Phó Noãn Ý cảm thấy phát sáng là một chuyện cực kỳ thú vị.
Ngón tay cô vẫn đang chọc vào ống máu.
Ánh sáng ngày càng sáng, sáng đến mức Hứa Chỉ không thể nhìn thẳng, bất đắc dĩ nhắc nhở:
“Tiểu Noãn, anh nhìn thấy rồi.”
Nhìn thêm vài lần nữa thì có thể mù thật.
“Á, em đang ở trong ánh sáng, anh còn nhìn thấy được em? Vậy chứng tỏ chưa đủ sáng rồi!”
Thế là, trên ban công liền xuất hiện một nguồn sáng còn chói hơn cả mặt trời.
Hứa Chỉ cả người đều tê rần. Bạn gái nhà mình hứng thú như vậy, anh ngoài việc nhắm mắt ra thì chẳng còn lựa chọn nào khác.
Hứa Viễn lấy hai tay che mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Chỉ với ánh sáng của chị dâu thôi, cần gì ra tay? Trực tiếp làm mù kẻ địch cũng đủ rồi.”
Anh Tiểu Lưu đứng cạnh cửa, xử lý rất đơn giản. IQ kịp thời online, lùi lại mấy bước, né ra ngoài cửa.
Dù sao thây ma vốn thích bóng tối hơn.
Hứa Viễn lẩm bẩm thêm vài câu, chẳng ai đáp lại. Cậu ta hé một khe ngón tay, nheo mắt nhìn thử — bên cạnh đã chẳng còn ai, chỉ còn lại một đống quần áo.
Du Nghê biến thành một đóa hoa, lon ton nhảy đến chân Phó Noãn Ý, ngửa cánh hoa hứng ánh sáng, vui vẻ khỏi nói.
Đóa hoa nhỏ ấy, lá cũng xòe ra, như hai cánh tay dang rộng, tận hưởng ánh nắng hết mình.
Lê Khí đứng trong phòng, đau đầu nhìn ba tên thây ma bình thường được nhét tinh hạch.
Thật ra, lúc rảnh rỗi cô cũng từng làm chuyện này.
Mỗi ngày cứ phải lặp lại việc nhắc nhở tên họ, chán quá. Cô từng tính nuôi một con thây ma, để nó nhắc hộ mình.
Đáng tiếc, tinh hạch lãng phí không ít.
Mà thây ma thì vẫn chỉ biết gào: “Đói quá!”
Giống một cái hố đen không bao giờ lấp đầy.
Giống hệt ba con trước mắt này.
Nếu nói có gì khác biệt thì… chắc là do ăn nhiều tinh hạch, nên ba con này gào to hơn, khỏe hơn.
Lục Ngôn nhìn Lê Khí đầy mong đợi, thấy cô nhíu mày thì cũng nhíu theo.
“Thế nào?”
Lê Khí cố giữ giọng ôn hòa, xoay người lại, gương mặt đầy thành khẩn:
“Cậu có muốn tôi nói thật không?”
Lục Ngôn lạnh mặt:
“Khỏi cần nói, chắc chắn không phải tin tốt đẹp gì.”
Không thể không nói, thằng nhóc này đúng là thực tế.
Lê Khí – người vốn mồm miệng bén như dao, giờ bị nghẹn lại.
Chỉ còn cách lộ ra vẻ ôn nhu lễ độ:
“Lục Ngôn, thật sự xin lỗi, tôi không muốn lừa cậu, nhưng sự thật chính là như vậy. Cho dù có nhét bao nhiêu tinh hạch, chúng vẫn sẽ như thế thôi.”
Lục Ngôn không ngừng lắc đầu:
“Không thể nào, chắc là tinh hạch chưa đủ!”
“Tôi biết cậu không thể chấp nhận chuyện người thân rời đi, nhưng…”
“Cô thì hiểu cái gì! Cô đã bao giờ mất người thân chưa? Cô đã từng tận mắt nhìn người nhà mình biến thành thế này chưa?!” – Lục Ngôn gầm lên, lùi về sau.
Lê Khí im lặng một lát, đối diện thẳng với cậu ta:
“Tôi đã tận mắt nhìn thấy chính mình biến thành thế này, tính không?”
Lục Ngôn sững lại, chớp mắt mấy lần, nhìn cô từ trên xuống dưới:
“Cái… cái gì cơ?”
Lê Khí nhớ lại lúc sáng còn dính phải bột phấn của Be Be, đưa tay xoa cằm:
“Không thì… tối nay cậu cứ nhìn thử đi?”
Nhìn gì cơ?
Lục Ngôn đầy mù mờ, lẽ nào cô ta còn biết biến thân?
Tưởng tượng nghèo nàn khiến cậu ta càng rối hơn, cau mày nhìn cô:
“Tối sẽ thế nào?”
“Đại khái sẽ có một điều kỳ tích, khiến cậu chịu chấp nhận sự thật?”
Lửa giận trong mắt Lục Ngôn bị sự nghi hoặc thay thế, nhìn cô vài lần:
“Kỳ tích gì cơ?”
“Cậu đói không?”
Chủ đề ăn uống.
Ở tận thế, vĩnh viễn là đề tài đứng đầu bảng xếp hạng “chuyển hướng câu chuyện”.
Lục Ngôn nuốt nước miếng, gượng gạo quay mặt đi:
“Cũng… cũng tạm.”
“Bên Hứa Chỉ còn nhiều đồ ăn lắm. À, cậu có muốn ăn lẩu không?”
Dù Lục Ngôn là người thế nào đi nữa, thì với Phó Noãn Ý, cũng coi như một nguyên liệu món mới.
Lê Khí muốn cố gắng giúp cô thêm thực đơn.
Nhắc đến lẩu.
Yết hầu Lục Ngôn lăn liên tục, sợ bị phát hiện, cậu lập tức quay lưng:
“Ăn… ăn lẩu gì chứ!”
Cùng với tiếng nói, còn có cả tiếng nuốt nước miếng khe khẽ.
Khóe môi Lê Khí cong lên:
“Đúng lúc bọn họ trưa cũng chưa ăn nhiều, ta làm lẩu trước, tối rồi hẵng bàn tiếp.”
Lục Ngôn thật sự rất tò mò rốt cuộc tối sẽ có gì.
Nghĩ đến lẩu, cậu xoa bụng một cái, rồi lại nhanh chóng buông tay:
“Đ-được thôi.”
Một người một thây ma cùng bước ra khỏi phòng, suýt nữa bị ánh sáng chói lòa làm mù.
Du Nghê phấn khích reo lên:
“Wow, giống mặt trời quá, Tiểu Noãn thật lợi hại!”
Trong nguồn sáng chói lóa, vang lên giọng nhỏ đắc ý của Phó Noãn Ý:
“Để em thử sáng hơn nữa nhé!”
Lê Khí nhắm mắt, cất cao giọng:
“Tiểu Noãn, cái… cái món mới ấy…”
Ba chữ “món mới” kịp thời nuốt lại, đổi thành:
“Người bạn mới đói rồi, muốn ăn lẩu, thôi đừng phát sáng nữa, phát nhiệt đi!”
Phó Noãn Ý được nhắc nhở, liền thu ánh sáng lại, nghiêng đầu suy nghĩ:
“Ơ? Ánh sáng còn có thể phát nhiệt nữa cơ à?”
Hứa Chỉ không hề muốn bạn gái mình sau này biến thành bếp nấu lẩu di động.
Anh bước lên, kéo tay cô, tiện thể khẽ đá đóa hoa nhỏ sang bên:
“Em ăn no rồi chưa? Muốn chị Lê dẫn đi dạo một vòng không?”
“Đi dạo?!”
Phó Noãn Ý lờ mờ nhớ ra hình như mình đang tìm thứ gì đó.
“Được ạ!”
Lê Khí và Hứa Chỉ liếc mắt, trao đổi ánh nhìn.
Hứa Chỉ hiểu ngay ý cô, quay sang Lục Ngôn, cười dịu dàng như một bà ngoại sói trong truyện Cô bé quàng khăn đỏ:
“Lục Ngôn đói rồi à? Trong không gian của anh còn nhiều đồ ăn lắm, hẵng ăn lẩu rồi tính chuyện khác.”
Ánh mắt Lục Ngôn vô thức lia về phía Phó Noãn Ý, rồi vội cúi đầu, khẽ gật:
“Cảm ơn.”
Hứa Viễn thì lại có ấn tượng cực tốt về cậu ta. Có lẽ là kiểu “ái mộ người mà người mình kính trọng từng nhắc tới”, hoặc cũng có chút áy náy.
Dù sao, Lục Hoài An chưa từng nhắc tới Lục Ngôn trước mặt Hứa Viễn.
Anh rất ít khi nói chuyện gia đình, mà trước mặt Hứa Viễn, anh luôn chỉ là một người lắng nghe.
Bày bàn ghế, hỏi sở thích ăn uống, Hứa Viễn tất bật bưng bê, nhiệt tình hiếm thấy.
Hứa Chỉ nhìn thôi mà đã thấy ê răng.
Nói thật, ngay cả với tư cách anh ruột, anh cũng chưa từng được đối xử “tôn quý” thế này.
Ba thây ma ra ngoài dạo.
Trong phòng chỉ còn bốn người ngồi vào bàn.
Lục Ngôn vốn không quen thân, nên ngồi cạnh Du Nghê.
Rõ ràng quan hệ cũng chẳng thân thiết gì, cậu ta cúi đầu, chẳng muốn mở miệng.
Hứa Chỉ bày ra dáng vẻ anh trai ân cần, gắp đồ ăn cho cậu:
“Đã là em trai Hứa Viễn coi như em trai anh. Muốn ăn gì thì cứ ăn, đừng khách sáo.”
Lục Ngôn cầm đũa, không ngẩng đầu, chỉ khẽ gật rồi nhìn vào nồi lẩu.
Hứa Viễn định nói gì đó, nhưng lại nhận ra cậu không thích giao tiếp với người lạ, bèn liên tục ra hiệu mắt với Hứa Chỉ.
Hứa Chỉ lại gắp thêm cho cậu ta, dịu giọng hỏi:
“Sau này em định tính thế nào? Dù dị năng của em đặc biệt, nhưng cứ sống mãi trong bầy thây ma cũng không ổn.”
“Tôi thấy cũng ổn mà.” – Lục Ngôn nuốt đồ ăn trong miệng, mới trả lời gọn lỏn.
Hứa Chỉ không bỏ cuộc, tiếp tục khuyên:
“Anh vừa kiểm tra máu của em, thấy vẫn có chút di chứng, có lẽ cần…”
Chưa kịp nói hết, Lục Ngôn đã ngẩng đầu, ánh mắt khó lường:
“Anh rõ ràng đâu có kiểm tra được máu. Máu đó là để Tiểu Noãn uống.”
Hứa Viễn kinh ngạc nhướng mày.
Du Nghê sợ đến mức suýt rơi đũa, định giải thích, nhưng vừa đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Lục Ngôn liền nghẹn lại.
Hứa Chỉ nhanh chóng khôi phục biểu tình bình thản, thản nhiên hỏi:
“Thì ra em vẫn luôn âm thầm quan sát Tiểu Noãn? Vậy sao em lại không phát hiện một chuyện?”