Truyện Kinh Dị Ngắn

Chương 127: C127: Mưa Và Mái Tôn.




Tôi rất thích mưa, đúng hơn là ngồi trong căn phòng với những bức tường xung quanh được ghép bằng những mẩu tôn, nghe tiếng từng hạt mưa dội vào, rất kích thích.



Sau dần, tôi bỗng bị nghiện cái âm thanh đó, bạn biết đó, có la hét cũng rất khó nghe, và đôi khi là che dấu một thứ gì đó xuyên vào..., một thứ gì đó?



Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận