Tranh Mỹ Nhân - Tỉ Hạc

Chương 2.




Ba năm trước, người thân duy nhất trên đời của ta, a tỷ đã chết.

Lúc đưa về, mặt nàng được phủ lớp khăn trắng, giống như đang ngủ.

Nhưng khi lật khăn lên, đập vào mắt ta là gương mặt máu thịt lẫn lộn - thậm chí không thể gọi là mặt.

Bởi vì da mặt của a tỷ đã bị lột, chỉ còn ngũ quan mơ hồ có thể nhận ra.

Nếu không phải có miếng ngọc bội tường vân khắc hoa sen bên hông nàng.

Có lẽ ta không nhận ra đây là a tỷ.

Khoảnh khắc đó, ruột gan ta như muốn nứt ra, không dám nhìn a tỷ lần thứ hai.

Xác a tỷ, là do một vị đồng hương mang về.

Hắn nói a tỷ bị ném ở bãi tha ma, hắn nhân lúc đêm khuya mang về.

"Con bé nhà ta thấy có ngón tay thò ra từ mép xe, ngón giữa tay phải có vết chai dày, nhưng bàn tay lại trắng nõn, nói chắc chắn là lệnh tỷ.”

Tiểu cô nương bên cạnh vẻ mặt đau buồn, lẩm bẩm: “Sư phụ ngày ngày dạy ta vẽ tranh, bút lông không rời tay, ta rất quen thuộc đôi bàn tay ấy. Ngọc bội bên hông cũng là cái nàng hay đeo.”

Hóa ra là học trò của a tỷ.

A tỷ từng miễn tiền học, dạy vẽ, dạy đọc sách cho mấy đứa nhỏ gần nhà.

Vì chút ân tình ấy, họ tình nguyện đến bãi tha ma!

Nhưng nửa tháng trước, a tỷ còn gấp rút hoàn thành bức "Quan Âm Tọa Liên” để vào cung dâng tặng lễ vật sinh thần cho quý phi nương nương.

Khi đó nàng vô cùng hào hứng: "Nếu quý phi vui vẻ, tiền thưởng chắc chắn không ít, a tỷ sẽ mua bánh hạt dẻ cho Liên Thấm ăn, còn mua thêm ít giấy với bút mực cho muội vẽ tranh.”

Ta vui vẻ nhào vào lòng a tỷ, làm nũng với nàng: "Ta thích ăn bánh hạt dẻ nhất! A tỷ về kể ta nghe chuyện hoàng cung được không? Ta nghe nói ở đó đến đất cũng làm bằng vàng.”

A tỷ cười nhéo mũi ta: “Tất nhiên là được, a tỷ sẽ vẽ hoàng cung cho muội xem.”

Nàng chạy, nhưng không quên dặn ta tập luyện vẽ bức "Quan Âm Ngự Tòa” cho tốt.

Phác họa nhẹ, chú trọng nét vẽ, phối màu tỉ mỉ, chú ý để trắng…

Ta đã chăm chỉ luyện tập, nhưng a tỷ…

Không thể trở về.

Hỏi thăm khắp nơi, ta mới biết quý phi không tin lời a tỷ nói.

Tự ý đem bức "Quan Âm Tọa Liên” giao cho họa sĩ trong cung điểm thêm hai con mắt.

Thử hỏi thế gian này có mấy ai chịu được cảnh mỗi ngày đối diện với Quan Âm?

Nỗi sợ trong lòng Tống Vi Hòa ngày ngày bị Quan Âm nhìn thẳng, mới bị ác mộng quấn thân!

Còn tên tán tiên vân du kia, chỉ là tên lừa đảo.

Hắn thèm muốn vườn tranh của a tỷ đã lâu, mới nghĩ ra mưu kế ác độc, muốn a tỷ mất mạng!

Ba năm qua, ta mai danh ẩn tích, phơi da mình thành màu lúa mì.

Ta luyện bức "Quan Âm Ngự Tòa” đến hoàn hảo.

Nếu Tống Vi Hòa tâm địa xấu xa, đêm không ngủ yên, ta sẽ dùng tài năng của mình để khiến nàng ta phải nhận hậu quả!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận