Thuở Mới Làm Chồng - Thượng Quan Thưởng Hoa

Chương 136: Như sói như hổ.




Chương 136: Như sói như hổ

*

Ôn Tễ muốn Trương Sơ Việt ra ngoài ban công quỳ.

Tối đó, cô ôm chăn, trực tiếp dắt tay Trương Thu Lễ đi vào phòng ngủ nhỏ của con bé.

Sau khi Trương Thu Lễ chào đời không lâu, hai vợ chồng bắt đầu từng chút một trang hoàng phòng ngủ cho con. Vì sợ vật liệu không an toàn, toàn bộ gỗ dùng đều do bố của Trương Sơ Việt là Trương Tấn Lâm nhờ quan hệ thân quen mua giúp.

Hồi đó Trương Tấn Lâm vẫn chưa nghỉ hưu, đến Bắc Thành xem nhà mới của đôi vợ chồng trẻ xong, chỉ trỏ đủ điều, nhất là sau khi Trương Thu Lễ ra đời, một góc bàn hơi nhọn cũng khiến ông lo con bé bị va vào.

Ở Bắc Thành có vài khách hàng quen, ông bế cháu gái theo cùng đến bàn chuyện làm ăn. Ôn Tễ lúc ấy còn bị chứng lo âu khi xa con, biết bố chồng bế con gái đi, lại thúc giục Trương Sơ Việt phải đón về ngay, nhưng cũng chẳng dám nói thẳng với bố chồng rằng “bố đừng bế cháu”, đành phải đi theo sau từ xa.

Cô thấy ông cụ to xác ngồi bên bàn trà đạo, một tay cầm chén trà, tay kia ôm lấy cháu gái, mà giọng nói thì đổi tông đến choáng váng, vừa mới một giây trước còn khàn cả cổ mặc cả với mấy ông lớn bên kia bàn, giây sau nhìn thấy cháu gái đã dịu giọng dỗ dành: “Lễ Lễ nhà ta được sáu tháng rồi, đã biết cùng ông nội đi bàn chuyện làm ăn rồi đây này~”

Nói xong liền quay đầu bảo khách hàng: “Nguyên liệu tôi mua đều là để dùng cho cháu gái, nhất định phải loại tốt nhất.”

Vài ông bên kia bàn cũng nhao nhao nhìn Thu Lễ, cười “ấy dà dà” rồi nói: “Bé ngoan gọi tiếng ông nội nào, thế là không lấy tiền nữa nha~”

Cứ như vậy, phòng ngủ của Trương Thu Lễ được biến từ căn thô thành phòng công chúa, sửa ngay sát bên phòng ngủ chính, chỉ là vẫn chưa có dịp sử dụng. Tối nay, Ôn Tễ dứt khoát cắt đứt ràng buộc, bế con gái “ly hôn” với chồng.

Trương Sơ Việt khoanh tay đứng tựa vào khung cửa, Trương Thu Lễ ôm gối mẹ, ngoan ngoãn đứng chờ bên giường để mẹ trải chăn.

“Lễ Lễ, đi đóng cửa lại.”

Trương Thu Lễ bước về phía Trương Sơ Việt, ngẩng đầu nhìn người cha như người khổng lồ của mình, trong lòng có chút sợ hãi, nói: “Bố ơi, là ý của mẹ đấy ạ.”

Ý là con cũng đâu còn cách nào khác.

Trương Sơ Việt nhướng mày, sau đó đứng thẳng người, liếc mắt nhìn sang Ôn Tễ, nhưng câu nói lại hướng về phía con gái: “Tối nay nhớ canh cửa cẩn thận.”

Trương Thu Lễ chẳng có chút ý định giữ bố lại, còn nhón chân lên đóng cửa.

Ôn Tễ ngồi trên giường, dang tay về phía Trương Thu Lễ, con bé vui vẻ ôm tai thỏ bò lên giường: “Mẹ ơi, tối nay chỉ có hai mẹ con mình thôi!”

“Đúng rồi, bố không ở đây, con có chuyện gì đều có thể nói với mẹ.”

“Yay!”

“Nhưng con không được giấu mẹ lấy tiền từ bố, sau này con muốn mua gì, mẹ đều sẽ cho con, con biết mẹ thương Lễ Lễ nhất mà.”

“Con biết!”

Ôn Tễ đưa cho Trương Thu Lễ một viên kẹo để xoa dịu lỗi lầm, từ đó khiến con gái một lòng một dạ theo mẹ.

Nửa đêm, Trương Thu Lễ rúc trong lòng Ôn Tễ ngủ say, đến mức cửa phòng bị đẩy ra cũng không hề hay biết.

Trương Sơ Việt bước vào, nhìn thấy chiếc áo bông mỏng hay “lủng chỗ này hở chỗ kia” của anh đang ôm lấy cổ áo Ôn Tễ mà ngủ, bụng con bé phập phồng theo nhịp thở.

Anh bước đến, hai tay khoanh sau lưng, đứng nhìn Ôn Tễ đang nằm nghiêng. Gương mặt cô phủ trong ánh đêm, khiến cả màn đêm cũng hóa dịu dàng.

Giường trẻ em cũng làm rộng tới một mét tám, Trương Sơ Việt nằm tựa sau lưng Ôn Tễ ngủ, chắc vì quá nóng, cô mơ màng trở mình một cái.

“Anh vào đây làm gì?”

Ôn Tễ bị nóng đến tỉnh, làu bàu không vui: “Lễ Lễ thấy anh lại không vui nữa, anh lúc nào cũng dữ dằn.”

Quan hệ giữa mẹ và con gái có thể thân thiết như chị em, nhưng với người cha khác giới thì trời sinh đã có khoảng cách, cho dù có thương đến mấy cũng không thân mật bằng mẹ.

Ôn Tễ từng nhận ra điều này trong một lần dẫn Trương Thu Lễ đi dạo phố, Trương Sơ Việt gọi điện tới bảo muốn đến đón hai mẹ con. Cô vừa định đồng ý, thì Trương Thu Lễ liền níu lấy ống quần cô lắc đầu, con bé thà đi bộ về nhà chứ không muốn bố đến đón.

Khi đó Ôn Tễ khụy gối xuống hỏi vì sao, con bé trả lời: “Bố tới là mình không đi dạo phố được nữa, ngồi lên xe là về nhà liền, không ngắm được cảnh.”

Trẻ con luôn tò mò với mọi thứ, chỉ một cửa hàng thôi cũng có thể đứng ngắm rất lâu, còn đàn ông thì trời sinh thiếu kiên nhẫn với việc đi dạo, thành ra Trương Thu Lễ chẳng thích chơi với bố.

Ôn Tễ rúc trong lòng Trương Sơ Việt khẽ thở dài, rồi mỉm cười, ghé sát tai anh thì thầm: “Anh về đi thôi, sáng mai mà con bé thấy anh ở đây, sẽ cảm thấy chỗ này không còn là căn cứ bí mật của con nữa, ai cũng có thể vào được. Phải được con bé mời mới được đến đây.”

Mới ba tuổi, nhưng Ôn Tễ đã xem con bé như một người lớn nhỏ mà cân nhắc suy nghĩ.

Trương Sơ Việt nghe vợ nói, dùng cằm cọ nhẹ trán cô, hỏi: “Lúc nhỏ em cũng từng muốn có một căn cứ bí mật như vậy phải không?”

Nên mới hiểu rõ tâm tư của một bé gái đến thế.

Ngón tay Ôn Tễ m*n tr*n xương quai xanh của anh, giọng cô nhẹ như lớp tơ mỏng trong đêm: “Trước kia có muốn, giờ thì không.”

“Tại sao?”

Ôn Tễ dường như tự bị câu trả lời của mình chọc cười, nhắm mắt lại, mơ màng như đang trong giấc mộng đẹp: “Ngôi nhà này đứng tên em, Lễ Lễ nói anh chỉ là người đàn ông dọn vào ở.”

Bởi vì có cảm giác an toàn vô hạn, nên cô không cần phải có một thế giới riêng cho riêng mình nữa.

Trương Sơ Việt cúi người hôn lên trán cô giữa đêm: “Cảm ơn em đã mời anh vào ở, chia sẻ với anh tất cả bí mật của em.”

Anh rời khỏi giường, đắp chăn lại cho cô cẩn thận, rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Trương Thu Lễ ngồi trên đầu giường dụi mắt.

“Mẹ ơi, mắt con như bị dính chặt rồi! Mẹ ơi!”

Trương Thu Lễ bị ghèn mắt dính hết mí lại.

“Con chờ chút, mẹ lấy khăn lau cho, đừng dụi mắt!”

Ôn Tễ vội bò xuống giường, vừa bước vào phòng tắm của phòng ngủ chính thì vừa khéo gặp Trương Sơ Việt đang cạo râu ở đó.

Thấy Ôn Tễ bước vào, anh chẳng nói chẳng rằng, liền vòng tay ôm eo cô, còn làm bộ muốn cúi xuống hôn.

Nửa dưới khuôn mặt anh toàn là bọt cạo râu, Ôn Tễ nghiêng đầu né đi, khẽ “ừm” một tiếng đầy chán ghét: “Em phải lấy khăn tay cho Lễ Lễ rửa mặt, sáng sớm đã bị ghèn mắt dính đầy rồi.”

“Em không chê ghèn mắt con bé, lại chê râu anh à?”

“Chân Lễ Lễ còn thơm nữa là.”

Trương Sơ Việt bật cười: “Em khoe gì vậy? Em bây giờ cảm giác làm mẹ nặng quá rồi, suốt ngày chỉ có con cái. Em nhìn các cặp yêu nhau thời nay đi, ai suốt ngày mở miệng là con cái?”

Ôn Tễ bị anh nói mà khựng lại.

Cảm giác làm mẹ?

“Mẹ… mẹ…”

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bất mãn của Trương Thu Lễ: “Mẹ ơi sao mẹ lâu thế!”

“Không phải con bị ghèn mắt dính sao? Giờ còn đi lại được rồi à?”

Trương Sơ Việt bế Trương Thu Lễ từ cửa phòng tắm lên ghế nhỏ của trẻ con, mở vòi nước rửa tay: “Tự mình rửa đi.”

Ôn Tễ nhìn hai bố con, bắt đầu ngẫm lại lời Trương Sơ Việt vừa nói.

Cô mới có ba mươi ba tuổi!

Thế là cô quay đầu nói với Trương Sơ Việt: “Anh mới già ấy, anh mới có cảm giác làm bố.”

Anh đặt con gái đã rửa mặt xong, còn nhắm mắt lại, xuống đất. Cầm khăn mặt quệt bừa lên mặt con bé một cái rồi bảo: “Xong rồi, lên bàn trang điểm của mẹ con tìm lọ nước thơm mà bôi.”

Về chuyện làm đẹp, Trương Thu Lễ ba tuổi đã có chút kinh nghiệm rồi.

Chờ con bé đi khỏi, Trương Sơ Việt mới quay sang Ôn Tễ nói: “Anh nói em già hồi nào?”

Ôn Tễ quay đầu đi, bắt đầu đánh răng rửa mặt, cố ý phun một ngụm nước ra nói: “Em mới ba mươi ba tuổi tròn! Tuổi này đang độ xuân sắc đấy biết chưa!”

Dù gì thì cũng sắp ba mươi tư rồi.

“Ừ, A Tễ nhà anh ba mươi tuổi như sói như hổ.”

Ôn Tễ: “???”

“Lát nữa em đưa Lễ Lễ đi học nhé.”

Ôn Tễ cau mày: “Gì vậy, hai bố con anh còn thù oán gì từ hôm qua à?”

Trương Sơ Việt tựa vào bàn rửa mặt, lòng bàn tay véo nhẹ eo cô, thấy cô né tránh thì cười nói: “Anh đi tập gym chứ sao, không thì làm sao chiều được cô Trương đang độ tuổi như sói như hổ, đam mê cháy bỏng như em chứ?”

Sáng sớm, trong khuôn viên mẫu giáo tràn ngập tiếng chim hót và hương hoa.

Ôn Tễ nhìn mấy con chim sẻ con líu ríu ríu rít nhốn nháo, khóe môi không kìm được cong lên. Cô ngồi xổm xuống dặn dò Trương Thu Lễ phải chăm chú nghe giảng thì nghe thấy giọng của Tô Mĩ Vân từ phía xa.

Chị ấy nắm tay Thịnh Toại, cậu bé vẫn nghiêm túc một cách cứng nhắc, không nói không cười.

Có những lúc tính cách thật đúng là trời sinh, chị gái Thịnh Yên lại hoạt bát hẳn.

“Tuế Tuế, chẳng phải con nói có quà muốn đưa cho Lễ Lễ sao?”

Tô Mĩ Vân vừa đến là vào thẳng vấn đề, khiến Thịnh Toại căng thẳng thấy rõ, như thể chưa chuẩn bị sẵn sàng, tay siết chặt quai cặp sách: “Con phải đi học trước đã.”

Ôn Tễ lập tức tò mò, hỏi Tô Mĩ Vân: “Sao lại tặng quà cho Lễ Lễ? Nếu quý giá quá thì không thể nhận được đâu.”

“Nó nói không biết sinh nhật lần trước của Lễ Lễ, chị nghe vậy cũng chuẩn bị cho con bé một món quà, đây là quà của chị và Tiểu Yên tặng cho em gái.”

Ôn Tễ không nói ra là vì sợ người ta hiểu nhầm mình cố ý nhắc khéo để đòi quà. Hơn nữa Trương Thu Lễ còn nhỏ như vậy, cô không muốn làm rình rang, cứ thấy như thế là chiều con quá mức.

Nhưng chưa kịp từ chối thì Trương Thu Lễ đã lễ phép đưa hai tay ra nhận lấy, còn nói một tiếng “cảm ơn dì”.

Ôn Tễ: “…”

Được rồi.

Tô Mĩ Vân tặng một sợi dây chuyền, Trương Thu Lễ muốn đeo luôn vào lớp. Ôn Tễ sợ con làm mất, liền bảo: “Mẹ cầm về nhà trước, lúc về mình đeo được không nào?”

Trương Thu Lễ không vui, vặn vẹo người nhỏ giọng nói: “Tại sao không được đeo đi khoe với các bạn ạ?”

“Vì sợ làm mất. Phải giữ gìn quà của dì Vân chứ.”

Ôn Tễ dỗ dành để con tháo ra, thì nghe Thịnh Toại nói: “Mất rồi thì mua lại.”

Ôn Tễ: “…”

Về mặt tiền bạc, Thịnh Toại đúng là bình tĩnh hết mức.

Trương Thu Lễ vui vẻ đeo sợi dây chuyền vào lớp, còn nói với Thịnh Toại: “Bố em tặng mẹ một sợi dây chuyền rất đẹp, giờ em cũng có rồi.”

Thịnh Toại đáp: “Bố em đối xử với mẹ em thật tốt.”

“Bố anh còn nhận nuôi một con gấu trúc tặng cho mẹ anh cơ!”

Nhắc đến chuyện Thịnh Chiêu Hi nhận nuôi gấu trúc, Thịnh Toại lại thấy phiền phức vô cùng: “Chỉ vì nhận nuôi con gấu trúc thôi mà ngày nào em cũng khen ông ấy, chắc ông ấy cũng nghĩ mình có thể dùng tiền để lấn át người khác.”

Trương Thu Lễ chu chu miệng. Đúng lúc này, cô giáo gọi các bạn nhỏ về lớp. Hai đứa không học cùng lớp, cô bé còn định nói thêm thì Thịnh Toại đã bảo cô: “Im lặng, mau về lớp đi.”

Nhịn đến là khổ sở.

Vừa tan học, Trương Thu Lễ đã chạy đến cửa lớp nối cấp mẫu giáo của Thịnh Toại tìm cậu.

Cô bé gọi to: “Anh ơi!”

Mấy cậu bé lớp lớn liền nhào tới trêu chọc, hỏi cô đến tìm Thịnh Toại làm gì.

Cô bé lại còn nói rất to: “Anh ấy muốn tặng quà sinh nhật cho em!”

Trương Thu Lễ cái gì cũng nhớ kỹ. Thịnh Toại thấy cô nói to như thế, tay vẫn nắm chặt món đồ trong túi, không muốn lấy ra, lạnh mặt đi thẳng ra ngoài: “Đi theo anh.”

Trương Thu Lễ tung tăng đi theo phía sau, vừa lúc Thịnh Toại định lấy quà ra thì nghe cô bé nói: “Có phải anh định đưa em đi xem con gấu trúc nhà anh nhận nuôi không?”

Thịnh Toại khựng lại: “Không phải.”

Trương Thu Lễ “ồ” một tiếng:

“Anh thấy chưa, đâu phải ai cũng có thể đưa người khác đi xem gấu trúc, ngay cả anh cũng không làm được, vậy mà còn nói bố anh không tốt! Bố em đừng nói là tặng gấu trúc, bố chỉ mua nổi búp bê Barbie thôi. Em còn phải giả vờ vui vẻ thích lắm, nếu không thì cái nhà này không có em là sụp đổ luôn đó! Anh đúng là chẳng hiểu chuyện gì cả!”

Vừa dứt lời, đồng tử Thịnh Toại lập tức giãn ra.

Trương Thu Lễ chắp tay sau lưng, nói tiếp: “Thôi nào, đưa quà ra đi, đừng trợn mắt nữa.”

“Lễ Lễ…”

Thịnh Toại siết chặt ống quần, cẩn trọng nhắc nhở: “Bố em đang đứng sau lưng em kìa.”

Trương Thu Lễ:!!!!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Trương Sơ Việt: Hừ, tình cha con kiểu rời rạc thôi chứ gì.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận