Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc

Chương 12.




Trước khi cửa cung đóng, Từ ma ma quả nhiên đưa được Lý thần côn về cung Thần Dương.

Tống Vi Hòa nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Bụng béo tròn, chẳng có chút phong thái tiên gia nào.

Thấy ánh mắt phức tạp của Tống Vi Hòa, Lý thần côn âm thầm trốn sau lưng Từ ma ma.

Nhìn cảnh này, Tống Vi Hòa khẽ nheo mắt. mặt đầy nghi ngờ: “Bán tiên đúng là ra vẻ, lệnh bài của bản cung cũng chẳng có tác dụng, đúng là khiến bản cung khó tìm.”

Lý thần côn lắp bắp: “Nương nương đại nhân không chấp tiểu nhân, xin nương nương giơ cao đánh khẽ tha cho thảo dân lần này, đừng giết ta!”

Từ ma ma vội đá hắn một cái, trách mắng: “Nói bậy gì đấy? Nương nương muốn giết ngươi lúc nào?”

Tống Vi Hòa cười nhạt, rồi nghiêm giọng: “Tiên nhân có đại ân với bản cung, nếu tiên nhân đã nói như thế thì bắt đầu đi, đừng nhiều lời.”
Ta đứng một bên lạnh lùng quan sát, trong lòng dâng trào sự vui sướng.

Nhưng bên ngoài vẫn duy trì bộ dạng ngoan ngoãn.

Ta cẩn thận rút con dao găm trong tay áo ra, hơ qua lửa.

Rồi đổ rượu lạnh vào, “xèo” một tiếng, rượu lạnh bị hơi nóng trên dao găm làm cho bốc hơi.

Lý thần côn giật mình, liên tục kêu sợ hãi.

Hắn rất sợ hãi, chỉ biết trốn sau lưng Từ ma ma, miệng còn lẩm bẩm: “Nhược Nghi! Chỉ cần ngươi tới tìm ta là ta an toàn, lời kẻ nào ta cũng không tin, ta chỉ tin ngươi, tại sao ngươi lại gạt ta?”
Từ Nhược Nghi là tên của Từ ma ma.

Ban đầu chính bà ta tiến cử Lý thần côn vào cung Thần Dương làm “tranh mỹ nhân”.

Một là chứng gặp ác mộng của Tống Vi Hòa đã hết cách cứu chữa, chữa ngựa chết thành ngựa sống, chỉ cần tỏ ra tận tâm, dù thế nào, Tống Vi Hòa cũng không trách tội bà, ngược lại còn thương xót lòng trung thành của bà.

Hai là, Tống Vi Hòa ra tay hào phóng, chỗ tốt như này chia cho người quen cũ thì còn gì bằng.

Nhưng bà ta đã quên, làm nô tỳ mà có suy nghĩ khác, nếu bị chủ nhân phát hiện, chỉ có đường chết!

Ánh mắt Tống Vi Hòa sắc bén, lạnh lùng nói: “Bản cung tin ngươi kính ngươi, chẳng lẽ ở trong mắt ngươi, bản cung là con rắn độc? Nên ngươi muốn bảo vệ hắn chu toàn?”
Từ ma ma hoảng sợ, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất: “Nương nương, lão nô không có ý đó! Lão nô căn bản không có cơ hội truyền lời.”
Đúng vậy, là ta có cơ hội truyền lời.

Lời này do ta nhờ Tần đại thúc trước đây đưa xác a tỷ về, lan truyền trong dân gian cho Lý thần côn nghe.

Chỉ để hôm nay, khiến chủ tớ bọn họ sinh lòng nghi kỵ.

Tống Vi Hòa thoáng buồn bã, sau đó chuyển sang tức giận, oán hận.

Cảm xúc chồng chất.

Cuối cùng nhàn nhạt nói: “Trước tiên giam Từ ma ma lại, bản cung muốn tự mình tra khảo! Các ngươi trông chừng cho kỹ, kẻ không trung thành, bản cung tuyệt đối không dùng.”

“Liên Thấm, bắt đầu đi, không cần giữ lại mạng của hắn, tai họa trong cung Thần Dương, nên dọn sạch rồi.”

Ta cúi đầu đáp lời.

Rồi nhìn gương mặt khiến ta căm hận đến tận xương tủy, không chút thương tình đâm mũi dao vào ngực hắn.

Máu tuôn như suối, đựng đầy một bát lớn.

Như vậy, chỉ cần ngày mai phơi dưới nắng.

Tống Vi Hòa có thể thuận lợi mang thai.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận