài màn hình để tới khi học chiếu cho họ xem.
Giờ Minh Đào thấy họ chẳng còn tâm trí học hành nữa nên bèn tìm phim cho họ xem.
Chẳng ai muốn xem Bách Gia Giảng Đàn hay Hồng Lâu Mộng cả, những phim khác ngoài màn hình đều là do cô tiếng Anh Thôi Bình Bình tải về.
Có một bộ tên là “Flipped”.
“Xem cái này đi.” Minh Đào mở máy chiếu lên rồi quay về văn phòng lấy cốc nước.
Mấy đứa con trai cũng tự giác kéo rèm, tắt đèn.
Giữa ban ngày, trong phòng học bỗng chốc tối lại.
Mỗi lúc thế này, trong lòng lại dấy lên những suy nghĩ vu vơ.
Mấy cô gái ngồi hàng đầu không xem mà gục xuống bàn làm bài.
Vài bạn học ở giữa thì xem rất nghiêm túc.
Mấy bạn nam phía sau có người xem, có người thì úp mặt xuống bàn ngủ luôn.
“Ê, Tôn Gia Diệu đi vệ sinh rồi, cậu có muốn xuống ngồi chỗ cậu ấy không?” Thư Khả Bội nhỏ giọng hỏi, nhướng mày với cô.
Ôn Sơ Nịnh không có ý kiến, mấy hàng cuối vốn chẳng ai để ý, mà tiết này cũng đang xem phim nên chắc không ai quản đâu.
Ôn Sơ Nịnh thu dọn đồ đạc rồi đi qua — Thật ra cũng chẳng có gì để dọn.
Trần Nhất Lan đang nằm trên bàn, tiết trước là tiết Thể dục, chỉ thấy cậu với Tôn Gia Diệu chạy mấy vòng, chắc giờ mệt lắm rồi.
Tôn Gia Diệu mới đi vệ sinh về đã thấy chỗ mình bị chiếm, bàn trước thì trống.
Cậu ta chép miệng một cái, Ôn Sơ Nịnh giơ ngón tay lên ra hiệu “Suỵt”.
Tôn Gia Diệu ném cho cô một ánh mắt đầy ẩn ý — Hiểu, hiểu hết, chắc chắn hai người có gì đó rồi.
Ôn Sơ Nịnh giơ chân dưới bàn đá cậu ta một cái.
Tôn Gia Diệu bịt miệng cười.
Thư Khả Bội rất có tâm — Nhưng lúc Tôn Gia Diệu ngồi cạnh, cô ấy lại căng thẳng hơn, siết chặt cây bút làm bài.
Tôn Gia Diệu nhìn, ghé tới gần, hạ giọng nói, “Bạn học à, cậu cầm đề ngược rồi kìa.”
Thư Khả Bội cúi đầu nhìn, vội vàng xoay tờ giấy lại.
Tôn Gia Diệu bật cười, nhưng cậu thiếu niên đầu óc đơn giản sao hiểu được những tâm tư chộn rộn, thấm thỏm như này chứ?
Ôn Sơ Nịnh ngồi vào chỗ Tôn Gia Diệu, bàn Tôn Gia Diệu rất sạch sẽ.
Màn hình đang chiếu Flipped, cô từng nghe nói về phim này rồi, là tượng đài của dòng phim lớn lên cùng nhau.
Cô có cầm theo một đề thi tiếng Anh.
Kết quả lại không kìm được ánh mắt đang dừng lại trên người Trần Nhất Lan.
Cậu gục trên bàn, dáng cao chân dài, quần dài đồng phục đen, áo sơ mi trắng cởi ra lót dưới tay, ở trong là áo thun trắng, cánh tay lộ ra đường nét rắn chắc.
Trong lớp học rất tối.
Trần Nhất Lan gối mặt lên cánh tay, đường nét góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tinh tế, dáng mắt rất đẹp, lúc nhắm lại chỉ thấy hàng mi đen dài rủ xuống như lông qua, sống mũi cao vút.
Ôn Sơ Nịnh lặng lẽ nhìn cậu, tự nhiên nhớ tới —
Hôm tới Hoài Xuyên trước khi khai giảng, chỉ một vết thương nhỏ xíu mà cậu cũng cố tình chọn miếng băng cá nhân màu hồng, còn nhẹ nhàng thổi cho cô nữa.
Hay là, cậu trai dáng dấp cao ráo đứng tựa vào tay vịn xe buýt, gương mặt phóng khoáng như giấu muôn vàn tia nắng sớm, sau lưng cậu là ráng chiều cam rực nơi chân trời, là ngôi trường trong mơ của cô, là phố xá nhộn nhịp, là ánh hoàng hôn thiêu đốt khiến tim cô đập liên hồi.
Cậu ấy nói —
“Hai chúng ta hứa với nhau được không, cậu thi vào Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên, tớ thì giành huy chương Vàng, tớ với cậu cùng nhau cố gắng.”
Những ký ức đó chợt ùa về khiến khóe môi cô bất giác cong lên.
Ngẩng đầu nhìn, các bạn trong lớp đang say sưa xem.
Trên màn hình, người ông đang nói với nhân vật chính rằng —
“Con người mỗi người một vẻ, kẻ hào hoa, kẻ bóng bẩy. Nhưng đến một lúc nào đó con sẽ tìm ra được người tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Đến lúc đó, con sẽ nhận ra không thứ gì có thể so sánh được với người đó nữa.”
Ôn Sơ Nịnh cong môi cười.
Cô vừa cười vừa cầm bút lên định làm bài, ai ngờ người bên cạnh lại cử động khiến cô phải nhìn thoáng qua.
Hình như Trần Nhất Lan chưa ngủ, cậu mở mắt ra, đôi mắt màu trà sẫm lười biếng nhìn về phía cô, rèm cửa sau của lớp bị gió thổi khẽ lay động.
Một tia nắng rọi vào, lướt qua gương mặt Ôn Sơ Nịnh và sống mũi thanh tú của cô.
Thậm chí cậu còn thấy rõ được nốt ruồi nhỏ xíu trên chóp mũi cô.
Ôn Sơ Nịnh giả vờ bình tĩnh, cầm bút làm bài.
Trần Nhất Lan chống người ngồi dậy, liếc qua màn hình.
Cậu thoại ấy được dịch thành, người ấy sẽ giống như cầu vồng, gặp rồi mới biết có tồn tại.
Trần Nhất Lan không lên tiếng, họ trở thành bạn cùng bàn trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Chẳng ai nói gì, cô cúi đầu làm bài, cậu thì hắng giọng, lấy bản kế hoạch huấn luyện mà huấn luyện viên Cảnh gửi cho mình ra xem.
Lại vô thức nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Cậu chợt nhớ tới ngày ấy cõng cô nhảy qua nước, cô nằm trên lưng cậu, cẩn thận giơ ô che cho cậu.
Cô nâng niu giữ gìn thú bông mà cậu tặng.
Ở trạm xe buýt sau cơn mưa, cô mua cho cậu một ly đồ uống nóng để làm ấm tay.
Từng khung cảnh hiện ra trong đầu, Trần Nhất Lan cũng chỉ nhớ được câu thoại này.
Gặp nhau rồi, những thứ khác đều không còn quan trọng nữa.
Vì lớn lên cùng nhau, quá hiểu nhau nên ranh giới mơ hồ đó lại trở nên đột ngột.
Cô cứ luôn tự ti vì Ôn Hứa, nhưng cô cũng là Ôn Sơ Nịnh duy nhất của cậu mà.
Có những lời cứ nghẹn nơi cổ họng, mãi chẳng thốt ra được.
Cuối cùng Trần Nhất Lan cũng chẳng còn tâm trí đâu mà xem phim nữa.
Cậu lại gục đầu xuống bàn, gối lên cánh tay, xoay mặt về phía Ôn Sơ Nịnh.
Ôn Sơ Nịnh có muốn tập trung cũng chẳng tập trung nổi.
Trần Nhất Lan giơ tay chữ V đưa qua, đưa lên chỗ đầu cô.
Rèm cửa sau lại bị gió thổi, cô nghiêng đầu nhìn lên tường.
Trên tường in bóng cô, tóc buộc đuôi ngựa, trên đầu như có thêm hai cái tai thỏ.
“Cậu rảnh lắm à!” Ôn Sơ Nịnh siết chặt bút, trừng mắt nhìn cậu.
Trần Nhất Lan cố nhịn cười, thả tay xuống, nhẹ nhàng vuốt lên tóc cô rồi khẽ nói, “Đáng yêu hơn nhiều mà.”
“Xàm quá!”
“Nói thật đấy.” Trần Nhất Lan bỗng đến gần.
“Thật giả cái gì?”
Cậu đột nhiên ghé tới, lưng Ôn Sơ Nịnh bất giác căng lên, ngồi thẳng tắp.
Cậu nhìn gương mặt cô, có vẻ nghiêm túc mà hết sức chăm chú.
Vì mới gục đầu nằm nên tóc cậu hơi rối, để lộ vầng trắng mịn màng.
Đôi mắt cậu màu trà sâu thẫm.
Nét mặt như đang tính nói gì đó quan trọng lắm vậy.
Ôn Sơ Nịnh siết chặt bút, tự nhiên nghĩ hình như cậu cũng đi sau khi Đại hội thể thao kết thúc đúng không nhỉ?
Chưa kịp nghĩ nhiều thì Trần Nhất Lan đã mở miệng.
“Tớ không nghĩ được mấy câu bóng bẩy, Ôn Sơ Nịnh, tớ chỉ có ba câu muốn nói với cậu thôi. Trần Nhất Lan luôn ở bên cạnh cậu; cậu là người giỏi nhất; đừng quên lời hứa của tụi mình đấy.”
— Cậu thi vào Ngoại ngữ Hoài Xuyên, tớ giành huy chương Vàng.
“Có nghe không đấy?”
“… Nghe rồi.”
“Tụi mình đã biết nhau mười bảy năm rồi, cậu hiểu ý tớ mà đúng không?”
“Hả?”
“Tớ nghiêm túc đấy.”
Tim Ôn Sơ Nịnh chợt đập mạnh.
“Biết rồi.”
Cô cũng nhỏ tiếng trả lời.
Trần Nhất Lan ừ một tiếng, cúi đầu xem tài liệu tiếp.
Ôn Sơ Nịnh cầm bút, đề tiếng Anh lúc này là dịch cụm từ.
A: Flipped
B: Have a crush on sb.
C: See eye to eye
D: Time will tell
Trái tim rung động.
Yêu đơn phương ai đó.
Tâm đầu ý hợp.
Thời gian sẽ trả lời.
Ôn Sơ Nịnh thầm tạo ra một câu —
Flipped.
I have a crush on TNL.
I hope we can see eye to eye.
I hope time will tell.
Mình mong tụi mình tâm đầu ý hợp, mình cũng mong thời gian sẽ trả lời.