Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 41.




Trước khi được nghỉ, Ôn Sơ Nịnh được giảng viên chuyên ngành gọi tới văn phòng.

Họ đang ở trong học kỳ sau của năm ba, giảng viên chuyên ngành là một phụ nữ trung niên, dù đã hơn 40 tuổi nhưng rất có khí chất, ăn mặc giản dị mà trang nhã, nghe nói bà còn là đại diện phiên dịch của một công ty niêm yết nào đó nữa.

Bà tên là Lâm Chi, lớp họ không đông sinh viên nhưng Lâm Chi rất quý Ôn Sơ Nịnh.

Thế là mới tới học kỳ hai của năm ba, bà đã hỏi về dự định của Ôn Sơ Nịnh.

Ôn Sơ Nịnh vẫn giữ ý định làm phiên dịch viên cabin sau này.

“Thế thì cô đề nghị em nên học lên Thạc sĩ, giờ em có thể chuẩn bị cho kỳ thực tập năm tư, vừa thực tập vừa ôn thi cao học cũng được. Cao học em có thể học tại trường mình, tới đó cô sẽ chọn giúp em, cũng có thể chọn ra nước ngoài học, trường chúng ta có dự án hợp tác với Đại học Hồng Kông, em cứ suy nghĩ cho kỹ đi. Em là sinh viên trọng điểm mà cô bồi dưỡng, chúng ta phải vạch ra kế hoạch rõ ràng.”

Lâm Chi là người bản địa Hoài Xuyên, giọng nói chậm rãi, trầm ổn, rất dịu dàng.

Ôn Sơ Nịnh gật đầu.

“Nếu em muốn thực tập thì cô có thể giới thiệu một chỗ là Collins International. Họ là một công ty thương mại quốc tế, có vị trí dịch cabin, chủ yếu là dịch các cuộc họp thương mại. Cô có quen bên đó, nghe nói sang năm chỉ tuyển một thực tập sinh thôi, cô có thể giới thiệu em tới đó.”

“Vâng, cảm ơn cô Lâm nhiều ạ.” Ôn Sơ Nịnh biết ơn đáp, “Em sẽ cân nhắc thật kỹ.”

“Ừ, về đi. À đúng rồi, nếu có hứng thú thì em đọc thêm nhiều tiểu thuyết hiện đại nhé, tận dụng cho tốt reading week kỳ này.”

“Vâng ạ.”

Ôn Sơ Nịnh hơi chột dạ nhưng ngoài mặt vẫn bình thản.

Ôn Sơ Nịnh vừa về ký túc xá đã thu dọn hành lý, tiết trời tháng 3 nên vẫn còn hơi se lạnh, Ôn Sơ Nịnh có mang theo vài món đồ dày.

Chung Nhan Nhan báo lộ trình với Ôn Sơ Nịnh, họ tới Côn Minh trước rồi đi Đại Lý và Lệ Giang, hành trình đã bao gồm cả nơi ở, môi trường đều rất ổn.

Lúc đó Ôn Sơ Nịnh không nói gì cả, vì Chu Mộng đã cho cô điều kiện sống rất thoải mái.

Chung Nhan Nhan còn bảo, “Sau này tốt nghiệp rồi tớ tính làm vlog với Tề Minh, xem như đây là bước đầu khám phá quán xá, thử xem thế nào.”

Hôm ấy bay chuyến sáng, cả nhóm Ôn Sơ Nịnh xuất phát sớm ra sân bay, Thư Khả Bội tới sớm hơn họ một tiếng. Lúc họ tới sân bay là hơn 5 giờ sáng.

Đồng hồ báo thức vang lên, tin nhắn của Trần Nhất Lan cũng bật lên.

[Ôm Ôm Ôm: Nhớ mặc ấm tí nhé.]

[Ôm Ôm Ôm: Chiều gặp.]

Lúc Ôn Sơ Nịnh kéo vali ra ngoài, trên môi vẫn thấp thoáng nụ cười.

Cuối xuân trời vẫn rét, nhiệt độ mới nhích lên được 5, 6o.

Rút kinh nghiệm lần trước, lần này Ôn Sơ Nịnh mặc một chiếc áo khoác dày, bên dưới là quần jeans đen phối cùng giày thể thao.

Tề Minh đặt một chiếc xe riêng để cùng ra sân bay.

Ôn Sơ Nịnh ngồi ở phía sau, đeo tai nghe nghe nhạc, giao diện điện thoại dừng lại trên khung chat với Trần Nhất Lan.

Chiều là được gặp mà giờ cô đã bắt đầu ngóng trông rồi.

Tới sân bay mất gần hai tiếng, Ôn Sơ Nịnh có ngủ một lát.

Trong xe bật sẵn điều hòa, lúc dậy trên trán cô đã rịn một lớp mồ hôi nên bèn thuận tay kéo mũ áo khoác lên, kéo vali xuống xe.

Có bạn trai trước mặt, Chung Nhan Nhan hơi công chúa một tí, Tề Minh áy náy nhìn Ôn Sơ Nịnh vì không còn tay để giúp Ôn Sơ Nịnh nữa.

“Không sao, tớ tự làm được, cậu cứ lo cho Nhan Nhan đi, tớ đi tìm ít thức ăn nhé.”

Ôn Sơ Nịnh tự giác không làm bóng đèn mà đẩy hành lý đi kiếm đồ ăn, tìm thấy một tiệm mì, cô vào trong gọi một tô, vừa ăn vừa xem điện thoại.

Trần Nhất Lan cũng đang thu dọn hành lý.

[Ôm Ôm Ôm: Vừa hay tụi tớ tới sẽ được nghỉ vài ngày, đội ba môn với đội marathon vẫn đang tập, đội bơi của tụi tớ mấy ngày nữa mới bắt đầu.]

Ôn Sơ Nịnh gõ tin nhắn bằng một tay, tay kia gắp mì, [Ý là cậu có thể đi chung với tớ hả?]

[Đúng vậy.]

[Ừ, tớ ăn sáng xong là lên máy bay rồi nè.] Ôn Sơ Nịnh nói thêm, [Chiều gặp nhé.]

Cô đã gửi cho Trần Nhất Lan lịch trình chuyến đi từ trước, mãi mấy tiếng sau Trần Nhất Lan mới trả lời OK.

Lúc ấy đã là hơn 2 giờ sáng rồi.

Ôn Sơ Nịnh rất mong đợi lần này được gặp cậu, vì thật sự chẳng biết lần sau là khi nào nữa.

Ngồi máy bay, xuống sân bay rồi đón xe, họ chưa quen gì ở đây mà lại không nghe hiểu tiếng địa phương của tài xế Vân Nam, địa chỉ chủ nhà cho vòng vo khó tìm, cả nhóm tới được biệt thự đó nhưng khá tốn công.

Biệt thự này ở nơi yên tĩnh, phong cảnh rất đẹp.

Ven đường trồng đầy hoa, không khí ẩm và mờ sương. Biệt thự là kiểu nhà nhỏ hai tầng, trang trí đơn giản mà tao nhã, đặc biệt là có sân sau trồng nhiều cây cỏ, ở phòng ngủ tầng 2 còn có một ban công khá xinh nữa.

Chung Nhan Nhan rất vui, kéo Tề Minh đi chụp rất nhiều ảnh.

Ôn Sơ Nịnh gặp lại Thư Khả Bội, cả hai ở chung trong một phòng, vừa đặt hành lý xuống đã bắt đầu ríu rít tám chuyện, tất nhiên chủ yếu vẫn là Thư Khả Bội phàn nàn về Tôn Gia Diệu, câu chuyện đã đi tới —

“Tớ cũng không hiểu cậu ta nghĩ gì nữa, tớ đã nói với cậu ta rồi, thế mà cậu ta đánh trống lảng luôn.”

“Có đồng ý hay không thì cứ nói đi, trả lời dứt khoát khó lắm à?”

“Vốn dĩ đang làm bạn tốt, từ khi tớ nói thật với cậu ta thì bùm, không quay lại được nữa. Giờ tớ cũng chẳng biết có nên hối hận hay không.”

Thư Khả Bội càng lớn càng xinh đẹp, trang điểm nhẹ trông vừa rực rỡ mà vừa tươi tắn, giờ đang học chuyên ngành Ngôn ngữ Trung ở Đại học Yên Kinh, có khí chất rất riêng.

Ôn Sơ Nịnh không nói gì, chỉ giật chai Wusu* trong tay cô ấy đi, “Cậu uống ít tí đi.”

(*) Một thương hiệu bia của Trung Quốc.

Cô biết Tôn Gia Diệu vốn vô tư, nghe xong chuyện này lại thấy hóa ra trong chuyện tình cảm cậu ta lại nhát cáy như thế.

Thư Khả Bội nói, “Lần này tớ tới đây là để tìm câu trả lời, nếu cậu ta đồng ý thì tớ sẽ đợi tới khi nào cậu ta giải nghệ, ba môn phối hợp cũng giải nghệ tầm 25, 26 đúng không? Chỉ còn vài năm nữa thôi, dù sao mấy năm nay cũng trôi qua như thế mà. Nếu cậu ta không chịu á, thì coi như chấm dứt, tớ cũng chỉ mới 20 thôi mà.”

Ôn Sơ Nịnh đồng ý, thấy cũng có lý.

“Ừ, cứ thế đi, giờ tớ đi gặp luôn.”

“Giờ á?” Ôn Sơ Nịnh kinh ngạc.

“Ừ, tớ bắt xe đi ngay đây,” Thư Khả Bội uống chút đồ có cồn để tăng can đảm.

“Cậu xỉn rồi hả?” Ôn Sơ Nịnh vươn tay huơ huơ trước mặt cô ấy.

“Tớ chưa có xỉn đâu, mới mở một chai Wusu uống được nửa đã bị cậu lấy rồi kìa.”

Thư Khả Bội trừng mắt, “Yên tâm đi, nửa chai bia không nhằm nhò gì với tớ hết.”

Ôn Sơ Nịnh thấy cô ấy vẫn tỉnh táo thật, chỉ là má hơi đỏ lên thôi, lúc này mới chịu cho cô ấy đi.

Cô biết chỗ huấn luyện mùa xuân của họ cách nội thành khoảng 10km, không phải hẻo lánh gì quá.

Ôn Sơ Nịnh đưa Thư Khả Bội đi đón xe, nhìn Thư Khả Bội đi, cô xoa xoa tay trong gió, thấy mới hơn 2 giờ chiều nên bèn đón xe về trước.

Có lẽ Trần Nhất Lan cũng chưa tới sớm như thế, máy bay của họ 3 giờ mới hạ cánh, còn phải tới đội báo danh rồi mới rảnh được.

Cô quay về biệt thự, Chung Nhan Nhan và Tề Minh đã ra ngoài.

Ôn Sơ Nịnh đứng ngoài gió lạnh một lúc cũng hơi mệt, cô tính về phòng ngủ. Chủ nhà chuẩn bị giường chiếu sạch sẽ sẵn cho họ, Ôn Sơ Nịnh cởi áo khoác rồi nằm xuống ngủ luôn.

Cô thật sự đã ngủ thiếp đi nhưng sau đó lại tỉnh dậy vì khát nước, cổ họng khô khốc khó chịu, mở ra mắt mà đầu cũng hơi nhức.

Ôn Sơ Nịnh nghiêng đầu nhìn, hóa ra cửa kéo giữa phòng ngủ với ban công chưa đóng chặt. Cả người cô ê ẩm, Ôn Sơ Nịnh mới chợt nhận ra — Hỏng rồi, chắc bị cảm mất rồi.

Nhưng ngay sau đó Ôn Sơ Nịnh lại nhận ra một chuyện khác, trời ở ngoài tối mất rồi.

Cô vội trở mình chộp lấy điện thoại nhìn, đã 7 giờ rưỡi tối. Cô vô thức muốn gọi điện thoại cho Trần Nhất Lan, kết quả là ngay sau đó, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Ôn Sơ Nịnh vừa quay đầu lại đã thấy Trần Nhất Lan từ ngoài bước vào.

Hành lang đang bật đèn nhưng trong phòng tối om, dáng người cậu cao ráo, mặc quần thể dục dài màu đen, bên trong là áo thun sáng màu, khoác ngoài một chiếc áo khoác xanh navy rất nổi bật.

“Sao… Sao cậu lại tới đây?”

“Tớ mới tới, gọi điện thoại cậu không bắt máy. Vừa hay bạn cùng phòng của cậu về lấy đồ, thấy cậu bị sốt nhẹ nên có mua thuốc cảm với thuốc hạ sốt cho cậu đây.” Trần Nhất Lan bưng ly nước vào, cậu ngồi xuống ghế cạnh giường, giơ tay sờ trán cô, “Uống thuốc nào.”

Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, chống người ngồi dậy, chợt thấy mọi thứ hơi ảo diệu.

Trần Nhất Lan ngồi cạnh cô, giơ tay mở đèn ngủ, ánh sáng vàng dịu dàng bao lấy cậu, cậu thật sự hiện diện ở đây.

Ôn Sơ Nịnh nhận lấy ly nước từ tay cậu, uống thuốc bằng nước ấm.

Cậu tiện tay đặt ly nước lên tủ đầu giường.

Ôn Sơ Nịnh mới tỉnh ngủ nên vẫn còn hơi lơ mơ, nhất là vừa mở mắt ra đã thấy cậu xuất hiện ngay bên cạnh, chẳng hiểu sao chóp mũi lại cay xè.

Tính kỹ thì thật sự đã rất lâu rồi không gặp nhau.

Từ năm nhất tới năm ba đại học, số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhất là có mấy lần Trần Nhất Lan về nhưng lại trúng mùa thi của Ôn Sơ Nịnh, thế là sau khi thi xong, Trần Nhất Lan lại đi mất.

Hoặc hai người khó khăn lắm mới được ăn chung với nhau một bữa, cuối cùng đội gọi điện thoại cho cậu. Thậm chí còn có mấy ngày Trần Nhất Lan về thi, Ôn Sơ Nịnh biết cậu dồn sức vào tập luyện nhưng áp lực học hành cũng không nhỏ, hai người cũng chỉ có thể gặp nhau trong giây lát.

Những lần bỏ lỡ ấy thật sự không dễ chịu chút nào.

Thời gian gặp nhau càng lúc càng ít.

Có lẽ đây là một mối tình xa cách kéo dài rất lâu, nhưng lại có đủ lý do để tiếp tục — Chỉ vì muốn ở cạnh cậu.

Cũng là một sự chờ đợi và cố chấp rất đỗi dũng cảm.

Lấy hiện tại để chờ đợi tương lai, từng ngày từng đêm nhớ cậu, chỉ có thể mở WeChat lên, tìm những tin nhắn thoại đã lưu rồi nghe lại.

Chỉ có thể xem đi xem lại ảnh, những trận đấu của cậu, mong đạo diễn sẽ lia máy quay tới chỗ cậu.

“Sao lại khóc rồi.”

Trần Nhất Lan ngồi bên giường, khẽ cười, nghiêng người tới trước rồi giơ tay chạm vào khóe mắt cô.

Ôn Sơ Nịnh quay mặt đi, trong lòng có cảm giác tủi thân khó mà giấu nổi.

Ánh mắt Trần Nhất Lan dừng lại trên gương mặt cô, dường như cô đã gầy hơn một chút nhưng gương mặt ấy vẫn nhỏ nhắn. Trong phòng bật điều hòa, cô mặc một chiếc váy ngủ, bờ vai mảnh mai, khóe mắt hơi đỏ lên trông rất ấm ức.

“Nào, cho tớ ôm cái nào.”

Không đợi cô đáp lại, Trần Nhất Lan nghiêng người tới trước, ôm cô vào lòng.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trên giường, trên người cậu vẫn còn hơi lạnh, nhưng dưới lớp áo thun mỏng là lồng ngực rắn rỏi và ấm áp của thiếu niên.

Ôn Sơ Nịnh tựa cằm lên vai cậu, trên người Trần Nhất Lan có mùi chanh xanh và bạc hà nhàn nhạt, len lỏi vào trong khoang mũi như đánh thức những nỗi nhớ đã ngủ quên từ rất lâu rồi.

Nỗi nhớ là sợi dây leo quấn trong tim, chỉ cần một cái ôm thôi là mặc sức sinh trưởng rồi vỡ òa.

Nước mắt Ôn Sơ Nịnh rơi trên vai cậu, cô khịt khịt mũi, cuối cùng cũng không bật khóc thành tiếng.

Cô hơi nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Trần Nhất Lan.

Đường nét dưới cằm cậu càng rõ ràng và sắc nét hơn, gương mặt tuấn tú, trong đôi mắt mang theo chút mệt mỏi, hai mí hình như sâu hơn, đồng tử đen láy mà sáng ngời.

Trần Nhất Lan giơ tay, dùng đầu ngón tay xoa gương mặt cô, cong môi cười, hàng mi dài buông xuống một cái bóng nhàn nhạt, “Khóc nữa là không xinh đâu, biết bao lâu không gặp rồi, mới gặp tớ đã khóc, khóc nhiều là tớ xót đấy.”

Cậu nói xong còn giơ tay véo má Ôn Sơ Nịnh, “Cười một cái cho tớ xem nào.”

Ôn Sơ Nịnh cong khóe môi, nụ cười hơi ngốc nghếch.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận