Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 32.




Hôm sau khi Ôn Sơ Nịnh tỉnh dậy, trời đã xế chiều. Cô hơi đau đầu, cổ họng khô khốc, đến cả mũi cũng nghẹt cứng.

Chắc là bị gió thổi trúng nên cảm rồi. Ôn Sơ Nịnh lảo đảo lần mò tìm thuốc cảm trong tủ, lục một lúc lâu vẫn không thấy, thế là chẳng buồn thay quần áo mà xuống lầu mua thuốc luôn.

Nhưng mới mở cửa ra đã thấy cửa tầng 4 cũng mở.

Ôn Sơ Nịnh mặc quần đùi áo thun ở nhà, chân xỏ dép lê, nhìn Trần Nhất Lan đang mở cửa.

Cậu không đi bơi.

“Sao cậu lại ở nhà…”

Vừa cất lời, giọng cô khàn đặc, Ôn Sơ Nịnh lại ho vài tiếng.

“Bị gì vậy?” Trần Nhất Lan đóng cửa nhà, bước lên mấy bước tới trước mặt Ôn Sơ Nịnh, bàn tay to áp lên trán cô. Vừa chạm vào nhiệt độ ấy, cậu không chần chừ, “Đi truyền dịch thôi.”

“Truyền ở đâu…”

Đầu óc Ôn Sơ Nịnh mơ màng, suy nghĩ một hồi mới nhớ ra hình như tiệm thuốc dưới lầu không có dịch vụ truyền dịch.

“Ở ngoài khu nhà có một phòng khám cộng đồng, đi nổi không?”

Trần Nhất Lan hỏi cô, thấy cô yếu ớt như thế, trong lòng cậu không khỏi hối hận vì tối qua đưa cô về mà không kiểm tra kỹ càng.

“Đi được,” Ôn Sơ Nịnh lảo đảo lùi về sau một bước, “Cậu khỏi cõng tớ, hôm nay cậu đã cõng tớ cả quãng đường rồi, có phải vì tớ nặng quá nên hôm nay cậu chưa hồi sức lại được không vậy…”

“Nói linh tinh gì vậy.” Trần Nhất Lan bị cô chọc cười, khẽ cười một tiếng rồi đi ở đằng trước, bảo Ôn Sơ Nịnh đi theo. Cậu dẫn cô tới phòng khám cộng đồng truyền dịch.

2 giờ chiều, nắng rất ấm, Ôn Sơ Nịnh đi cạnh Trần Nhất Lan, được hai bước thì hắt xì một cái, ba bước lại ho một tiếng, cô vô thức giữ khoảng cách với cậu.

Kết quả có một chiếc xe đạp chạy ngang, Trần Nhất Lan kéo cô lại, “Sao đi xa thế, tớ có sợ bị cậu lây bệnh đâu?”

“Nếu lây cho cậu thì lại ảnh hưởng tới chuyện tập luyện của cậu mất…”

“Thế thì cậu có thể xem như tớ có thể chất tốt đi.” Trần Nhất Lan nhìn cô, “Được rồi, tớ không sợ cậu lây đâu.”

Ôn Sơ Nịnh ngẩn người ra, ở ngoài có mấy người già đang tắm nắng, vì là ngày nghỉ nên trong khu nhà công vụ có rất nhiều đứa trẻ được nghỉ đang ríu rít đuổi nhau.

Hai người sóng vai bước đi, trong thoáng chốc, Ôn Sơ Nịnh nhớ tới thời còn bé.

Thế giới này chưa bao giờ thiếu những đứa trẻ rượt đuổi nhau, lứa này lớn lên rồi sẽ có lứa khác tiếp nối những ngày tháng vui vẻ ngây ngô ấy.

Ôn Sơ Nịnh quay đầu nhìn một cô bé đang khóc thút thít bên bồn hoa, tự nhiên bật cười.

“Tớ nhớ hồi tớ còn nhỏ ấy.”

“Sao?”

“Hình như là mẹ tớ dẫn tớ tới nhà cậu ăn cơm, tớ lén nhét một cục xương gà trong ống quần, sợ bẩn nên tớ còn ôm vào nhà vệ sinh rửa bằng xà phòng bốn năm lần. Rồi sau đó lại chạy xuống lầu cho con chó của ông Vương ăn. Con chó không chịu ăn, tớ cũng ngồi đó khóc như thế.”

Ôn Sơ Nịnh nhìn cô bé đang khóc, tay vẫn cầm món đồ chơi.

Trần Nhất Lan cũng nhìn thoáng qua, “Thế thì cậu đỡ hơn nhiều đấy, lúc còn bé lần nào cậu khóc cũng có tớ ở cạnh mà?”

“Ừ ha…” Ôn Sơ Nịnh bĩu môi.

“Bị sốt tới ngốc luôn rồi hả?”

Trần Nhất Lan khẽ hừ một tiếng, dẫn cô tới phòng khám cộng đồng.

Trong phòng khám không có nhiều người, cửa kính rộng rãi, nữ bác sĩ đo nhiệt độ cho cô, thấy cô bị cảm cúm khá nặng nên bèn kê truyền dịch rồi bảo lên tầng 2 truyền.

Tầng 2 cũng vắng tanh, Ôn Sơ Nịnh định ngồi truyền dịch thì Trần Nhất Lan đã thu dọn xong một chiếc giường bệnh cho cô, “Cậu ngủ một lát đi.”

“Nhưng tớ ngủ rồi sẽ không có ai…”

“Tớ không đi đâu.” Trần Nhất Lan nói rồi kéo một chiếc ghế lại, “Cậu cứ ngủ đi.”

Ôn Sơ Nịnh nghiêng người nằm trên giường bệnh, bệnh viện cộng đồng chỉ có hai bác sĩ và hai y tá, y tá đưa cho cô một chiếc chăn mỏng để đắp.

Lúc truyền dịch, Ôn Sơ Nịnh chẳng nói gì, cô sợ lạnh, Trần Nhất Lan bèn tới phòng y tá xin túi sưởi rồi lót dưới tay cô.

Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường bệnh, lúc đầu còn tỉnh táo, cả hai cứ im lặng trong căn phòng rộng lớn. Ôn Sơ Nịnh hỏi sao hôm nay cậu không đi tập, Trần Nhất Lan bảo hôm nay không đi, hết kỳ nghỉ cậu mới quay lại huấn luyện.

Ôn Sơ Nịnh cứ nghe rồi lại mơ màng ngủ thiếp đi.

Trần Nhất Lan ngồi cạnh giường bệnh của cô, ngước mắt lên nhìn hai chai dịch truyền.

Điện thoại trong túi cậu hơi rung lên, là Tôn Gia Diệu gửi tin nhắn tới.

[TON: Bố về rồi đây! Mang hành lý của mày về giúp luôn rồi đấy, gửi tới nhà mày hay thế nào?]

[TNL: Biết ký túc xá ở đâu chưa?]

[TON: Biết rồi, thế tao giữ giùm mày rồi mai đưa lên ký túc xá nhá.]

[TNL: Cảm ơn nhiều.]

[TON: Mà sao hôm nay mày đi vội thế? Chưa kịp ăn hết cơm nữa, tối nhắn tin cũng không thèm trả lời.]

Trần Nhất Lan tựa vào ghế, cử động ngón tay gõ vài chữ, [Chuyện quan trọng.]

[TON: Mày nói toẹt ra tên người ta đi cho rồi.]

Trần Nhất Lan khẽ cười, cất điện thoại đi.

Tay Ôn Sơ Nịnh hơi nhúc nhích, Trần Nhất Lan nâng cổ tay cô lên, lại lót túi sưởi bên dưới.

Mu bàn tay cô hơi lạnh.

Trần Nhất Lan ngồi cạnh cô, chợt nghĩ tới lúc hôm qua trở về, Ôn Sơ Nịnh ngủ suốt quãng đường, tựa vào vai cậu. Lúc này cậu mới nhận ra mình cũng hơi buồn ngủ, trong bóng tối, con đường vắng tanh, cậu cảm nhận được vai mình hơi ươn ướt.

Cúi đầu nhìn lại thấy Ôn Sơ Nịnh đã khóc tự bao giờ.

Cô nửa tỉnh nửa mê, chẳng nói gì, Trần Nhất Lan thì im lặng ngồi cạnh cô.

Khó mà tưởng tượng được những năm qua Ôn Sơ Nịnh đã sống như thế nào. Trong mắt người ngoài, cô ngoan ngoãn, nghe lời, ít nói.

Nhưng Trần Nhất Lan biết không phải như thế. Hồi còn nhỏ Ôn Sơ Nịnh nghịch như quỷ, được gia đình cưng chiều rất nhiều. Mãi sau khi cha mẹ ly hôn, cô mới trở nên trầm lặng, ít nói như thế. Dù có Chu Tuyển Dương ở cạnh nhưng sự chia ly này dường như đã khiến cô mất hết tất cả tình yêu thương của cha lẫn mẹ trong thời điểm cần thiết nhất.

Khi đó cậu cũng không thường xuyên quay về được.

Lúc này, thấy cô một mình co ro trong trạm xe buýt, trong lòng cậu như bị kim đâm, một cơn đau âm ỉ lan ra từ tận đáy tim.

Hơn mười năm quen nhau, cô bé ấy cứ đi theo cậu, quay vòng quanh cậu.

Sau này khi đã trưởng thành, cô xuất hiện trên khán đài, trong một giải đấu không lớn, thi xem ai cổ vũ to hơn với mấy thằng con trai.

Thậm chí còn cất giữ cẩn thận từng món quà cậu đã tặng.

Cậu cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Ôn Sơ Nịnh đã trở nên đặc biệt trong lòng mình. Nhưng lúc nhận ra được điều đó thì tên cô đã đặt ở nơi đặc biệt nhất trong tim, cũng trở thành phản xạ đầu tiên của cậu.

Trần Nhất Lan nghiêng người về phía trước nhìn Ôn Sơ Nịnh đang ngủ, tự nhiên cong môi cười. Cậu giơ tay véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, quả nhiên, Ôn Sơ Nịnh đang trong cơn mơ khẽ nhíu mày.

“Ôn Sơ Nịnh,” Trần Nhất Lan thấp giọng như thể đang kể một bí mật, “Đợi tới khi giành được huy chương Vàng, tớ sẽ tỏ tình với cậu.”

Ôn Sơ Nịnh ngủ rồi.

Hơn 3 giờ chiều, không một gợn mây, nắng nhẹ hắt bóng nghiêng nghiêng.

Trần Nhất Lan vươn tay móc lấy ngón út của cô.

“Ngoéo tay, nói là giữ lời.”

Trần Nhất Lan cười một tiếng.

Như hồi còn bé, một lời hứa trịnh trọng, chất chứa niềm hy vọng trong trẻo nhất của tuổi thơ.

Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, nhưng tình cảm thuở thiếu thời ấy lại luôn chân thành và nồng nhiệt nhất.

Ôn Sơ Nịnh ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy lại thấy phòng truyền dịch rộng lớn mà trống trải.

Khoảnh khắc rõ ràng nhất của cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ chính là lúc này đây.

Bên ngoài là hoàng hôn, cô loáng thoáng nghe thấy tiếng xe cộ, tiếng người nói, nhưng trong phòng thì trống rỗng.

Ôn Sơ Nịnh không thấy Trần Nhất Lan đâu, ngước mặt lên, dịch đã truyền gần hết.

Cô ngủ một lúc nên đầu óc đã tỉnh táo lại, dù vẫn thấy yếu nhưng đã ổn hơn rất nhiều rồi.

Lúc đang định ngồi dậy, cô chợt thấy một bóng người bước vào. Phòng truyền dịch tầng 2 rất rộng, ánh hoàng hôn khiến cái bóng cậu kéo dài ra.

Ôn Sơ Nịnh thấy Trần Nhất Lan bước vào, mái tóc ngắn hơi rối, vài sợi tóc lòa xòa nơi chân mày.

“Cậu đi đâu thế…”

Ôn Sơ Nịnh nghĩ cậu về nhà rồi, ai ngờ lại gặp cậu, trái tim mới treo lên lại chợt nhẹ nhõm.

“Thấy cậu sắp truyền xong, chắc cậu chưa ăn gì trước nên đi mua ít đồ ăn cho cậu.”

Trần Nhất Lan đặt hộp cơm mang về lên tủ đầu giường, vươn chân kéo ghế ngồi xuống rồi đưa cho cô một cái gối tựa để cô ngồi dậy.

Ôn Sơ Nịnh đói thật, vì truyền dịch nên miệng cũng đắng ngắt.

Cô thòm thèm nhìn vào, thấy có một hộp nước dừa ở trong.

Bắt gặp ánh mắt của cô, Trần Nhất Lan lấy hộp ra, cắm ống hút rồi đưa tới.

“Trần Nhất Lan, cậu đối xử với tớ tốt quá.” Ôn Sơ Nịnh thấy lòng chua xót, tay kia cầm hộp nước dừa, hàng trăm cảm xúc cứ ngổn ngang.

“Tụi mình đã ở bên nhau hơn mười năm rồi, sao đối xử tệ với cậu được,” Trần Nhất Lan ngồi xuống, thong dong mở hộp cơm cho cô, “Dù sao cũng là một fan hâm mộ mà, dưỡng bệnh cho khỏe đi rồi sau này đi xem tớ thi đấu chứ.”

“Ai thèm làm fan cậu.” Ôn Sơ Nịnh thì thầm.

“Thế thì tớ mời thôi, được chưa?”

“Miễn cưỡng chấp nhận vậy.”

Trần Nhất Lan bật cười, mở hộp cơm cho cô, đó là một phần mì xương heo, thanh đạm dễ tiêu.

Ôn Sơ Nịnh đói bụng nên cũng tách đũa ra, một tay truyền dịch, tay kia vụng về cầm đũa gắp mì.

Trần Nhất Lan bật cười.

“Cậu cười cái gì!”

Ôn Sơ Nịnh ngậm sợi mì, trừng mắt lườm cậu.

Trần Nhất Lan xua tay, không nhịn nổi, “Nhìn cậu cứ như con cua ấy.”

“Cậu mới là con cua ấy!” Ôn Sơ Nịnh lười cãi nhau với cậu, cô vùi đầu ăn, ăn xong thì dịch cũng đã truyền xong.

Y tá tới rút kim cho cô, bảo cô dùng bông gòn ép xuống. Trần Nhất Lan xếp chiếc chăn mỏng để về chỗ cũ, tiện tay đi vứt rác luôn.

“Xong chưa?”

Trần Nhất Lan đi vứt rác quay về, thấy cô vẫn ấn miếng bông trên tay.

“Đau.”

Trần Nhất Lan cúi người nhìn, một tay nâng cổ tay cô lên.

Ôn Sơ Nịnh nhân cơ hội lấy hai tay túm lấy cánh tay cậu, sau đó há miệng cắn vào mu bàn tay cậu.

“Cho chừa tội cậu bảo tớ là con cua nhé!” Ôn Sơ Nịnh lăn sang bên kia giường rồi bước xuống, “Đây là cái giá phải trả cho việc gọi tớ là cua!”

“Chậc, cái này là dấu càng cua hay dấu răng thỏ đây?”

Ôn Sơ Nịnh lườm cậu một cái, “Đi thôi.”

Trần Nhất Lan vừa cười vừa đi theo, cúi đầu nhìn mu bàn tay mình, một dấu răng rất nông, như hai vầng trăng khuyết vậy.

Cô bé này vẫn như hồi nhỏ, cãi không lại là dẩu môi ra khóc nhè, không được nữa thì lại gặm tay cậu. Lúc đó cậu cũng còn nhỏ, từng nói cô như chó vậy, Ôn Sơ Nịnh càng khóc tợn hơn. Sau này để “dàn xếp”, cô mới khóc là cậu đưa luôn tay cho cô ngay.

Lớn lên cùng nhau là một cụm từ rất đẹp, vì họ có rất nhiều ký ức mà chỉ riêng hai người mới biết.

Trần Nhất Lan bật cười, lúc này mới sải chân đuổi theo.

Ôn Sơ Nịnh vào nhà, nghe Trần Nhất Lan cũng về nhưng chưa bao lâu lại ra ngoài. Ôn Sơ Nịnh mới truyền dịch xong nên khá tỉnh táo, tính đi rửa mặt thì có người gõ cửa.

Ôn Sơ Nịnh nhìn qua mắt mèo, thấy bóng dáng Trần Nhất Lan mới mở cửa ra.

Trần Nhất Lan đưa một túi đồ cho cô, “Nhớ uống thuốc đấy, đi đây.”

“Cậu đi đâu vậy?”

Hai chữ đi đây khiến đầu óc cô chững lại một giây, vô thức nghĩ có khi nào cậu phải về trường rồi không.

“Về nhà, hôm nay mới là ngày 3 tháng 10 thôi, chưa vào học mà.”

“…”

Hóa ra là mình cả nghĩ rồi.

Ôn Sơ Nịnh cầm túi đóng cửa lại, xem hướng dẫn sử dụng thuốc rồi uống vào, đi rửa mặt, sau đó lại ngồi vào bàn.

Trên bàn vẫn còn đống bài tập chưa làm xong, cả điện thoại cô nữa.

Ôn Sơ Nịnh mở điện thoại, ấn vào WeChat.

Nói không thất vọng là nói dối.

Ôn Thiệu Huy thật sự không gọi điện thoại cho cô, cũng chẳng hề gửi tin nhắn.

Trái lại là Ôn Hứa.

Ôn Sơ Nịnh có kết bạn WeChat với Ôn Hứa.

Ôn Hứa đăng một bài đăng trên trang cá nhân, là ở trong bệnh viện, trên bàn bày bảy tám hộp cơm.

Ôn Hứa viết: He he, bị bệnh cũng hay, cha mẹ luôn nấu mấy món mình thích!

Ôn Sơ Nịnh nuốt cơn chua xót trong lòng xuống, tự nhiên thấy mình không còn quá ghen tị nó nữa.

Đúng vậy, Ôn Hứa có cha mẹ.

Cô cũng có một Trần Nhất Lan mà chẳng ai thay thế được.

Trong tuổi thanh xuân của cô có Trần Nhất Lan.

Ôn Sơ Nịnh ăn uống no đủ, cất điện thoại rồi rồi cúi đầu làm bài tập tiếp.

Chỉ là quanh đi quẩn lại, tâm trạng cô đã trở nên sáng sủa hơn hẳn.

Ôn Sơ Nịnh rút ra một tờ giấy màu hồng nhạt, cúi đầu viết từng chữ một —

TNL,

Tụi mình phải tốt hơn,

Tớ mong sau này tụi mình sẽ tốt đẹp hơn,

Có cậu ở bên sẽ càng tốt hơn,

Nhưng cậu nào biết,

Tớ phải cố gắng vì cậu,

Trong cuộc đời mười bảy năm của tớ, cậu luôn là,

TNL đặc biệt nhất.

TNL mà chẳng ai thay thế được trong lòng tớ.

— Tụi mình không được chia xa nhé.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận