Nhưng gã thần côn hại a tỷ xuất quỷ nhập thần, khó tìm tung tích.
Từ khi ta vào cung, Tống Vi Hòa cũng không dùng đến hắn.
Nếu muốn tìm hắn, phải tốn chút sức lực.
Ta lén hỏi hai cung nữ bị phạt quỳ hôm đó.
Một người tên Ngọc Kiều, người kia tên Thanh Lam.
Cả hai đều được phụ mẫu nuông chiều, nhưng vào cung còn thấp kém hơn cả con kiến.
Từ hôm ta nói ra biện pháp mang thai cứu hai người, họ liền trở nên thân thiết với ta.
Nghe ta nhắc đến tán tiên vân du, Ngọc Kiều và Thanh Lam đều sợ hãi.
Vội che miệng ta lại, sợ người ngoài nghe thấy, khẽ nói: “Ngươi hỏi người đó làm gì? Nếu không phải do tên ác ôn đó, nương nương sẽ không giết hại người vô tội, còn làm tranh mỹ nhân gì đó cho đỡ sợ.”
Ta lẩm bẩm: “Làm sao để tìm được hắn đây?”
Thanh Lam nhìn ta như kẻ điên, bảo ta nói chuyện viển vông: ”Người như chúng ta sao tìm được hắn? Chỉ khi nương nương cần dùng, hắn mới xuất hiện.”
Ta nhìn Thanh Lam, cười vui vẻ.
Quay người lại ôm hai người.
Vấn đề phức tạp của ta, hóa ra lại đơn giản như vậy.
Ta lập tức có cách.
A tỷ nhìn xem, chỉ cần ta chăm chỉ tìm kiếm, việc khó nhất trên đời cũng có thể giải quyết.
Chúng ta sinh ra như con kiến, Quý phi cao cao tại thượng, giờ đây cũng bị ta thao túng.
A tỷ hãy ở trên trời nhìn rõ, quả ác mà Tống Vi Hòa gieo, cũng nên để nàng ta nếm thử.