Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 43.




Trần Nhất Lan rửa mặt bước ra, trong phòng đang đóng kín cửa sổ, chỉ còn âm thanh khe khẽ của luồng khí ấm áp từ lò sưởi.

Ôn Sơ Nịnh nằm sấp trên giường, đang xem kế hoạch mình ghi chú trên điện thoại, vừa xem vừa tra bản đồ.

Nên không để ý tới việc cửa phòng tắm đã mở.

“Đang xem gì thế?”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe truyền vào tai, Ôn Sơ Nịnh vừa quay đầu lại đã thấy Trần Nhất Lan đứng bên giường, tay cầm một chiếc khăn lông màu trắng, mái tóc ngắn chưa khô hẳn nên còn vài lọn tóc hơi rối.

Cậu đã thay một chiếc áo phông màu trắng, tiện tay ném khăn lên lưng ghế bên cạnh, cúi người nhìn lướt qua màn hình điện thoại cô, “Muốn đi đâu? Đại Lý à? Hay Lệ Giang?”

Ôn Sơ Nịnh mím môi, trên mặt vẫn còn hơi nóng.

Trần Nhất Lan vẫn cúi người đọc những gì cô đã ghi trên đó.

“Núi tuyết Ngọc Long đi.”

“Mấy chỗ kia thì sao?”

“Hơi gấp đấy,” Cậu nói, “Ở Lệ Giang với cậu thêm vài ngày nữa cũng được.”

Ôn Sơ Nịnh không có ý kiến.

Cậu đi đâu thì cô đi đó.

Ôn Sơ Nịnh ngồi dậy khỏi giường, Trần Nhất Lan cũng chẳng tránh ra.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn cậu, vẫn có thể thấy xương quai xanh và cái cổ gợi cảm lấp ló dưới áo phông.

“Trông cậu kìa, còn ra ngoài nổi không thế?” Trần Nhất Lan nhìn cô, “Nếu không thoải mái thì thôi, tớ ở đây với cậu cũng được mà.”

“Không giống nhau đâu,” Ôn Sơ Nịnh từ chối, “Hiếm lắm mới ra ngoài chơi được, ở trong phòng chán chết.”

“Ừ,” Trần Nhất Lan chiều theo ý cô, “Thế thì đi Lệ Giang đi, sức khỏe cậu thế này đừng dùng dằng đi Đại Lý làm gì.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh đồng ý.

Cô chạy vào phòng tắm rửa mặt, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó bèn cầm điện thoại lên, tính nhắn tin cho Thư Khả Bội.

“Tối qua Thư Khả Bội không về.” Trần Nhất Lan đang sắp xếp túi của mình, con trai ra ngoài rất đơn giản, trái lại Ôn Sơ Nịnh có một cái vali nhỏ và thêm một cái túi nữa.

Vali đang mở, bên trong quần áo sắp xếp gọn gàng.

“Hả? Thế bên chỗ huấn luyện mùa xuân có chỗ ở không vậy?” Ôn Sơ Nịnh mở điện thoại ra xem tin nhắn Thư Khả Bội gửi mình.

“Có, ở ngoài có nhiều chỗ ngủ lắm.” Trần Nhất Lan nói, “Chắc gặp Tôn Gia Diệu rồi.”

Ôn Sơ Nịnh nghĩ lại thấy cũng đúng, cô cũng biết mục đích Thư Khả Bội tới đây nên bèn để lại lời nhắn cho cô ấy rồi gửi WeChat cho Chung Nhan Nhan.

Cứ thế, ngày thứ hai sau khi tới Côn Minh, Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan mua vé tới Lệ Giang.

Đi theo sau lưng Trần Nhất Lan có một cảm giác rất đỗi an toàn, tay trái cậu xách vali của cô, tay phải thì nắm tay cô như sợ bị lạc vậy.

Trước khi ra ngoài, cậu còn cẩn thận choàng khăn lại giúp cô, đội mũ áo khoác đàng hoàng.

Ôn Sơ Nịnh chẳng cần phải lo gì cả.

So với lúc mới tới, chuyện gì cô cũng phải tự làm, như thế này đỡ hơn rất nhiều.

Họ mua vé tàu cao tốc, bắt taxi tới ga tàu, qua kiểm tra an ninh rồi vào phòng chờ, Ôn Sơ Nịnh xoa tay, Trần Nhất Lan kéo cô đi ăn sáng.

Ôn Sơ Nịnh chỉ cần đi theo sau lưng cậu, trong lòng có cảm giác như đang “bỏ nhà ra đi” vậy.

Hai người ăn sáng ở ngay gần đó, còn mười mấy phút nữa mới lên tàu, Trần Nhất Lan mua cho cô một chai nước có gai vị vải và một thanh kẹo sữa vị nho trong cửa hàng tiện lợi.

“Sao lại có kẹo nữa?” Ôn Sơ Nịnh giơ tay nhận lấy, thuận tay bỏ vào túi xách của mình.

“Để bổ sung thêm niềm vui của cậu mà,” Trần Nhất Lan nói, “Hôm qua ăn hết kẹo rồi.”

Ôn Sơ Nịnh chẳng nhớ gì cả.

Phải ngồi tàu hơn hai tiếng nữa mới tới, cả hai ngồi cạnh nhau, Ôn Sơ Nịnh ngồi cạnh cửa sổ.

Phong cảnh bên ngoài rất nên thơ, cô tựa đầu lên vai cậu chợp mắt một lát nhưng lại bị tiếng rung điện thoại đánh thức.

Ôn Sơ Nịnh cúi đầu đọc.

Là tin nhắn của Thư Khả Bội.

Bối Bối: Có hy vọng rồi.

Bối Bối: Hai người cứ chơi vui đi! Khi nào về tớ sẽ gọi kể cậu nghe.

Ôn Sơ Nịnh trả lời mấy dấu chấm hỏi nhưng Thư Khả Bội chỉ gửi cho cô một dãy icon phấn khích.

Ôn Sơ Nịnh bật cười.

Trần Nhất Lan nghe tiếng thì cúi đầu nhìn cô.

Hàng mi của Ôn Sơ Nịnh khẽ rung rinh, khóe môi treo một nụ cười. Cô đang trả lời gì đó trên điện thoại, vừa tính nói chuyện với cô thì điện thoại cậu cũng nhảy ra mấy tin nhắn —

[TON: Cha hỏi con chuyện này nhé.]

[TNL: Phắn.]

[TON: Tao nói thật, bắt tao gọi mày là cha cũng được luôn.]

[TNL: Sủa.]

[TON: Mày nghĩ còn trong đội mà yêu đương thì có bị xử không?]

[TNL: Mày thì sợ quái gì?]

[TON:?]

[TNL: Trong đội mày có hai mống thôi đấy.]

[TON: Cảm ơn lời nhắc của mày nha.]

Trần Nhất Lan khẽ cười, cất điện thoại.

Sắp tới trạm, Ôn Sơ Nịnh đã đặt trước một căn homestay trên mạng, ở ngay gần núi tuyết Ngọc Long. Cả hai bắt xe tới, lăn lộn một hồi, lúc tới nơi đã là về chiều rồi.

Cả hai không vội ra ngoài, chủ yếu là vì Trần Nhất Lan vẫn đang bận gì đó —

Ôn Sơ Nịnh chẳng chuẩn bị gì, không mang theo thuốc giảm phản ứng độ cao mà cũng chẳng mua bình oxy mini. Cô cứ ở trong homestay, do dự một lúc rồi mới tranh thủ gọi điện thoại cho Thư Khả Bội.

Rất nhanh điện thoại đã kết nối, Ôn Sơ Nịnh tựa vào ban công nhìn xuống dưới.

Trần Nhất Lan vừa ra ngoài, bóng dáng cao gầy, bờ lưng thẳng tắp.

Ôn Sơ Nịnh ôm điện thoại nhìn theo bóng cậu, nói chuyện điện thoại với Thư Khả Bội.

Giọng Thư Khả Bội không giấu nổi sự vui sướng, “Hôm qua tớ tới chỗ họ huấn luyện mùa xuân ấy, tên Tôn Gia Diệu ngơ ra luôn. Tớ bắt cậu ấy phải cho tớ một đáp án, y ta ngẫm mãi, bảo để về hỏi xem trong đội của họ có cho yêu đương không.”

“Thế thì có hy vọng rồi!” Thư Khả Bội hào hứng, giọng điệu cũng cao hẳn, “Ôn Ôn, nhờ có cậu mở đường lần này đấy, khi nào về Lâm Giang tớ sẽ mời cậu một chầu!”

“Tốt quá,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Hè này cậu có về không?”

“Về chứ! Hè tớ phải về một chuyến.”

“Thế thì hè tụi mình gặp nhé.”

“OK, Ôn Ôn,” Thư Khả Bội hơi ngập ngừng, thấp giọng nói, “Cậu cũng tranh thủ đi! Tiên hạ thủ vi cường biết chưa!”

Ôn Sơ Nịnh hơi ngượng ngùng, chỉ ậm ừ cho qua, nghe tiếng bước chân ngoài hành lang bèn cúp máy luôn.

Trần Nhất Lan xách một túi đồ, Ôn Sơ Nịnh bước vào từ ban công, cậu còn cầm cho cô một chai nước dừa đã được làm ấm nữa.

Tối cả hai gọi đồ ăn ngoài, chủ yếu vì thời tiết lạnh, Trần Nhất Lan không cho Ôn Sơ Nịnh ra ngoài lung tung.

Cậu thấy cô vẫn chưa khỏi cảm hẳn.

Homestay là dạng gác lửng, tầng 1 có máy chiếu, hệ thống sưởi đầy đủ, Ôn Sơ Nịnh tùy ý chọn một bộ phim.

Trong phòng tắt hết đèn, bên ngoài có ánh đèn le lói, lờ mờ thấy được đường viền núi tuyết phía xa xa.

Phim hơi cũ, Ôn Sơ Nịnh xem không vào lắm.

“Đang nghĩ gì thế?” Trần Nhất Lan ngồi cạnh cô, vừa nhìn đã nhận ra trong lòng cô đang giấu gì đó.

Hôm qua từ khi cúp máy với Thư Khả Bội, những suy nghĩ ngổn ngang cứ mọc lên như nấm trong lòng Ôn Sơ Nịnh.

Ôn Sơ Nịnh lấy chai đồ uống, cắm ống hút vào.

Cố gắng nói một cách thản nhiên nhất có thể —

“Trần Nhất Lan, hỏi cậu một chuyện nhé.”

“Cậu hỏi đi.”

“Tớ có một người bạn…”

Vừa nói ra, Trần Nhất Lan quay đầu nhìn cô, nhướng mày như đang chờ nửa câu sau.

Cảm xúc cô khó khăn lắm mới tích tụ lại được tự nhiên lại như quả bóng xì hơi.

Ôn Sơ Nịnh ngồi thẳng dậy, “Tớ có một người bạn nhờ hỏi cậu thử, ý là vận động viên trong lúc đang thi đấu thật sự không được yêu đương hả?”

“Yêu lén thì không ai quản được.”

“Thế yêu lén được không?”

“Cậu nhiệt tình thế nhỉ.”

“…”

“Bạn nào của cậu hỏi vậy?”

“… Cậu không quen đâu!”

“Thật à?”

Trần Nhất Lan dựa lưng vào ghế sô pha, đôi chân dài buông thõng, nghiêng đầu nhìn cô, đường nét rõ ràng sắc sảo.

Đôi mắt đào hoa ấy cứ thế nhìn cô, khiến lòng cô càng thêm bối rối hơn.

Cứ như bị cậu bắt quả tang vậy.

“Hỏi cậu thì cứ trả lời đi, nhìn tớ làm gì.” Ôn Sơ Nịnh hắng giọng một tiếng, cố tập trung vào màn hình chiếu.

Ai ngờ mới dứt lời, Trần Nhất Lan đã giơ tay với lấy điều khiển rồi ấn tạm dừng.

Hình ảnh dừng lại.

Ôn Sơ Nịnh buộc phải nhìn sang cậu.

“Xem ra tớ phải nói chuyện đàng hoàng với bạn nhỏ này rồi.”

Trần Nhất Lan đặt điều khiển xuống ghế sô pha, giọng điệu mang chút nghiêm túc.

“Nói chuyện gì?” Ôn Sơ Nịnh vẫn thầm chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu.

Kết quả là Trần Nhất Lan giơ tay lên, dùng hai ngón tay nâng cằm cô, bắt cô phải quay mặt lại.

“Tớ có thể yêu lén, nhưng như vậy sẽ không công bằng cho cậu. Thứ nhất là vì tớ phải tập, không có thời gian ở cạnh cậu, những chuyện nên làm trong khi yêu đương tớ không thể làm được. Năm nay và sang năm sau tớ có bốn cuộc thi, phải tập trong khoảng thời gian rất dài, đa phần sẽ không có mặt ở Hoài Xuyên.”

Lần đầu tiên Trần Nhất Lan dùng giọng điệu nghiêm túc như thế để nói chuyện với cô.

Ôn Sơ Nịnh nhìn thẳng vào mắt cậu, Trần Nhất Lan cũng điềm nhiên nhìn cô.

“Còn thứ hai?” Cô hỏi.

“Tớ không muốn yêu đương bí mật gì với cậu cả,” Trần Nhất Lan nói, “Giấu giấu giếm giếm là không công bằng cho cậu, mà tớ cũng không nỡ.”

“…”

“Còn điều cuối cùng, chắc cậu cũng đã biết rồi,” Trần Nhất Lan chậm rãi nói, “Vận động viên bơi lội chỉ có thể đạt được thành tích tốt nhất trước 26 tuổi, tất nhiên càng sớm càng tốt. Tớ ở trong đội tuyển quốc gia không chỉ bơi vì bản thân mà còn là trách nhiệm của tớ nữa, tớ sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể.”

“…”

“Vì thế nếu muốn bắt đầu, tớ sẽ bắt đầu thật nghiêm túc, đợi tớ hai năm nữa thôi.”

Cậu không thể để cô gái mình đặt trong tim bắt đầu mối quan hệ quan trọng nhất vào thời điểm này được.

Phải bắt đầu thật nghiêm túc chứ.

Hiện tại vì nghề nghiệp nên cậu không thể bắt đầu quan hệ yêu đương với cô, thậm chí cậu còn không thể xuất hiện bên cạnh cô, điều này quá đỗi bất công cho một cuộc tình chính thức.

Ôn Sơ Nịnh ngẩn ra, mãi vẫn chưa phản ứng lại.

— Là vì chữ “không nỡ” cuối cùng và bao ẩn ý trong lời nói đã thể hiện sự trân trọng của cậu đối với cô.

Ôn Sơ Nịnh ngơ ngác nhìn cậu.

Trần Nhất Lan véo mặt cô, “Hai năm nhanh lắm.”

Mắt Ôn Sơ Nịnh cay cay.

Trần Nhất Lan buông cô ra, ấn đường giãn ra, cậu lại bấm nút phát tiếp rồi thản nhiên bổ sung thêm một câu, “Người bạn kia của cậu biết rồi đúng không?”

“… Biết rồi!” Má Ôn Sơ Nịnh như bị bỏng, tự nhiên cô thấy xấu hổ quá.

Trần Nhất Lan cười, “Sau này có gì thì cứ nói thẳng với tớ, đừng có giấu giếm, giấu được tớ mấy cái suy nghĩ của cậu hả?”

“Ừ nhỉ, cậu giỏi quá.”

“Cậu xem đi, tớ đi rửa mặt.”

Trần Nhất Lan ném cho cô một cái gối ôm.

Ôn Sơ Nịnh bắt lấy, khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, ôm cái gối ôm trong lòng.

Trái tim cô như mới bừng nở một chùm pháo hoa.

Chắc chắn là cậu ấy biết rồi!

Khóe môi Ôn Sơ Nịnh cong lên, trong lòng dâng trào vui sướng.

Trần Nhất Lan làm việc và nghỉ ngơi rất chuẩn, hơn 9 giờ tối đã lên giường rồi.

Cậu tắm xong, kéo cửa ra, thấy Ôn Sơ Nịnh đang đứng ngoài cửa.

Phòng tắm đầy hơi nước, phảng phất mùi bạc hà mát lạnh.

Thực ra Ôn Sơ Nịnh cũng vừa mới tới.

Trần Nhất Lan mặc bộ đồ ngủ sẫm màu, mái tóc ngắn còn ướt sũng, trên cằm và cổ còn đọng lại vài giọt nước trông rất quyến rũ.

Ôn Sơ Nịnh ngước mặt nhìn cậu, nghiêm túc hỏi, “Cậu không được yêu đương, vậy tớ có thể ôm cậu không?”

Trần Nhất Lan tiện tay vắt khăn lên vai trái, vươn tay ra, khóe môi cong lên, “Tớ nói là không thì cậu không ôm thật à?”

Ôn Sơ Nịnh nhào tới ôm cậu một cái, áo ngủ mỏng, bị nước thấm vào nên hơi ẩm, mùi hương sạch sẽ trên người cậu như được phóng đại mà cứ quanh quẩn bên chóp mũi cô.

Mặt Ôn Sơ Nịnh khẽ cọ vào lồng ngực cậu, chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, hơi thở của cô đã tràn đầy hương thơm mát lạnh chỉ thuộc về riêng cậu, thậm chí còn nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ và dồn dập của cậu nữa.

Từng nhịp từng nhịp va vào màng nhĩ cô.

“Trần Nhất Lan, cậu thi cho tốt nhé, tớ sẽ đợi cậu.”

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu lên, hơi ngửa mặt nhìn cậu.

Trần Nhất Lan cụp mắt, mặt mộc của Ôn Sơ Nịnh toát lên vẻ dịu dàng, đôi mắt hạnh trong veo, lúc nhìn cậu nghiêm túc như thế —

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, cậu đã nghĩ tới hậu quả nếu mình hôn cô là gì.

Chẳng có gì có thể đánh trúng tim cậu bằng câu “Tớ sẽ đợi cậu” hết.

“Chỉ hai năm thôi.” Cô nói thêm.

“Vô lương tâm.” Trần Nhất Lan cười, xoa đầu cô, “Đi tắm đi, nghỉ ngơi sớm một tí, sáng mai còn phải đi núi tuyết Ngọc Long nữa.”

“Biết rồi!”

Ôn Sơ Nịnh đáp lại, tâm trạng như muốn bay lên trời.

Cô biết mà, cô không thích nhầm người.

Trần Nhất Lan của cô là một người có trách nhiệm, là người luôn tỏa sáng, là Trần Nhất Lan mà cô đã yêu bằng cả trái tim.

Hơn mười năm ăn ý với nhau, có rất nhiều lời không cần nói ra vẫn có thể bị cậu cảm nhận được hết.

Ôn Sơ Nịnh ngủ rất ngoan, cộng thêm việc trước khi ngủ có uống thuốc cảm nữa nên nằm xuống chốc lát là ngủ ngay.

Trần Nhất Lan lại không hề buồn ngủ.

Cậu nghiêng đầu, Ôn Sơ Nịnh ngủ rồi, dáng vẻ rất yên bình, cậu quay đầu lại ngắm cô.

Khoảnh khắc cô lao tới, giây phút cô bảo sẽ đợi cậu ấy.

Nói không rung rinh là nói dối.

Nhưng trước khi tham gia được Thế vận hội Olympic, cậu không thể có những suy nghĩ thế này được.

Đó là vô trách nhiệm với cô, cũng là vô trách nhiệm với đội tuyển.

Nếu không có gì bất ngờ thì cậu sẽ tham gia Đại hội thể thao hai năm sau.

Chắc chắn.

Thật ra đôi khi Trần Nhất Lan thấy mục tiêu ấy quá xa xôi, quá gian nan, nhưng vì lời hứa với cô, cậu luôn cảm thấy khó khăn đến đâu mình cũng cố gắng được.

Trần Nhất Lan trở mình, nhìn gương mặt của Ôn Sơ Nịnh.

Cậu chống người dậy, nghĩ tới gương mặt cô lứa ngẩng đầu nhìn cậu.

Cô thở đều đều.

Trần Nhất Lan cúi người tới gần, nhịp tim vốn luôn ổn định chợt rối loạn trong chốc lát —

Sợ cô tỉnh giấc.

Cậu khẽ khàng, rất nhanh, hôn lên khóe môi cô một cái.

Chỉ là chạm nhẹ trong một giây thôi.

Trần Nhất Lan âm thầm hứa trong lòng.

Không thể để cô phải đợi hai năm công cốc được.

Hai năm ấy đã quá đỗi khổ sở với cô rồi.

“Tớ cũng,” Trần Nhất Lan nhìn gương mặt khi ngủ của cô, thấp giọng cười, “Muốn để cậu đường hoàng ở cạnh mình thật nhanh.”

“Đợi thêm chút nữa nhé.” Trần Nhất Lan nói.

Ở bên nhau là một chuyện rất đẹp đẽ và trọng đại, cậu phải giành được huy chương Vàng, nghiêm túc tỏ tình với cô, nghiêm túc đợi câu trả lời từ cô chứ.

Mối quan hệ bắt đầu không rõ ràng là không công bằng với cô.

Huy chương Vàng và Ôn Sơ Nịnh đều là lời hứa của cậu.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận