Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 30.




Ôn Sơ Nịnh đáp vài câu lấy lệ, thi thoảng Ôn Hứa cũng góp lời, có lẽ vì không có Hứa Yến nên bầu không khí trong xe cũng xem như thoải mái.

Ôn Thiệu Huy lái xe hết hai, ba tiếng mới tới nơi.

Đúng là xa nội thành thật.

Trên đường Ôn Thiệu Huy còn bảo, “Bé Nịnh à, con còn nhớ chú Trương hồi trước không? Chú đồng nghiệp cũ của cha đấy, khu du lịch này là do chú ấy mở.”

Ôn Sơ Nịnh hơi mờ mịt, ký ức với Ôn Thiệu Huy đã đứt quãng từ sau năm cô 6 tuổi rồi.

Chú Trương này chắc cũng chỉ gặp cô một hai lần lúc còn bé thôi.

“Cha ơi, có phải chú Trương mà Tết năm ngoái hẹn cha ăn cơm không?” Ôn Hứa hỏi.

“Ừ, là chú ấy đấy.”

Ôn Thiệu Huy cười lúng túng.

Ôn Hứa lại luyên thuyên thêm vài câu, Ôn Sơ Nịnh thì ở cạnh im lặng lắng nghe, không biết chen vào đâu.

Điện thoại trong tay cô hơi rung lên, là Trần Nhất Lan gửi một video ngắn tới.

Cậu đã tập xong, đi ra khỏi trung tâm huấn luyện, ngoài cửa sổ là những tán cây xanh tốt, trời trong nắng ấm. Ôn Sơ Nịnh cũng vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hôm nay thời tiết rất đẹp.

Hắn đã luyện tập kết thúc, theo trung tâm huấn luyện đi ra đến, kính ngoài cửa sổ cây xanh tươi tốt, trời trong rảnh nắng ấm, Ôn Sơ Nịnh cũng vô thức nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, hôm nay thời tiết rất đẹp.

Trên mặt kính phản chiếu lại bóng dáng của Trần Nhất Lan.

Trần Nhất Lan cứ như chỉ tiện tay chia sẻ ánh nắng hôm nay với cô.

Ôn Sơ Nịnh chậm rãi gõ, hôm nay tớ lên núi với cha.

Trần Nhất Lan không trả lời.

Đường hơi xa, Ôn Hứa chơi điện thoại một lúc rồi lấy một hộp khoai tây chiên từ trong ba lô ra, đưa cho Ôn Sơ Nịnh.

“Chị ơi.”

“Cảm ơn nhé.”

Ôn Sơ Nịnh hơi ngỡ ngàng, nhưng vẫn nhận lấy.

Năm nay Ôn Hứa mới lên lớp 7, nhân lúc không có Hứa Yến, nó phàn nàn rằng mẹ đăng kí cho mình quá nhiều môn, cuối tuần mà chẳng có thời gian rảnh ra ngoài chơi với bạn bè nữa.

“Cha ơi, cha có thể nói với mẹ việc con không muốn học Olympic Toán không, con muốn học vẽ cơ.”

“Đó là vì tốt cho con mà, con học lớp chuyên nên áp lực nhiều, tới khi lên đại học sẽ khỏe hơn thôi.”

Ôn Thiệu Huy pha trò cho qua, Ôn Hứa thì bĩu môi, tỏ vẻ không vui cho lắm.

Ôn Sơ Nịnh chưa từng trải qua áp lực như thế.

Khu nghỉ dưỡng nằm ở lưng chừng núi, ở đây được chính phủ phát triển, có thác nước, núi non, chung quy là muốn k.ích thích kinh tế địa phương. Chú Trương mà Ôn Thiệu Huy nhắc đang mở một nhà hàng nông trại ở đây.

Khu nghỉ dưỡng rất rộng, có kiến trúc giả cổ, hồ nước, đằng sau còn có cả ao cá.

Người lớn tuổi khá thích ở đây, rời xa phố xá sầm uất, đồ ăn là rau củ tươi sạch, cảnh vật vẫn còn nguyên sơ xinh đẹp.

Ôn Thiệu Huy dẫn hai đứa con gái đi câu cá, Ôn Hứa không có hứng thú lắm, Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng mặn mà gì.

Ôn Thiệu Huy tự cầm cần câu tới cạnh ao cá, Ôn Sơ Nịnh và Ôn Hứa thì ngồi dưới chòi nghỉ mát.

Ôn Hứa trợn mắt, lấy bài tập ra làm. Ôn Sơ Nịnh nhìn sơ qua, cô không hiểu đề Toán nâng cao cho lắm.

Ôn Hứa uể oải nhìn Ôn Sơ Nịnh, “Chị ơi, mẹ chị có bắt chị đi học thêm không?”

Ôn Sơ Nịnh lắc đầu.

Ôn Hứa có phần ghen tị, “Em có gặp dì Chu rồi.”

“Mẹ chị đẹp thật, sang lắm,” Ôn Hứa nói, “Trước đây mẹ em còn bảo mẹ chị không biết lo cho gia đình, nhưng em vẫn thấy ghen tị với chị. Em chưa từng được ngủ nướng, chị tin không, tới giờ đến đôi tất của em cũng do mẹ chọn đấy.”

Ôn Sơ Nịnh chẳng biết nên an ủi nó thế nào, “Sau này em lớn rồi sẽ đỡ hơn thôi.”

Ôn Hứa vẫn còn rất ngây thơ, xen lẫn trong đó là tính nổi loạn thời dậy thì, dù bị Hứa Yến áp chế nhưng mầm mống phản kháng đã bắt đầu trỗi dậy.

Ôn Hứa cúi đầu làm bài, một lúc sau điện thoại nó reo lên, là Hứa Yến gọi tới. Ôn Sơ Nịnh ngồi ở băng đá bên cạnh, nghe rất rõ ràng.

Giọng điệu Hứa Yến nghiêm khắc bảo nó đừng mải chơi, ra ngoài cũng phải làm cho xong bài tập, sau đó chất vấn tại sao Ôn Hứa không mặc chiếc váy mình đã chọn.

Ôn Hứa vốn đang bực bội vì phải làm bài, cãi lại mấy câu rồi cúp máy luôn.

“Có lẽ mẹ em cũng chỉ muốn tốt cho em thôi.”

Ôn Sơ Nịnh nói.

Dù cô cũng không hiểu cái kiểu tốt đầy kiểm soát của dì ta.

Ôn Hứa phàn nàn, “Em phục cha em ghê ấy, chị không biết đâu, em có một điều ước…”

“Ước gì?”

Ôn Sơ Nịnh ghé tới gần.

Ôn Hứa thấp giọng nói, “Dù nghe hơi ác nhưng nhiều khi em lại mong hai người họ ly hôn. Mẹ em kiểm soát kinh khủng, ép em đứng đầu lớp thì thôi đi, còn ép em phải mặc đồ bà ấy mua, không cho em mặc váy ngắn trên gối, cấm cả áo hai dây nữa…”

“Mỗi lần hai người họ cãi nhau, em chỉ mong cha em cứng rắn hơn một chút, nhưng mẹ em lại là sư tử cái, cha em không dám lên tiếng, cuối cùng đến cả em cũng bị mắng lây…”

Đúng là con gái tuổi dậy thì, phàn nàn mãi không dứt.

Ôn Sơ Nịnh nhìn nó với ánh mắt đồng cảm, chỉ có thể an ủi mấy câu.

Nhưng cũng ngay lúc này, Ôn Sơ Nịnh chợt nhận ra… Hình như mình không còn quá ghen tị với Ôn Hứa nữa.

Có lẽ thứ cô ghen tị không phải là một mái nhà hoàn chỉnh, mà là vì cô thiếu một người cha.

Ôn Sơ Nịnh nhìn Ôn Thiệu Huy đằng xa, ông ta đang câu cá bên ao.

Cô từng ghen tị vì những bài viết thời cấp 2 thường có đề bài là viết về cha của em.

Cô cứ xoay vòng trong những câu chuyện hồi 6 tuổi, đầu óc trống rỗng.

Thầy cô lại chọn bài văn xuất sắc nhất để đọc trước lớp, cô ngồi dưới nghe các bạn kể từng câu chuyện nhỏ mà trong lòng ngưỡng mộ khôn nguôi.

Bữa trưa ăn ở chân núi, Ôn Thiệu Huy gọi một nồi gà hầm đất sét kèm theo vài món đặc sản.

Ôn Hứa cau mày, “Chúng ta lên núi để ăn rau rừng hả cha?”

“Con ăn thử đi, món rau trộn này ngon lắm, về thành phố là chẳng được ăn nữa đâu.”

“Dở muốn chết.” Ôn Hứa đặt đũa xuống.

Ôn Thiệu Huy lại gắp cho Ôn Sơ Nịnh một miếng, “Bé Nịnh ăn thử đi con, đây là hoa bí, chiên lên ăn ngon lắm, hồi nhỏ tụi cha hay ăn…”

Ôn Sơ Nịnh cắn thử một miếng, hơi ngọt.

Thực ra cô không thích đồ chiên rán cho lắm.

Chiều đó, Ôn Thiệu Huy tính dẫn cả hai đi hái lê Trung Quốc, Ôn Hứa không muốn đi, Ôn Sơ Nịnh thì rất quý trọng cơ hội như thế.

Nhất là khi Ôn Thiệu Huy đi đằng trước, tiện tay hái được trái to nhất, rửa qua dòng suối rồi đưa cho cô.

Ôn Sơ Nịnh cảm thấy trái lê ấy, ở một phương diện nào đó, đã khiến cô hoàn toàn hài lòng, hài lòng tới mức có thể bù đắp lại khoảng trống mang tên tình cha.

Ba người ngồi nghỉ trong vườn lê.

Ôn Thiệu Huy xắn tay áo ngồi cạnh Ôn Sơ Nịnh.

“Bé Nịnh nhớ học cho giỏi nhé,” Ôn Thiệu Huy cảm thán, “Cảm giác lâu lắm rồi chưa dẫn con đi chơi.”

“Không  sao ạ.”

“Dì Hứa của con tính ra cũng tốt, có rảnh con cứ tới nhà ăn cơm nhé, giờ mẹ con công tác ở nước ngoài rồi, có gì cứ bảo với cha.”

“Vâng, con biết rồi.”

“Ôi… Chớp mắt một cái mà con đã lớn thế này rồi, cha còn nhớ hồi bé con nghịch lắm.”

Ôn Thiệu Huy cố gắng giúp bầu không khí vui lên.

Ôn Sơ Nịnh nhìn ra bầu trời xa xa, đã hơn 4 giờ chiều, hôm nay đã kết thúc, cha sẽ lại rời xa cô.

Ôn Sơ Nịnh yên lặng ngồi cạnh ông ta.

Ôn Hứa đang hái lê ở cây lên đằng trước, hái được một giỏ nhỏ.

Kết quả tự dưng nó ôm bụng ngồi thụp xuống, Ôn Thiệu Huy vội chạy qua, “Sao vậy con?”

“Cha ơi, con đau bụng quá…” Ôn Hứa ngồi xổm trên đất, tay ôm chặt bụng dưới bên phải, gương mặt nhỏ trắng bệch như sắp ngã quỵ ra đất.

“Con bị gì vậy?” Ôn Thiệu Huy vội hỏi, “Đi nổi nữa không? Ăn trúng gì à?”

“Không biết nữa… Con thấy buồn nôn quá…”

Mặt Ôn Hứa tái mét, trán nhễ nhại mồ hôi, cảm thấy rất buồn nôn.

Ôn Thiệu Huy thấy nó không đi nổi nữa vội bế Ôn Hứa lên, Ôn Sơ Nịnh cũng bối rối chạy theo.

Ôn Thiệu Huy chạy về phía khu nghỉ dưỡng trước, chú Trương không có ở đây, mấy chị phục vụ bảo gần đây có bệnh viện thị trấn. Chị gái nhìn Ôn Hứa trong xe, lo lắng nói, “Chắc con bé không bị bệnh cấp tính gì đâu nhỉ…”

Ôn Thiệu Huy bảo Ôn Sơ Nịnh lên xe chung rồi lái tới bệnh viện thị trấn gần đây.

Ôn Sơ Nịnh ngơ ngác đứng ở cổng bệnh viện, Ôn Thiệu Huy xuống xe bế Ôn Hứa rảo chân đi vào, cô không biết đi theo hay ở lại nên chỉ đành ngồi ở ngoài.

Ôn Thiệu Huy bế Ôn Hứa đi kiểm tra, mặt Ôn Hứa tái mét, mồ hôi thấm đẫm mái tóc. Bác sĩ vội vàng đẩy nó đi kiểm tra, Ôn Thiệu Huy lo lắng đi vòng vòng ngoài cửa, chẳng bao lâu, bác sĩ đeo khẩu trang bước ra, “Viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật nhưng không phải đại phẫu đâu. Anh đi nộp tiền đi, phải nằm viện vài ngày đấy…”

“À, được…”

Ôn Thiệu Huy cầm hóa đường, nhanh chóng xuống lầu.

“Cha…”

Ôn Thiệu Huy chẳng buồn quay đầu lại mà xuống lầu, chẳng biết có nghe thấy hay không.

Ôn Sơ Nịnh đứng tại chỗ, chỉ có thể nhìn Ôn Thiệu Huy lên rồi lại xuống.

Hành lang lặng ngắt, cô ngồi trên ghế, tự nhiên thấy mình hơi thừa thãi.

Ôn Thiệu Huy bận ngược xuôi, đóng tiền xong, bác sĩ bảo y tá và trợ lý đi chuẩn bị phòng phẫu thuật.

Ôn Thiệu Huy vội hỏi, “Bác sĩ ơi, không phải đại phẫu đúng không? Có nặng lắm không?”

“Không nặng, không sao đâu, không phải đại phẫu.”

“Thế thì tốt, làm phiền bác sĩ rồi.”

Ôn Thiệu Huy miễn cưỡng thở ra, nhìn bác sĩ vào phòng phẫu thuật mới sực nhớ tới Ôn Sơ Nịnh. Ông ta lau trán, áy náy nói, “Bé Nịnh à…”

“Cha, con không sao…”

“Bé Nịnh, cha không đưa con về được rồi. Em gái con phải phẫu thuật ở đây… Con tự về được không?” Ôn Thiệu Huy nói, “Lúc tới đây cha thấy ở ngoài có một trạm xe buýt, đi về nội thành được đấy…”

Ôn Thiệu Huy nói với vẻ rất khó xử.

Ôn Sơ Nịnh sửng sốt, cũng chỉ có thể gật đầu.

Ngay lúc này điện thoại Ôn Thiệu Huy vang lên, ông ta nhận máy.

Giọng nói Hứa Yến gấp gáp, gào thét trong điện thoại, “Ôn Thiệu Huy, anh bị điên rồi đúng không? Dẫn con đi xa như thế, ở bệnh viện nào? Tôi tới ngay đây!”

“Bệnh viện thị trấn XX… Đừng có gào ầm lên nữa!”

“Tút tút tút…”

Ôn Sơ Nịnh nghe Hứa Yến lát nữa sẽ tới.

Trực giác bảo rằng nếu cô còn ở đây thì cũng chẳng vui vẻ gì.

“Cha à, con ra ngoài đi xe buýt là được, không sao đâu, cùng lắm thì gọi xe về thôi…”

“Bé Nịnh, cha xin lỗi nhé… Cha cũng không ngờ em gái con lại bị viêm ruột thừa đột ngột thế này…”

“Không sao đâu mà.”

Ôn Sơ Nịnh lắc đầu, bác sĩ lại bước ra, Ôn Thiệu Huy không còn tâm trí đâu để ý tới cô nữa mà vội chạy sang hỏi thăm.

Nhân lúc này, Ôn Sơ Nịnh xuống lầu.

Trước cổng bệnh viện thị trấn là một phố cổ, những người bán hàng rong đang thu dọn đồ đạc, có một quầy hàng vẫn còn sáng đèn. Ánh đèn vàng ấm áp, nồi nước bốc khói nghi ngút.

Người phụ nữ đèo con trên xe, đứa con chỉ vào quầy mì, bảo thèm mì bò viên.

Người phụ nữ chỉ dừng lại một chút rồi bảo, “Không ăn món này đâu, cha con nấu canh cá cho con đấy, mình về nhà ăn cơm nhé…”

“…”

Đứa con quay đầu nhìn, thấy có một chị gái đứng ven đường đang ngồi sụp xuống.

“Mẹ ơi, hình như bên kia có chị nào đang khóc kìa?”

“Đi nào, về nhà thôi.”

 Người phụ nữ quay đầu nhìn thoáng qua, có hơi cảm thông.

Ôn Sơ Nịnh ngồi xổm trước cổng bệnh viện thị trấn, lặng lẽ nhìn những người bán hàng đang thu dọn, nhìn từng người đạp xe về nhà.

Chẳng biết tại sao mà trong lòng cô cứ thấy khó chịu.

Vì Ôn Thiệu Huy sốt sắng tới mức không còn đoái hoài tới mình nữa.

Vì ở một nơi hẻo lánh thế này, Ôn Thiệu Huy lại bảo cô tự đi về.

Rõ ràng chẳng có chuyến xe buýt nào về nội thành, tuyến đó một tiếng mới có một lần, 5 giờ là chuyến cuối rồi.

Ôn Sơ Nịnh ngồi xổm trên đường lớn, bất chợt bật khóc.

Cô cũng muốn được đưa về, muốn được Ôn Thiệu Huy tiễn mình về tận nhà. Nhưng Ôn Hứa đang làm phẫu thuật, Ôn Thiệu Huy không đi được, lát nữa Hứa Yến lại tới, cô bị kẹt ở đó cứ như một người thừa vậy.

Một ngày vốn tràn đầy hy vọng cứ thế lặng lẽ kết thúc theo một cách “drama” như thế.

Thậm chí cô còn không nhớ nổi lúc mình bị bệnh, Ôn Thiệu Huy có từng vội vã đưa mình tới bệnh viện như thế không nữa.

Năm 15 tuổi Ôn Sơ Nịnh từng bị sốt một lần, khi ấy Chu Mộng đang đi công tác, cậu cũng không có ở nhà, cô sốt cao nằm trên giường, tự uống thuốc hạ sốt rồi mơ màng thiếp đi.

Hình như là chưa từng.

Chưa từng có ai vội vã lo lắng cho cô như thế.

Cô đã trưởng thành, bị buộc phải trưởng thành.

Sự ngoan ngoãn của cô cũng cất chứa rất nhiều khát khao, mà những khát khao ấy đều bị dập tắt từng chút một trong những năm tháng cô đơn kéo dài.

Biết điều, thực sự là điều đau đớn nhất trong hành trình trưởng thành.

Ôn Sơ Nịnh đi vài bước, ngồi xuống dưới trạm xe buýt không một bóng người. Cô nhìn điện thoại, mở APP đặt xe lên, kết quả hiển thị là không có xe gần đây. Cô tính gọi điện thoại cho cậu, cố gắng bình tĩnh lại, không muốn cậu biết mình mới khóc xong.

Điện thoại chợt rung lên, Ôn Sơ Nịnh nhìn dãy số đang nhấp nháy ở trên, hàng nước mắt khó khăn lắm mới nuốt vào được lại trào ra.

“Cậu đang làm gì thế? Hồi chiều gửi cho cậu nhiều tin nhắn vậy mà chẳng thèm trả lời câu nào…”

Giọng nói bông đùa của Trần Nhất Lan vang lên từ đầu bên kia điện thoại.

Đáp lại cậu là sự im lặng.

“Ôn Sơ Nịnh?”

Trần Nhất Lan nghi hoặc hỏi.

“Trần Nhất Lan…” Ôn Sơ Nịnh bật khóc, cô giơ tay lau nước mắt, “Hình như tớ không về nhà được rồi.”

“Cậu đang ở đâu?” Trần Nhất Lan sửng sốt, “Sao lại không về được?”

“Tớ ở… Tớ cũng chẳng biết tớ đang ở đâu nữa…”

“Cậu đừng khóc nữa, gửi địa chỉ cho tớ đi. Gọi điện thoại cho cậu của cậu chưa?”

“Vẫn chưa…”

“Đợi đó.”

Trần Nhất Lan ném lại một câu rồi cúp máy, Ôn Sơ Nịnh siết chặt điện thoại, gửi địa chỉ qua WeChat cho cậu rồi ngồi dưới trạm xe buýt, lặng lẽ lau nước mắt.

Chưa đầy ba phút, cậu gọi lại, “Tớ gọi điện thoại cho cậu của cậu rồi, cậu cậu đi dự thính tối mới về. Tớ mới xem thử, bên cậu có một khu chợ đêm đúng không? Cậu ngồi tạm ở đó đợi đi. Trên người còn tiền không?”

“Còn…”

“Ăn tạm gì đó đi.”

“Ừ.”

Giọng nói của Ôn Sơ Nịnh vẫn còn hơi nghẹn ngào.

Trời đằng xa đã chuyển sang màu xanh sẫm, đã 5 giờ chiều rồi.

Trần Nhất Lan không tắt điện thoại, chỉ nghe được tiếng sột soạt từ đầu dây bên kia, chẳng biết cậu đã đi đâu rồi.

Ôn Sơ Nịnh siết chặt điện thoại, dè dặt nói, “Điện thoại của tớ chỉ còn 20% pin thôi…”

“Cậu ngồi ở trạm xe buýt đợi tớ đi, tớ mua vé về.”

Nghe xong câu cô nói, giọng điệu Trần Nhất Lan không còn giống như đang thương lượng nữa.

“Chẳng phải mai cậu mới về à…” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Thế tớ để cậu ngủ ngoài đường được hả?” Trần Nhất Lan bực mình nói, “Tớ đổi vé rồi.”

“Thế cậu tới đây rồi hai đứa mình cùng ngủ ngoài đường à?” Ôn Sơ Nịnh ngẩn người ra.

“Hai đứa ngủ ngoài đường cũng tốt hơn một mình cậu ngủ ngoài đường mà?” Trần Nhất Lan nói, “Thôi được rồi, sao cậu cứ ám ảnh vụ ngủ ngoài đường thế? Có tớ rồi mà sao để cậu ngủ ngoài đường được hả?”

“…”

“Cúp máy trước đi, tớ tới ga tàu rồi, cậu ngồi ở trạm xe buýt đợi tớ một chút nhé.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh đáp lại, bên kia cúp máy.

Cô nhìn lịch sử cuộc gọi.

5 phút 20 giây.

Trong lòng Ôn Sơ Nịnh vừa chua xót vừa ấm áp, không biết nên phản ứng thế nào.

Cứ như hồi nhỏ, mỗi lần cô khóc là Trần Nhất Lan lại nhận lỗi trước, dúi kẹo vào tay cô.

Đúng là cô thiếu rất nhiều thứ, nhưng cô cũng có Trần Nhất Lan.

Từng câu nói của cậu như những viên đá nhỏ ném vào mặt hồ tĩnh lặng trong trái tim cô, từng gợn sóng lan ra khiến cô từ từ bình tâm trở lại.

Cứ như rằng có cậu ở đây, cô không còn là đứa trẻ bị bỏ rơi nữa.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận