Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 83.




Sáng hôm sau, đúng bảy giờ, Minh Ý bị tiếng chuông báo thức gọi dậy.

 

Cô mơ màng mở mắt, đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường để tắt chuông.

 

Hôm qua từ chín giờ làm loạn đến tận mười một rưỡi, may mà Phó Thời Lễ còn nhớ sáng nay phải quay chương trình, nếu không chắc lại bị anh hành cho tới tận khuya.

 

Minh Ý vô thức cử động một chút, ngoài phần eo hơi mỏi ra thì không có gì khó chịu, ít nhất cũng đỡ hơn mấy lần trước—mỗi sáng tỉnh dậy, cả nửa người dưới như bị xe tải cán qua, đầu gối còn bầm tím vì bị va đập.

 

Cô khẽ mím môi, tính ra thì Phó Thời Lễ cũng còn coi như có chút lương tâm.

 

Nghĩ tới đây, Minh Ý bỗng giật mình tỉnh hẳn, ôm chăn trở mình một vòng.

Chẳng lẽ cô đã bị Phó Thời Lễ “tẩy não” tới mức này rồi sao, hu hu… Thế này có tính là bị Phó Thời Lễ “cpu” trong khoản kia không?

 

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, tim cô bất giác run rẩy.

 

Hôm qua Phó Thời Lễ mạnh mẽ tới mức ấy, mà cô lại quên mất—hình như đang mang thai thì không được làm chuyện đó, đúng không?

 

Nhưng sáng nay tỉnh dậy cơ thể cô cũng chẳng thấy khó chịu gì, hai ngày nay cũng không còn buồn nôn, chắc chỉ là tự mìnmình dọa mình thôi.

 

Đang nghĩ ngợi, từ phòng tắm vang ra một tiếng “cạch”.

 

Minh Ý ngẩng đầu nhìn về phía đó.

 

Phó Thời Lễ mặc áo sơ mi trắng quần đen, đứng tựa ở cửa, ánh mắt lười nhác rơi xuống gương mặt cô: “Dậy rồi à?”

 

Nhớ lại chuyện tối qua, Minh Ý chẳng còn hứng để nói chuyện với anh. Người gì mà nhỏ nhen, cô chẳng phải chỉ viết mấy “từ ngữ” thôi sao, đáng để hành hạ cô từng ấy lần à? Với lại, những gì cô viết cũng đâu có quá lộ liễu chứ?

 

Trong lúc cô còn đang phân tâm, Phó Thời Lễ đã sải bước đi đến, cúi người nhìn xuống cô từ trên cao: “Anh làm ồn khiến em tỉnh à? Vẫn còn sớm, em có thể ngủ thêm chút nữa.”

 

Minh Ý mím môi, ngẩng đầu liếc anh: “Không ngủ nữa, sáng nay còn phải quay chương trình.”

 

Nghe vậy, Phó Thời Lễ cúi nhìn đồng hồ trên tay, giọng dịu hẳn: “Ừ, cũng được.”

 

Minh Ý hừ khẽ, hất chăn: “Anh tránh ra, em phải xuống giường.”

 

Tuy rất muốn nhân cơ hội này phát cáu, nhưng ai bảo lỗi trước là do cô. Thêm nữa, hôm qua Phó Thời Lễ cũng coi như đã nương tay, thôi thì coi như bỏ qua.

 

Nửa tiếng sau, Minh Ý rửa mặt chải đầu xong còn tiện tay trang điểm full makeup. Dù sao hôm nay cũng là ngày quay cuối, nhất định phải lên hình thật xinh đẹp.

 

Trang điểm xong, cô lục tủ chọn một chiếc áo croptop cạp cao với một chiếc quần short, thay đồ rồi còn lấy kem chống nắng bôi khắp chỗ da hở. Dù sao hôm nay phải quay ngoài trời, cô tuyệt đối không muốn buổi chiều soi gương lại thấy mình đen đi ba tông.

 

Bôi xong, Minh Ý quay sang nhìn Phó Thời Lễ: “Anh có muốn bôi chút không?”

 

Phó Thời Lễ ngẩng mắt: “Cái gì?”

 

Minh Ý giơ tuýp kem trong tay: “Chống nắng chứ còn gì, hôm nay phải quay ngoài trời.”

 

“Em bôi cho anh à?”

 

Minh Ý lườm anh, hừ nhẹ: “Anh mơ đẹp thật.”

 

Nói vậy thôi, cuối cùng cô vẫn ngoan ngoãn bôi giúp anh, rồi hai người mới sóng vai xuống lầu. Dù sao, Minh Ý là con người mê nhan sắc nặng, cũng không chịu nổi cảnh Phó Thời Lễ chiều nay về lại bị đen đi mấy tông.

 

Chương trình thông báo tập hợp lúc chín giờ, nhưng mới tám giờ bốn mươi, mọi người đã có mặt đông đủ. Như thường lệ, Minh Ý và Phó Thời Lễ ngồi cạnh Khương Du và Kỳ Chu.

 

Minh Ý cất tiếng: “Hôm nay ai cũng đến sớm thế?”

 

Nghe vậy, Kỷ Tư Tư mỉm cười tiếp lời: “Ngày cuối rồi mà, ai cũng tích cực hơn.”

 

Minh Ý cười khẽ: “Ba ngày trôi qua nhanh thật, mới đó đã đến hôm quay cuối.”

 

Dừng một lát, cô hỏi tiếp: “Nhưng hôm nay sao không có thẻ nhiệm vụ?”

 

Khương Du đáp: “Em không thấy tối qua bên phía nhà sản xuất có nhắn tin trong nhóm à?”

 

Minh Ý: “…”

 

Tối qua vừa ăn cơm xong đã bị Phó Thời Lễ kéo đi “vật lộn” tới nửa đêm, lấy đâu ra thời gian đọc thông báo nhóm nữa.

 

Cô khẽ hắng giọng: “Hôm qua em ngủ sớm.”

 

Kỷ Tư Tư lấy khuỷu tay huých Lê Duệ, thì thào: “Anh xem chị Minh Ý chăm sóc sức khỏe chưa kìa.”

 

Lê Duệ hờ hững nhấc mí mắt liếc cô một cái, cả người toát ra vẻ đào hoa: “Bọn anh cũng chăm sóc sức khỏe mà?”

 

Nghe vậy, không biết Kỷ Tư Tư nghĩ tới cái gì, mặt bỗng chốc đỏ bừng.

 

Thấy thế, Minh Ý vội vàng chuyển đề tài: “Chị Khương Du, hôm qua bên sản xuất nói gì thế?”

 

Khương Du: “Họ bảo hôm nay có hoạt động đặc biệt, phải đợi đạo diễn đến phân công trực tiếp.”

 

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, vừa dứt lời, tổ chương trình đã có mặt.

 

Nhiệm vụ hôm nay cũng khá đơn giản, vẫn là bốc thăm, nhưng so với hai ngày trước thì thoải mái hơn. Chỉ cần trong thời gian quy định hoàn thành nhiệm vụ là coi như qua, còn thứ hạng cuối cùng sẽ dựa vào tốc độ hoàn thành của từng nhóm.

 

Đạo diễn phổ biến luật xong thì bắt đầu bốc thăm. Trước giờ vẫn theo thứ tự A-B-C-D, nhưng hôm nay đổi thành từ trước ra sau, Minh Ý là người đầu tiên. Cô bốc trúng địa điểm: khu vui chơi.

 

Ba nhóm còn lại cũng bốc được các địa điểm khác nhau, hầu hết đều là chỗ giải trí, chỉ có điều chỗ của Minh Ý thì nhàn nhã hơn hẳn.

 

Xong phần bốc thăm, mỗi nhóm nhận thẻ nhiệm vụ riêng. Có nhiệm vụ cần cả hai phối hợp, cũng có nhiệm vụ độc lập, nhưng nhiệm vụ độc lập thì không được tiết lộ với ai, càng không thể nhờ người khác giúp, luôn có quay phim đi theo giám sát. Một khi phát hiện gian lận, sẽ hủy kết quả cả nhóm.

 

Nhận nhiệm vụ xong, mọi người chia bốn hướng tới điểm quay.

 

Khu vui chơi cách biệt thự khá xa, Minh Ý và Phó Thời Lễ ngồi xe hai tiếng mới tới nơi, xuống xe đã là trưa.

 

Hôm nay cuối tuần, khách trong khu vui chơi rất đông. Phó Thời Lễ lấy bản đồ ở cổng, vừa xem vị trí vừa đi theo Minh Ý vào trong.

 

“Muốn chơi cái gì trước?”

 

Dù từ bé tới giờ Minh Ý đã đi khu vui chơi không biết bao lần, nhưng lần này cùng Phó Thời Lễ, cô vẫn thấy mới mẻ.

 

Cô dừng lại một chút: “Đi tàu lượn siêu tốc trước đi. Anh có sợ độ cao không?”

 

Phó Thời Lễ lắc đầu: “Không sợ độ cao.”

 

“Thế thì tốt quá, vậy mình đi tàu lượn siêu tốc trước, rồi chơi tháp rơi tự do, sau đó đi tàu lắc, anh thấy thế nào?”

 

Minh Ý vừa nắm tay Phó Thời Lễ, vừa đi về phía tàu lượn siêu tốc. Có lẽ tâm trạng đang vui nên giọng nói cũng trở nên phấn khởi hơn hẳn.

 

Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi khựng lại, môi mấp máy khẽ đáp: “Được.”

 

Minh Ý đi thêm vài bước, chẳng hiểu sao lại sực nhớ ra điều gì, cô ngẩng đầu: “Phó Thời Lễ.”

 

“Sao thế?”

 

Lúc này ánh mắt Phó Thời Lễ vẫn dừng trên tấm bản đồ trong tay.

 

Minh Ý: “Anh thấy em bây giờ có giống một con chó dẫn đường không?”

 

“Hả?”

 

Phó Thời Lễ chau mày, ngẩng mắt nhìn sang. Dừng lại vài giây, như thể đã hiểu ra gì đó, anh chậm rãi gấp bản đồ, ánh mắt nửa cười nửa không nhìn cô: “Tổn hại mình tám trăm chỉ để chọc người ta một nghìn, cũng ranh thật đấy.”

 

Thấy anh nghe ra, Minh Ý bật cười, thu lại tầm mắt: “Em bằng lòng.”

 

Phó Thời Lễ khẽ cười, trở tay nắm chặt lấy lòng bàn tay cô: “Được thôi, đi nào. Muốn chơi gì trước, chó dẫn đường nhỏ?”

 

“Anh mới là chó dẫn đường ấy.”

 

Khóe môi Phó Thời Lễ cong lên: “Không phải em vừa tự ví von sao?”

 

Minh Ý: “Em thì được, anh thì không.”

 

Phó Thời Lễ bật cười mũi: “Cũng khá ngang ngược đấy.”

 

……

 

Hai người vừa đấu khẩu vừa đi về phía tàu lượn siêu tốc. Có lẽ đã đến giờ cơm trưa nên hàng chờ không đông như Phó Thời Lễ tưởng.

 

Chưa đầy mười lăm phút đã đến lượt họ.

 

Nhà họ Phó vốn gia giáo nghiêm khắc, thêm vào đó, môi trường trưởng thành của Phó Thời Lễ lại đặc biệt. Từ nhỏ, ông cụ Phó luôn xem anh là người thừa kế để bồi dưỡng, tự nhiên cũng sẽ không dẫn anh đến công viên trò chơi.

 

Minh Ý cố ý chọn vị trí ở hàng giữa, so với hàng đầu hay cuối thì lực tác động nhỏ hơn, an toàn hơn nhiều. Dù sao thì Phó Thời Lễ miệng nói không sợ độ cao, nhưng ai biết được có phải anh đang cố tỏ ra mạnh mẽ hay không.

 

Ngồi ổn định xong, Minh Ý tháo dây chun trên cổ tay, buộc tóc thành búi gọn, rồi cẩn thận kiểm tra dây an toàn của mình và Phó Thời Lễ. Với mấy trò chơi này, an toàn vẫn là quan trọng nhất.

 

Tàu lượn từ từ chuyển động.

 

Minh Ý nghiêng đầu nhìn sang Phó Thời Lễ vẫn điềm tĩnh như núi, hào phóng chìa tay ra: “Nếu anh sợ thì cứ nắm tay em.”

 

Phó Thời Lễ liếc nhìn cô một cái, không nói gì, im lặng nắm lấy.

 

Thế nhưng, năm phút sau.

 

Minh Ý, vốn tỏ vẻ đầy tự tin, lại gào đến lạc giọng trên tàu lượn, suýt chút nữa làm thủng màng nhĩ của anh.

 

“……”

 

Khi xuống, Minh Ý ngồi bệt xuống ghế, hai chân mềm nhũn. Phó Thời Lễ thì nửa quỳ trước mặt, vặn nắp chai nước khoáng đưa cho cô, giọng điệu nhàn nhã, ánh mắt như cười như không, tựa hồ đang nói: “Chỉ vậy thôi à?”

 

Minh Ý ngẩng lên trừng anh một cái, không đáp lời, chỉ đưa tay nhận lấy chai nước, ngửa đầu uống hai ngụm. Trong dạ dày như cuộn sóng. Ai ngờ được tàu lượn ở công viên này lại là loại thẳng đứng, tốc độ nhanh đến mức làm cô hồn vía lên mây.

 

Uống xong, Phó Thời Lễ vừa vặn nắp chai lại vừa hỏi: “Đói chưa?”

 

“Có một chút.”

 

Nếu là năm phút trước, Minh Ý chắc chắn còn cố nói không đói. Nhưng vừa rồi uống chút nước thấy dễ chịu hơn, thêm nữa từ sáng tới giờ chưa ăn gì, giờ quả thật có hơi đói.

 

Phó Thời Lễ: “Muốn ăn gì?”

 

“Vừa nãy lúc đi mua nước, em thấy gần đây có một nhà hàng.”

 

Phó Thời Lễ khựng lại một chút: “Nhưng đồ ăn trong khu du lịch thì em đừng kỳ vọng nhiều quá.”

 

“Cũng được.”

 

Minh Ý hoàn toàn có thể hiểu, dù sao thì ở khu du lịch mà, bình thường thôi.

 

“Ừ.” Phó Thời Lễ đứng dậy: “Đi nào.”

 

Minh Ý vẫn ngồi im, ngẩng đầu lên nhìn anh, nhỏ giọng: “Em không đi nổi nữa.”

 

Phó Thời Lễ cúi mắt: “Sao? Định làm nũng à?”

 

Minh Ý bĩu môi. Cô đâu muốn thừa nhận là mình bị dọa đến mức chân mềm nhũn, bèn nói bừa: “Chân em mỏi không đi nổi, ai bảo anh hôm qua…”

 

Nói đến đây, cô chợt sực nhớ, giọng nghẹn lại giữa chừng.

 

Không khí thoáng trầm xuống.

 

Vài giây sau, Phó Thời Lễ hờ hững ngẩng mí mắt, ánh nhìn như cười như không khóa chặt lấy cô: “Nói tiếp đi, sao lại không nói nữa?”

 

Nói rồi, anh chậm rãi cúi xuống. Trong đôi mắt đen như mực phản chiếu bóng hình cô, ánh nhìn nóng rực dần ép sát, cuối cùng dừng lại ở khoảng cách chưa đầy ba tấc.

 

Làn hơi nóng phả lên mặt, tim Minh Ý bất giác đập loạn một nhịp.

 

Ánh nắng mùa hạ rực rỡ chiếu xuống những nếp gấp của chiếc sơ mi trắng thẳng thớm, trong mắt anh vương đầy ánh sáng li ti, khóe môi cong cong nửa cười nửa không.

 

Ngừng lại hai giây, giọng nói trầm thấp chậm rãi cất lên: “Hôm qua, anh đã làm gì em thế?”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận