Đợt đăng ký vòng chung kết sẽ kết thúc trong tuần này.
Ôn Sơ Nịnh mở trang web chính thức lên xem thử, vòng chung kết được tổ chức tại một trường Đại học ở vùng ngoại ô Yên Kinh, phí đăng ký đã bao gồm chi phí ăn ở, ăn uống có thể chọn ở ngoài hoặc trong căn tin.
Ôn Sơ Nịnh nhìn phí đăng ký, chưa tới 5000 đồng.
Ôn Sơ Nịnh nhìn đồng hồ, quyết định gọi điện thoại cho Chu Mộng.
Cô gọi video cho mẹ.
Hơn 10 giờ tối trong nước là buổi chiều ở Anh.
Chu Mộng đang bước ra khỏi văn phòng, Ôn Sơ Nịnh thấy trời đã nhá nhem, bà đã đổi kiểu tóc thành tóc xoăn dài, trang điểm nhẹ, tự tin và xinh đẹp.
“Sao thế bé Nịnh?” Chu Mộng cầm điện thoại bằng tay trái, tay phải đang khoác áo khoác và túi xách.
“Mẹ ơi, con có tham gia một cuộc thi, vào tới vòng chung kết rồi. Chung kết là trại đông…”
“Thế thì con cứ thi cho tốt đi, trại đông ở đâu? Con còn nhỏ, đi nhiều một chút để mở mang cũng tốt.”
“Ở Yên Kinh ạ.”
“Ở đó hả, ở đó mùa đông hơi lạnh nhé, bé Nịnh nhớ mang quần áo theo đấy. Đăng ký đi, mẹ ủng hộ con, bao nhiêu tiền vậy?”
“5000.”
“Ừ, con cứ thi cho tốt đi, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.” Chu Mộng nói, “Ở bên đó đã hơn 10 giờ đêm rồi, con đi ngủ sớm đi.”
“Vâng.”
Ôn Sơ Nịnh gật đầu, Chu Mộng cúp máy.
Cô ngồi trước bàn học, trong phòng yên ắng, cô lặng lẽ mở cặp ra chuẩn bị ôn lại các môn Xã hội, kết quả chưa được bao lâu điện thoại đã rung lên.
Chu Mộng chuyển cho cô 30 nghìn.
Còn gửi tin nhắn WeChat cho cô —
[Chăm sóc bản thân cho tốt nhé, có chuyện gì cứ bảo cậu con.]
[Vâng.]
Chọn tới chọn lui, vẫn thấy Chu Mộng là người thương cô.
Bà chỉ quá bận với công việc — Nhưng nếu không bận làm, bà cũng chẳng thể mang lại điều kiện sống đầy đủ như bây giờ cho cô.
Cũng chính trong khoảnh khắc ấy, Ôn Sơ Nịnh chợt hiểu ra, bấy lâu nay cô cứ mải mơ tưởng tới tình thương bị thiếu của người cha mà quên mất Chu Mộng. Từ sau khi ly hôn, bà một mình nuôi cô, nếu bà không làm việc thì sao nuôi cô lớn được chứ?
Từ nhỏ tới lớn, Chu Mộng chưa bao giờ để cô thiệt thòi về mặt tiền bạc.
Ôn Sơ Nịnh đăng ký tham gia vòng chung kết.
Nhưng đây là lần đầu tiên Ôn Sơ Nịnh đi xa nhà một mình.
Năm nay thành phố Lâm Giang đón không khí lạnh sớm, lại bùng phát dịch cúm mùa, cả thành phố được nghỉ đông sớm hơn vài ngày. Vốn Tết là vào cuối tháng 2, nghỉ Tết thường phải đợi tới giữa tháng, vậy mà giờ mới cuối tháng 1 đã được nghỉ rồi.
Lúc Ôn Sơ Nịnh về tới nhà đã là hơn 5 giờ chiều.
Mùa đông, trời tối sớm, người đi đường đều quấn khăn áo dày cộm, bước chân vội vã. Trong khu nhà, khung cảnh trơ trụi như phủ một lớp sương xám mờ.
Ôn Sơ Nịnh đi ngang qua hàng cây ngân hạnh kia, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy những cành khô trụi lá.
Tầng 4 lặng ngắt, chắc dì Uông đi làm rồi.
Trần Nhất Lan cũng không có ở nhà.
Ôn Sơ Nịnh chạy lên lầu, lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.
Trong nhà rất ấm, phòng khách chất đày các thùng hàng chuyển phát nhanh. Ôn Sơ Nịnh ló đầu vào, “Cậu hả? Cậu đang làm gì vậy?”
“Chẳng phải con bảo đầu tháng 2 phải đi thi à? Mẹ con nói đi lâu như thế, sợ con không tự chăm sóc mình được nên mua cho con một đống đồ ăn, bảo cậu xếp vào… Cái vali này được không?” Chu Tuyển Dương chỉ vào chiếc vali 28 inch trên sàn.
Ôn Sơ Nịnh ngượng ngùng, “Con đi thi chứ có đi nghỉ dưỡng đâu trời…”
“Ở đây là thuốc dạ dày, thuốc cảm, sốt, bên này là đồ ăn vặt, chocolate với bánh quy. Dù giờ thanh toán điện tử hết rồi nhưng con nhớ mang theo ít tiền mặt nhé.”
Chu Tuyển Dương như một người già sắp đi xa vậy.
Ôn Sơ Nịnh dở khóc dở cười.
Cô trở về phòng, gọi điện cho Chu Mộng.
Chu Mộng đang bận, lúc đầu không nhận máy.
Ôn Sơ Nịnh lại gọi cuộc thứ hai.
“Bé Nịnh, mẹ đang họp!” Chu Mộng vẫn bắt máy, hạ thấp giọng trả lời cô.
“Mẹ ơi, năm nay mẹ có về ăn Tết không?” Ôn Sơ Nịnh khẽ hỏi, giọng nói mang chút mong chờ.
“Chắc là không được rồi, mẹ không có ngày nghỉ Tết. Mẹ họp đã, con sắp xếp hành lý rồi xem còn thiếu gì thì cứ bảo cậu con mua nhé.” Chu Mộng nói, “Mẹ cúp máy đây.”
Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại, nỗi thất vọng cũng chỉ thoáng qua.
Chu Tuyển Dương đang giúp cô xếp đồ, “Bé Nịnh tính đi bằng gì đây?”
“Con tự ngồi tàu cao tốc ạ.”
“Được không vậy?”
“Được ạ.”
“Thế thì tốt,” Chu Tuyển Dương nói, “Ra ngoài phải cẩn thận, ăn cơm đúng giờ nhé. Cậu thấy cái trường tổ chức ở chỗ khá hẻo lánh đấy, tốt nhất là nên ăn ở căn tin, ăn cho đàng hoàng vào.”
“Vâng.”
Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa xem vị trí trường đó, được người khác quan tâm trước như thế, trong lòng cô cũng thấy ấm áp hơn.
Điện thoại Chu Tuyển Dương vang lên, anh ta vào phòng bếp nghe rồi tiện tay ném một cái túi cho cô, “Con xếp dần đi, cậu ra ngoài một chút. Mấy hôm nữa đặt vé tàu sớm nhé, để lâu khó mua đấy.”
“Biết rồi ạ.”
Ôn Sơ Nịnh đáp lại, Chu Tuyển Dương cầm áo khoác ra ngoài. Cô ngồi trước vali, nhìn đống đồ đầy ắp rồi quay người trở về phòng mình.
Trần Nhất Lan đã bảo tháng 1 sẽ tới Yên Kinh huấn luyện mùa đông.
Ôn Sơ Nịnh còn đang suy nghĩ xem báo với cậu rằng mình cũng sắp tới đó thế nào.
Cô mở lịch ra.
Ngày thi là ngày 8 tháng 2, cô tính ngày 6 sẽ đi, một là rơi vào chủ nhật, không biết Trần Nhất Lan có được nghỉ không, hai là để tới sớm một ngày, làm quen môi trường ở khu thi đấu.
Ôn Sơ Nịnh đang tra cứu vé tàu, chưa chọn được chuyến nào thì điện thoại đã đổ chuông.
Ôn Sơ Nịnh nhìn dãy số trên màn hình, khẽ giật mình, điều chỉnh hô hấp rồi cố tình hắng giọng một tiếng.
“Sao cậu lại gọi điện thoại cho tớ?” Ôn Sơ Nịnh mở máy tính ra tra vé luôn.
Có lẽ Trần Nhất Lan đang đi ngoài đường nên có thể nghe thấy tiếng gió loáng thoáng thổi qua cành cây, xào xạc.
“Hỏi thăm cậu mua vé tàu chưa,” Hình như Trần Nhất Lan hơi lạnh, giọng nói pha chút giọng mũi, “Vừa hay cuối tuần tớ được nghỉ, nếu vé của cậu đúng ngày thì tớ có thể đi đón cậu.”
“…”
Khóe môi Ôn Sơ Nịnh khẽ cong lên, cố tình nói, “Tớ vẫn chưa chọn được chuyến nào cả.”
“Giờ mua được không?” Trần Nhất Lan vẫn đang đi ngoài đường, xa xa còn nghe thấy tiếng reo hò từ sân bóng.
“Cậu đang ở ngoài à?”
“Ừ, mới tập tạ xong, đang đi ăn, sắp tới căn tin rồi.”
“Thế cậu đi nhanh đi,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Nghe giọng cậu như bị cảm rồi đấy.”
“Không có, chỉ hơi lạnh tí thôi. Giờ cậu cứ xem vé đi, đám Tôn Gia Diệu hẹn cuối tuần này ra ngoài ăn cơm, để tớ canh giờ nữa.”
“Ừ,” Ôn Sơ Nịnh nhìn màn hình, “Sáng tớ dậy không nổi, mua vé chuyến chiều nhé, khoảng 2 giờ.”
“Ừ, ba tiếng là tới, vừa kịp ăn một bữa cùng nhau, sau đó tớ sẽ đưa cậu tới chỗ rồi về.”
“Ừ.”
Ôn Sơ Nịnh đồng ý.
Trần Nhất Lan cũng “Ừm” một tiếng.
Cả hai cầm điện thoại, chẳng ai cúp máy trước.
Ôn Sơ Nịnh áp điện thoại bên tai, trong phòng yên ắng, tiếng hít thở của cậu truyền qua tai nghe, lẫn theo tiếng gió lạnh khẽ rít.
Cô ngồi bên bàn, chỉ có ánh sáng dịu nhẹ từ màn hình máy tính là tỏa ra chút hơi ấm, cửa sổ phủ một lớp sương mỏng như nỗi nhớ giấu sau đầu môi, chầm chậm tan ra.
“Vậy cuối tuần sau gặp nhé.”
“Ừ.”
“Mặc thêm quần áo đi, ở đây lạnh lắm.”
“Biết rồi mà.” Ôn Sơ Nịnh đáp, “Thế cậu… đi ăn đi.”
“Trần Nhất Lan, mày nhanh lên hộ, chết rét rồi đây này.”
Tôn Gia Diệu kéo cửa căn tin phía xa ra, gọi cậu.
“Tớ cúp máy trước nhé.”
“Ừ.”
Ôn Sơ Nịnh nghe tiếng tút tút từ điện thoại, cảm giác mong chờ trong lòng cô đã bắt đầu ngay từ giây phút kết thúc cuộc gọi này.
Vì được nghỉ sớm nên Ôn Sơ Nịnh ở nhà tranh thủ làm bài tập nghỉ đông trước, còn luyện thêm vài bài nghe tiếng Anh nữa.
Chu Tuyển Dương và Chu Mộng đều không hề tạo áp lực gì cho cô, trước ngày đi, Chu Mộng gọi điện thoại về, bảo cô cứ yên tâm thi.
Lúc đó Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại, vẫn rất muốn nói rằng mình mong Chu Mộng sẽ về ăn Tết, nhưng nghĩ tới việc bà ở nước ngoài bận như thế, cô vẫn nuốt ngược vào trong.
Ôn Sơ Nịnh tắm xong bước ra, Chu Tuyển Dương đang xem tin tức ở phòng khách.
“Cậu ơi, Tết năm nay mẹ con không về, chỉ có hai cậu cháu mình đón Tết thôi à?”
“Về bên ông ngoại con thôi.”
“Cũng được.” Rất lâu rồi Ôn Sơ Nịnh chưa về, không phải vì chuyện gì mà là vì Chu Mộng cũng rất ít khi về.
Lúc nhỏ cô còn thắc mắc, sau này Chu Tuyển Dương từng buột miệng kể rằng năm xưa Chu Mộng kiên quyết kết hôn với Ôn Thiệu Huy khiến ông ngoại không mấy hài lòng.
Chu Mộng vốn là người như thế, dứt khoát không về luôn.
Nhưng ông bà ngoại vẫn đối xử rất tốt với cô, trước đây ông ngoại cũng là doanh nhân, bà ngoại thì làm bên Trung y, không khí gia đình rất đầm ấm.
Ôn Sơ Nịnh không có ý kiến gì.
Hôm sau, Chu Tuyển Dương dậy từ sớm, mua bữa sáng cho cô. Ôn Sơ Nịnh đánh răng, cảm thán nói, “Cậu ơi, cậu còn trẻ thế này mà đã cảm nhận được sự vất vả khi nuôi con rồi đúng không?”
“Thôi bớt, cậu theo chủ nghĩa không kết hôn không sinh con mà, phần lớn cũng do mẹ con với con mà cậu mới nếm mùi trông trẻ sớm thế này đây. Vì một học sinh cấp 3 như con mà cậu phải dậy sớm hàng ngày đấy.”
“Thế thì cậu vất vả thật.”
“Chứ sao nữa, nhưng thôi cũng được, dù sao đỡ hơn là về rồi bị ông bà ngoại con càm ràm. Ở đây trông con ít ra con còn nhớ công của cậu.” Chu Tuyển Dương đặt ly sữa đậu nành xuống, “Chút nữa ra ăn sáng nhé.”
“OK.”
Ôn Sơ Nịnh cũng chỉ rửa mặt sơ qua, nhưng nghĩ tới chiều nay sẽ gặp lại Trần Nhất Lan, cô lại cẩn thận chăm sóc da, sửa soạn tóc tai một tí.
Ga tàu cao tốc hơi xa, 12 giờ trưa là Chu Tuyển Dương đã phải đưa cô đi.
Ôn Sơ Nịnh lục tới lục lui tủ quần áo, thành phố Lâm Giang nằm ở duyên hải Trung Bộ, từ nhỏ tới giờ cô chưa từng tới phía Bắc, không biết ở đó lạnh cỡ nào. Cầm điện thoại lên nhìn thử, thật sự cũng chẳng hình dung được -8° là thế nào.
Suy đi nghĩ lại, trong vali của cô cũng để mấy bộ đồ dày rồi, nhưng vì chiều còn gặp cậu nên cô lại rút ra một chiếc quần tất mỏng, bên trong là áo len mỏng màu be phối với váy ngắn kẻ caro, đi bốt đen, bên ngoài thì khoác áo khoác dạ xanh đậm dáng ngắn có nút sừng.
Bộ đồ này đã đủ ấm ở thành phố Lâm Giang rồi.
Chu Tuyển Dương thấy cô mặc vậy liền bảo, “Con mặc hơi ít đấy, tới Yên Kinh sẽ bị lạnh nhé.”
“Không sao đâu, con có đem đồ dày theo mà.”
Ôn Sơ Nịnh xách vali đi ra.
Chu Tuyển Dương cũng hiểu con gái thích đẹp mà chịu lạnh nên cũng không tiện nói gì thêm.
Anh ta lái xe đưa Ôn Sơ Nịnh tới ga tàu, nhìn Ôn Sơ Nịnh vào trong rồi mới đi.
Ôn Sơ Nịnh tới trạm soát vé, nhìn bảng hướng dẫn rồi tìm đúng khu chờ của mình.
Trần Nhất Lan gửi tin nhắn hỏi cô đã tới ga tàu chưa.
[Tới rồi, đang đợi tàu đây.] Ôn Sơ Nịnh gõ chữ hỏi cậu, [Khi nào cậu tới vậy?]
Trần Nhất Lan gửi một tấm ảnh tới.
Cậu đang ngồi trong một nhà hàng, mặt kính in bóng cậu.
Áo khoác gió màu đen, bên trong là một chiếc hoodie mỏng và áo sơ mi.
Điện thoại che hơn nửa gương mặt, chỉ để lộ sườn mặt và cái cằm thon gọn.
[Đang chờ cậu đây.] Trần Nhất Lan nói, [Ngay Starbucks ở cổng ra ga cao tốc.]
Có một khoảnh khắc, Ôn Sơ Nịnh đã tưởng mình báo sai giờ, hoặc cậu nhớ nhầm.
Cô lấy vé tàu trong túi ra nhìn, không sai, rồi lại mở lại lịch sử trò chuyện, cũng đúng mà.
Sao… Cậu ấy tới sớm vậy?
[Hai tiếng nữa là tới rồi, tớ ở đây đợi cậu.]
[Ừ.]
Ôn Sơ Nịnh cứ nhìn tấm ảnh đó mãi, cười ngẩn ngơ.
Hai tiếng đi tàu cao tốc trôi qua rất nhanh, Ôn Sơ Nịnh kéo vali ra ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc bước xuống tàu, cô đã hối hận.
Hóa ra -8° là thế này đây!
Cô mới xuống, một luồng gió khô lạnh đã quét qua cổ tay và gáy cô. Ôn Sơ Nịnh vội kéo khăn choàng lên che mặt rồi đẩy vali ra cửa.
Mới tới cổng ra, Ôn Sơ Nịnh tính gửi tin nhắn cho Trần Nhất Lan nhưng đã liếc thấy —
Chiều cao 193 thật sự quá nổi bật, cô vừa nhìn đã thấy cậu ngay.
Áo khoác màu đen và quần dài, kết hợp với gương mặt thanh tú và góc cạnh, nổi bật hẳn giữa đám đông.
Những cô gái đi ngang qua đều nhìn cậu.
“Trần Nhất Lan — Tớ ở đây!”
Ôn Sơ Nịnh vịn vali, vươn một tay vẫy vẫy cậu.
Trần Nhất Lan nhìn sang, thấy một cô gái đang đứng ở cổng ra, để lộ đôi chân thon dài thẳng tắp, mang bốt ngắn. Cô đã cắt ngắn tóc chạm vai, phần mái cũng hơi dài ra.
Đã bao lâu rồi không gặp.
Trần Nhất Lan bước ra, đưa cho cô cốc latte nóng rồi tự nhiên kéo vali giúp cô.
“Sao cậu mặc ít thế?” Trần Nhất Lan không đi mà đứng trước mặt cô, nhíu mày.
— Chẳng phải là vì gặp cậu à.
“Tớ đâu có biết phía Bắc lạnh thế này.” Nhưng Ôn Sơ Nịnh vẫn nói thật, “Nhưng ở đây có lò sưởi mà đúng không?”
Trần Nhất Lan thở dài, đột nhiên cúi người xuống, giúp cô chỉnh lại khăn choàng rồi quấn lại cẩn thận.
Bàn tay ấm áp của cậu khẽ lướt qua gò má cô.
Ôn Sơ Nịnh vội cụp mắt, giả vờ như mình không nhìn cậu.
“Thế cậu có biết ngoài đường không có lò sưởi không?” Trần Nhất Lan nói, “Giờ vẫn chưa đi xa, cậu có mang quần dày không? Đi thay không?”
“Không thay!” Ôn Sơ Nịnh từ chối, mặc cũng đã mặc rồi, đi thay thì mất mặt lắm.
Trần Nhất Lan bị cô chọc cười, “Được rồi, tớ dẫn cậu đi ăn trước.”
Cậu kéo vali, Ôn Sơ Nịnh đi theo sau cậu, có lẽ vì trời lạnh nên Trần Nhất Lan dẫn cô vào ăn trong nhà ga, sau đó cùng cô bắt tàu điện tới trường chỗ cô thi.
Vừa ra khỏi trạm xe điện, gió lạnh vù vù như tát thẳng vào mặt, hiện thực tàn nhẫn quá.
Ôn Sơ Nịnh lạnh tới mức răng đánh vào nhau, kiên quyết gồng mình tỏ vẻ mình không hề lạnh.
Trần Nhất Lan bất lực nhưng không thể ép cô thay quần dày được, huống hồ nhìn quanh cũng chẳng có chỗ nào để cô thay cả.
Kết quả là vừa tới cổng trường, chú bảo vệ đã không cho vào.
“Cuộc thi ngày 8 mới bắt đầu mà? 2 giờ chiều ngày 7 mới cho báo danh! Cô bé, con không xem thông báo hả?” Chú bảo vệ ở chốt không bước ra, “Chắc là đã thông báo rồi mà…”
Ôn Sơ Nịnh trợn tròn mắt.
Trước cuộc thi có một giáo viên đã thêm họ vào nhóm chat, nhưng trong nhóm có rất nhiều người cứ gửi tin nhắn liên tục, có lẽ vì thế mà thông báo cũng bị trôi mất. Mấy ngày trước khi nghỉ, Ôn Sơ Nịnh bận làm bài tập nên cũng chẳng mấy để ý tới cái nhóm hơn năm trăm người ấy.
Trần Nhất Lan đi hỏi một vòng, từ chỗ chú bảo vệ biết được hiện tại trường đang chuẩn bị khu vực thi và ký túc xá nên giờ không được vào.
Ôn Sơ Nịnh đờ người ra, “Thế tớ phải làm sao đây?”
“Tìm chỗ ở trước đã,” Trần Nhất Lan thấy cô sắp lạnh tới đơ não, chóp mũi đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Cậu không chút do dự mà nắm cổ tay kéo cô về trạm xe lửa, “Vào trong cho ấm một chút đi.”
Ôn Sơ Nịnh cứ thế bị cậu kéo quay lại, bên ngoài gió lạnh như dao găm, thổi tới mức đầu óc cô như bị đông cứng lại. Vừa vào trong, bộ não như đá lạnh của cô mới từ từ tan ra.
Khu trường thi ở khá xa trung tâm, Trần Nhất Lan mua vé tàu điện ngầm rồi dẫn cô quay về nội thành, lại ngồi tàu điện thêm lần nữa, lúc này Ôn Sơ Nịnh mới phản ứng lại, “Thế còn cậu… Cậu…”
“Hôm nay thứ Bảy, tuần này bọn tớ được nghỉ,” Trần Nhất Lan nói, “Dẫn cậu đi tìm chỗ ở trước đã.”
“Ừm…”
Hơn 8 giờ tối, tàu điện ngầm ở vùng ngoại ô không có nhiều người, chỉ có thể nghe giọng nữ phát thanh mỗi khi dừng trạm.
Cả tiếng tàu lăn ầm ầm.
Trong tàu điện ngầm rất ấm, gương mặt cô hơi ửng đỏ, ngẩng đầu nhìn tới phía trước.
Cửa sổ tối màu, bảng quảng cáo bên ngoài vút qua.
Cô và Trần Nhất Lan ngồi cạnh nhau, đường nét cậu thiếu niên rõ ràng, gương mặt lúc sáng lúc tối.
Cô lạnh tới tê cứng người, nếu đi một mình thì chắc cô sẽ luống cuống chẳng biết làm sao khi nghe chú bảo vệ nói câu đó. Nhưng Trần Nhất Lan thì hỏi han đâu ra đấy, còn hỏi luôn quanh đây có chỗ ở không, biết không có thì dứt khoát kéo cô quay về.
Cứ như có cậu ở đây, cô chẳng cần phải lo gì hết.
Cậu luôn có thể giúp cô giải quyết mọi chuyện, như một nơi cho cô tránh bão vậy.
Ôn Sơ Nịnh lại cúi đầu, “Tớ lại gây rắc rối cho cậu nữa rồi.”
“Sao cứ nghĩ thế hoài vậy,” Trần Nhất Lan thản nhiên nói, cậu hơi nhúc nhích, cúi đầu nhìn, thấy chân cô chỉ mặc một chiếc quần tất mỏng bèn giơ tay sờ thử, “Lạnh không?”
Chân Ôn Sơ Nịnh giật giật, lạnh.
Áo khoác là kiểu dáng dài trung bình, váy ở trong lại là váy ngắn, cố kéo xuống cũng chỉ miễn cưỡng trên đầu gối mà thôi.
Tay Trần Nhất Lan đặt trên đùi cô như truyền thêm một chút hơi ấm.
Cậu không trêu cô mà chỉ nói, “Gặp tớ thì không cần phải ăn diện thế này đâu.”
“…” Ôn Sơ Nịnh bĩu môi.
“Đừng nghĩ nhiều, đâu phải tớ không biết cậu xinh đâu.” Cậu khẽ cười, giúp cô chỉnh lại chiếc khăn choàng lần nữa, kéo lên cao hơn che khuất nửa gương mặt cô.
Sau đó nói, “Lần sau không được như thế nữa nhé.”
“… Biết rồi.”
Giọng nói nghèn nghẹn trong khăn choàng, hơi thở phả ra thành một làn sương ấm.
Trần Nhất Lan nhét tay cô vào túi, lúc này Ôn Sơ Nịnh thật sự đã lạnh tới mức không dám cử động nữa.
Từ ngoại ô tới trung tâm mất hơn nửa tiếng.
Ôn Sơ Nịnh cũng lặng lẽ đi theo sau lưng Trần Nhất Lan, Trần Nhất Lan tra bản đồ trên điện thoại một chút, tìm thấy một khách sạn gần đó rồi kéo vali của cô đi tìm đường.
Ôn Sơ Nịnh vẫn hơi ngại ngùng, cô lễ tân bảo chỉ còn một phòng cuối cùng.
Trần Nhất Lan: “Thẻ căn cước.”
Ôn Sơ Nịnh vội vàng lục lọi trên người, lấy thẻ căn cước ra đưa cậu.
Cô lễ tân làm thủ tục xong, trả thẻ căn cước và đưa cùng thẻ phòng.
“6068.”
Trần Nhất Lan nhận lấy, kéo vali của cô đi về phía thang máy.
Khách sạn khá rộng, ánh đèn vàng dịu dàng tỏa sáng khắp nơi, sàn được trải thảm đỏ dày dặn, Trần Nhất Lan kéo cô vào thang máy.
Bước trên thảm không nghe tiếng động gì, rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe loáng thoáng âm thanh gọi điện thoại hoặc nói chuyện từ trong các phòng khác.
Ở đây rất ấm, hơi nóng lan tỏa khắp nơi, Ôn Sơ Nịnh đi theo sau lưng Trần Nhất Lan, nhìn bóng lưng cao ráo của cậu mà trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ.
Ôn Sơ Nịnh chưa từng xa nhà, vì Chu Mộng không có thời gian dẫn cô đi đâu hết, cô cũng chưa từng ở khách sạn một mình.
Theo bản năng, ở một thành phố xa lạ, một mình ở khách sạn, nói không sợ là nói dối.