Tù Xuân Sơn - Khúc Tiểu Khúc

Chương 88: Chính văn hoàn - Chung một lối về, sống chết có nhau..




Vào ngày xe ngựa của Thích Bạch Thương rời khỏi Thượng Kinh, trong cung truyền ra một đạo thánh chỉ.

Bệ hạ đã đích thân hạ bút, bổ nhiệm Thích Thế Ẩn vào chức Đại Lý Tự Khanh, giao cho ông cùng điều tra lại vụ án tham ô của An gia, vụ án phản quốc của Tống gia và vụ án mưu nghịch của Bùi thị năm xưa.

Buổi trưa, trước bảng cáo thị ở cổng thành, bá tánh xúm lại bàn tán xôn xao về tờ hoàng bảng vừa được dán lên.

"Cha ta trước kia đã nói vụ án này có nhiều điểm kỳ quặc, bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng được lật lại điều tra sao? Đúng là ông trời có mắt!"

"Tiếc cho cả nhà Bùi thị bị oan uổng!"

"Nói như vậy, Bùi hổ tướng năm xưa thật sự bị người ta mưu hại ư?"

"Ta thấy là do hai ngọn núi lớn An gia và Tống gia lần lượt sụp đổ, vụ án cũ này mới có cơ hội được phanh phui!"

"Nhị hoàng tử chưa kịp làm lễ tấn phong đã bị Thánh Thượng đày đến đất phong, còn hạ chỉ cấm túc đến chết không được ra ngoài, lẽ nào cũng vì vụ án này?"

"Haiz, không biết Tạ Công bây giờ ra sao rồi?"

"…"

Bàn tay trắng ngần vén tấm rèm xe lên, vó ngựa và bánh xe lạo xạo trên nền đá phiến, át đi những tiếng ồn ào của đường phố.

Thích Bạch Thương đang định lấy cuốn Y Điển trên chiếc kỷ nhỏ bên cạnh thì nghe một tiếng "hu" từ phía trước xe.

Xe ngựa đột ngột dừng lại.

"Một khối" áo gấm vốn đang nằm trên đùi nàng trượt xuống vài tấc, để lộ mái tóc đen dài không được trâm quan cài lại mà chỉ búi lỏng.

Thích Bạch Thương theo bản năng buông cuốn Y Điển, vội đỡ lấy Tạ Thanh Yến đang nằm trên đùi mình suýt nữa thì trượt xuống.

"Chắc là kiểm tra lệ ở cổng thành," đầu ngón tay Thích Bạch Thương hạ xuống, chặn lấy vầng trán của Tạ Thanh Yến đang muốn rúc lại vào đùi nàng, "…Đừng ngủ nữa, Tạ Thanh Yến."

"Ta là người bệnh…"

Tạ Thanh Yến nắm chặt tay Thích Bạch Thương, thuận thế kéo nó áp lên má mình, rồi nhân lúc kéo lại tấm áo gấm, hắn còn vô cùng không biết xấu hổ mà cắn nhẹ vào đầu ngón tay nàng.

"Người bệnh thì nên tĩnh dưỡng cho tốt, nằm yên một chỗ, đây chẳng phải là lời của vị tiểu y tiên nổi danh nhất Thượng Kinh nói sao."

Thích Bạch Thương mặt ửng hồng: "Ta bảo chàng nằm yên, khi nào dạy chàng nằm trên đùi người khác."

Từ dưới lớp áo gấm truyền ra giọng nói khàn khàn đầy vẻ lười biếng mệt mỏi của hắn.

"Xe ngựa chật chội… Nàng chịu khó một chút vậy."

"? Chàng gọi ta là gì?"

"…"

Tiếc là không biết hắn ngủ thật hay đang giả vờ, tóm lại dưới lớp áo che phủ, hơi thở của người nọ đều đều, không có tiếng trả lời.

Thích Bạch Thương giơ bàn tay còn lại lên, khẽ nắm thành quyền định gõ hắn một cái.

Nhưng đến cuối cùng, bàn tay lại duỗi ra, chỉ khẽ lướt qua.

Lính gác cổng thành đều thuộc Tuần Bộ Vệ, cũng là thuộc hạ của phò mã của Trưởng công chúa. Phu xe mang theo lệnh bài mà Tạ Thanh Yến đưa, thế là chẳng cần kiểm tra gì cả, được cho đi thẳng ra khỏi thành.

Chỉ là hôm nay không may.

Chiếc xe ngựa còn chưa đi xa, một vị tổng kỳ của Tuần Bộ Vệ vừa lúc cưỡi ngựa qua cổng thành, từ xa trông thấy, liền thúc ngựa lại hỏi tên lính đã cho họ đi: "Trong xe ngựa đó là ai mà tại sao không kiểm tra?"

Tên lính hành lễ xong, ngây ngô đáp: "Phu xe cầm dụ lệnh trong doanh, chắc là vị đại nhân nào đó của Tuần Bộ Vệ chúng ta chăng?"

"…Đồ hồ đồ nhà ngươi! Vị đại nhân nào lại đi một chiếc xe ngựa tầm thường như vậy?!"

Vị tổng kỳ nhíu mày nhìn về hướng xe ngựa rời đi: "Vừa ra khỏi cổng thành đã đi về hướng tây nam, ta thấy giống dư nghiệt của nhà họ Tống và họ An thì đúng hơn! Ngươi, ngươi, còn có ngươi nữa, mang theo người của các ngươi, cùng ta đuổi theo!"

"…"

Ra khỏi thành đi về hướng tây nam, chẳng bao lâu nữa sẽ vào núi Li Sơn.

Đường vào núi toàn là đất vàng, chỉ cần một đội ngựa đi qua là bụi bay mù mịt.

Thích Bạch Thương cũng không có việc gì quan trọng, bây giờ chỉ là xử lý xong xuôi mọi việc ở Thượng Kinh, nhân lúc tình hình tứ phương đang biến động, không ai để ý, lặng lẽ mang theo một vị "người bệnh" trở về Cù Châu mà thôi.

Vì thế xe ngựa đi không nhanh, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập trên con đường phía sau, cả đoàn đang lao tới.

Vốn tưởng là đoàn thương buôn đi ngang, nào ngờ tuấn mã phi qua xe ngựa rồi lại chậm dần, rất nhanh tiếng "hu" vang lên khắp nơi.

Xe ngựa đã bị vây lại.

Thích Bạch Thương khẽ nhíu mày, đang định ngồi thẳng dậy.

"Hạ quan là Vệ Hoàng, tổng kỳ của doanh mười ba Tuần Bộ Vệ, vừa rồi ở cổng thành có sơ suất, đặc biệt đến đây cáo tội. Hiện nay thời thế loạn lạc, hạ quan mạo muội xin đại nhân xuống xe, để chúng tôi làm tròn chức trách tra xét."

"…"

Vừa nghe là người nhà quan, đối với một vị người bệnh nào đó thì càng gần như là "người nhà", Thích Bạch Thương liền giãn mày, dùng tay đang bị đè bên dưới đẩy nhẹ Tạ Thanh Yến dậy.

Phu xe đang ngăn cản vị tổng kỳ kia: "Đại nhân, trong xe ngựa là nữ quyến thuộc nhà quan, chỉ là đi du ngoạn cho khuây khỏa thôi, không thể mạo phạm được ạ!"

"Nữ quyến thuộc nhà quan?"

Thấy trong xe ngựa im phăng phắc như có tật giật mình, Vệ Hoàng cười lạnh một tiếng, "Quyến thuộc nhà quan nào ra ngoài mà không có ít nhất năm sáu người hầu, bảy tám hộ vệ? Ai lại đơn sơ như các ngươi? Ta thấy không phải đi du ngoạn, mà là bỏ trốn thì có?!"

Nói rồi, hắn ra hiệu bằng mắt, binh lính Tuần Bộ Vệ hai bên liền xúm lại tiến lên.

Bên trong xe ngựa.

Thích Bạch Thương cúi mắt, mỉm cười nhìn xuống Tạ Thanh Yến đang bị tiếng ồn làm phiền giấc ngủ: "Xem ra Tạ Công muốn bí mật rời kinh, e là khó thành rồi."

"Tạ Công?"

Tạ Thanh Yến thong thả lặp lại, khuỷu tay lười biếng chống lên đùi nàng, ngẩng mặt nhìn nàng.

Nghe tiếng bước chân ngoài xe ngựa ngày càng gần, nụ cười trêu chọc của Thích Bạch Thương khựng lại: "Đừng đùa nữa, chàng mau ngồi dậy đi…"

"Không dậy nổi."

Tạ Thanh Yến giữ chặt cổ tay Thích Bạch Thương, đè xuống bên chân nàng, hắn chẳng những không dậy mà còn điềm nhiên tựa người ra sau, vào vòng eo mềm mại mảnh khảnh của nàng.

"Chẳng phải là Tạ Công sao, gọi nghe xa lạ quá, xem ra vẫn phải thân cận thêm chút nữa."

"Tạ Thanh Yến?" Thấy hắn thật sự nhắm mắt dưỡng thần, Thích Bạch Thương kinh ngạc đến luống cuống, lại có thêm một nhận thức mới về sự sâu không lường được của con người này, "Chàng không sợ bị đồn ra ngoài sao…"

"Đồn gì chứ. Là đồn Quảng An quận chúa nuôi trai lơ, phẩm hạnh không đứng đắn, hay là đồn Tạ mỗ gia đạo sa sút, phải bán mình làm---"

Giọng điệu của Tạ Thanh Yến nhẹ nhàng dễ nghe như đang ngâm thơ, ôn hòa nho nhã, nhàn tình tao nhã.

Thích Bạch Thương lại không nghe nổi nữa, vội vàng bịt miệng hắn lại.

Phía trên bàn tay tinh tế của nữ tử, lộ ra sống mũi cao thẳng, người nọ cuối cùng cũng vén lên đôi mắt đẹp tựa tranh thủy mặc, cười như không cười, cong mà như không cong.

Tạ Thanh Yến không nhanh không chậm kéo tay nàng xuống.

"Ta không sợ, Yêu Yêu sợ sao."

Gần như cùng lúc, rèm xe bị người từ bên ngoài vén lên.

"…!"

Thích Bạch Thương không kịp nghĩ nhiều, hoàn toàn dựa vào bản năng.

Nàng đột ngột nghiêng đầu, nhắm chặt mắt, tựa vào vách xe như đang bất tỉnh.

Giả "chết". Hoặc nói là giả ngủ.

"Các ngươi---"

Vệ Hoàng, người đã vén rèm xe lên, đao đã rút ra được hai tấc, lại cứng đờ người trước xe ngựa.

Là nữ quyến không sai.

"Giấu" người cũng không sai.

Nhưng tại sao nam tử bị giấu lại tóc tai bù xù phóng túng như vậy mà nằm trước mặt nữ tử?

"…………"

Vệ Hoàng ngây người tại chỗ, chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị hồ dán lại.

Lẽ nào nam tử này, chính là loại trai lơ xinh đẹp chuyên được các nữ quyến nhà giàu nuôi trong nhà như lời đồn trên phố?

Vệ Hoàng đang chấn động đến đờ người, lại thấy nam "trai lơ" quay lưng về phía mình khẽ cười, tựa hồ như bị ai đó chọc cho vui đến cực điểm.

Theo cái ngẩng đầu nhẹ của người nọ, Vệ Hoàng trông thấy nữ tử đang nhắm mắt, từ gò má trắng nõn ửng đỏ lan đến tận cổ.

Quả thật đẹp đến kinh diễm, sao lại đi nuôi trai lơ…

"Đẹp không."

Vệ Hoàng chợt nghe nam "trai lơ" quay lưng về phía mình hỏi một câu bâng quơ.

Giọng nói có chút khàn sau tiếng cười, đè thấp nhẹ nhàng, còn rất dễ nghe, thảo nào có thể lấy lòng được mỹ nhân…

Đang nghĩ ngợi, Vệ Hoàng đối diện với khuôn mặt của nam "trai lơ" vừa xoay người lại, lười biếng tựa vào vách xe.

Tóc đen như thác, phóng túng phong lưu, quả thật là mỹ nam tuyệt sắc.

…Chỉ là quá quen mắt.

Cùng với con trai của tướng quân Nguyên Thiết của Tuần Bộ Vệ bọn họ, thống soái của Trấn Bắc quân, Trấn Quốc công Tạ Thanh Yến đương triều...

Trông giống hệt nhau!?

Bên cạnh Vệ Hoàng, tên lính vén rèm cho hắn cũng như thấy ma mà chỉ vào trong xe, hoảng hốt nói: "Tạ Tạ Tạ…"

"Rèm buông xuống."

Tạ Thanh Yến bình tĩnh nói: "Không cần tạ."

"…………"

Mãi cho đến khi một đám binh lính không hiểu chuyện gì nhìn chiếc xe ngựa giản dị kia đi xa trong làn bụi mù mịt.

Vệ Hoàng đột nhiên hoàn hồn, xoay người lên ngựa, quay đầu về thành: "Mau đi bẩm báo tướng quân!"

"Phụt khụ khụ khụ…" Mấy tên lính nhỏ ăn cả mặt bụi đất ngơ ngác tại chỗ, "Bẩm báo cái gì ạ?"

Nửa canh giờ sau.

Phủ Trưởng công chúa, trong Minh Nguyệt Uyển.

Trưởng công chúa Tĩnh An đang một mình ngồi trước gương đồng, đối diện với căn phòng trống trải lạnh lẽo không một hơi người mà đau lòng, thì nghe tiếng phu quân mình la hét từ ngoài hành lang xông vào.

Sau đó như một con gấu đen xông vào phòng.

"Phu nhân! Chuyện lớn không hay rồi!"

"?" Trưởng công chúa Tĩnh An đau buồn quay đầu lại.

Nguyên Thiết không chút do dự lao tới, ôm lấy hai đầu gối của Trưởng công chúa, thành thạo quỳ xuống: "Cổng thành báo về, con trai bị Quảng An quận chúa lừa đi mất rồi!"

"…………"

Trưởng công chúa dùng khí chất thanh lịch tao nhã được nuôi dưỡng bao năm trong hoàng thất để kìm nén bàn tay đang muốn giơ lên, chiếc khăn tay lau nước mắt bị bà ấn xuống, chặn lấy cái miệng chó không mọc được ngà voi của Nguyên Thiết.

Bà không còn hứng thú đau buồn rơi lệ nữa, đứng dậy định đi.

Nguyên Thiết thành thạo chộp lấy chiếc khăn tay còn vương mùi hương, càng thành thạo hơn nhét vào trong tay áo, mặt dày cười đứng dậy: "Phu nhân không đau lòng sao?"

"…"

"Bệ hạ vì cảm tạ nàng thay ngài nuôi dưỡng, chẳng phải đã gửi Tứ hoàng tử đến cho nàng chơi rồi sao?"

"……"

"Tục ngữ có câu, con trai gả đi như bát nước hắt đi, chúng ta vừa hay đổi một đứa ngốc một chút, bớt lo hơn!"

"………… Cút!"

Thật đáng tiếc, sự thanh lịch tao nhã của Trưởng công chúa hôm nay vẫn không thể duy trì đến giây phút cuối cùng.

"Bệ hạ thật sự định lập Tứ hoàng tử làm trữ quân sao?"

Trong xe ngựa ở phía tây nam Thượng Kinh.

Thích Bạch Thương nghe Tạ Thanh Yến nói, có chút kinh ngạc nhìn hắn.

"Tạ Sách xưa nay vẫn vậy, một lần sinh nghi, cả đời không dùng."

Tạ Thanh Yến pha trà rửa chén một cách tự nhiên như nước chảy mây trôi, chuyện liên quan đến quốc quân tương lai từ miệng hắn nói ra như một cuộc trò chuyện sau bữa trà, trên mặt không hề có chút gợn sóng nào: "Có chuyện hạ độc bức vua thoái vị trước đó, dù cho nàng không phát hiện ra chuyện Tống Hoài Ngọc thông dâm sinh con, ông ta cũng sẽ không bao giờ tin Tạ Thông nữa, đối với Tạ Minh cũng cùng một đạo lý như thế."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Chỉ là nếu không biết, ông ta sẽ không tàn nhẫn như bây giờ mà thôi."

"Tuy triều đình có người nói Bệ hạ ra lệnh cấm túc Tạ Thông đến chết là bất cận nhân tình," Thích Bạch Thương suy tư nói, "nhưng một người đến tuổi ngũ tuần mà nhận được tin dữ như vậy, cũng coi như là thường tình, cũng chưa đến mức tàn nhẫn đi?"

Tạ Thanh Yến cúi mắt cười, lông mi khẽ run: "Nàng cho rằng, Tạ Sách sẽ để Tạ Thông sống qua năm nay sao."

"…"

Đầu ngón tay Thích Bạch Thương run lên, kinh ngạc ngước mắt. Lại thấy Tạ Thanh Yến thản nhiên, đưa chén trà tĩnh lặng như mặt hồ đến tay nàng.

Thích Bạch Thương không dám nghĩ tiếp nữa, nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm để trấn tĩnh.

Sau đó nàng trách móc nhìn Tạ Thanh Yến: “Bao nhiêu năm tình phụ tử lại có thể tan biến chỉ trong một sớm… Gần vua như gần cọp, hôm nay ta mới thật sự hiểu rõ điều đó. Vậy mà chàng đã biết rõ như thế, tại sao trước đó còn dám đối đầu với ông ta như vậy?”

Tạ Thanh Yến cúi mắt, lười biếng chống cằm ngắm đôi môi đỏ của nàng bị màu trà thấm lên một lớp men gốm mỏng.

"Sớm biết có nàng ở đó, ta đã không dám rồi."

Thích Bạch Thương cười nhạt: "Đừng có lừa ta, Trấn Quốc công gan to bằng trời, chàng đến chết còn không sợ…" Nói đến đây, nàng có chút thù dai liếc hắn, "Còn có gì sợ nữa sao?"

"Có, đương nhiên là có."

Tạ Thanh Yến cuối cùng cũng không thể kìm nén được ý tình trong đáy mắt.

Hắn khẽ cúi người, hôn lên đôi môi mềm mại của Thích Bạch Thương, rồi lại khẽ cắn lấy đầu lưỡi nàng đang muốn trốn tránh.

"Còn đang trên đường…"

Thích Bạch Thương mặt đỏ bừng tránh né hắn, cố gắng đổi chủ đề: "Vậy chàng nói cho ta biết trước, chàng sợ cái gì."

Tạ Thanh Yến dừng lại hồi lâu, ánh mắt khẽ gợn sóng.

Hắn khẽ h*n l*n ch*p m**, đôi mày, trán của nàng, cuối cùng dừng lại bên tai nàng.

"Ta sợ…"

Sợ rằng chung giường chung gối với nàng chỉ là một giấc mộng.

Sợ nhất là khi mộng tỉnh.

Một tháng sau.

Cù Châu.

Tháng tư mùa xuân, đúng là lúc trăm hoa đua nở, nhưng cảnh tượng như ở huyện Vân Ca của Cù Châu, hoa giăng gấm vóc, cả con đường rợp một màu hồng, vẫn khiến những người qua đường từ nơi khác đến không khỏi kinh ngạc.

Vân Xâm Nguyệt và Thích Uyển Nhi vào thành, đang nghỉ chân ở một quán trà không xa, vừa gọi tiểu nhị mang lên một ấm trà, còn chưa kịp hỏi thăm đường đi hôm nay, đã nghe bàn bên cạnh bắt chuyện.

"Huyện Vân Ca của các vị đúng là nhiều hỷ sự của nhà quyền quý thật, đầu năm ta đến đây buôn bán đã gặp một lần, hôm nay lại gặp nữa." Một thương nhân nghỉ chân hỏi, "Hôm nay lại là nhà giàu nào cưới thê tử mà bày biện lớn như vậy?"

Người bán hàng rong ngồi cùng bàn với gã đặt bát trà xuống, chùi miệng: "Là Quảng An quận chúa đó!"

"Gì?" Thương nhân ngơ ngác, "Đầu năm chẳng phải cũng là nàng sao, mới qua hai tháng, sao lại tổ chức một lần nữa?"

"Haiz, nghe nói tân lang lần trước chạy mất rồi!"

"Chạy?"

"Đúng vậy, cho nên lần này không giống," người nọ bí mật ghé sát lại, "Tân lang mới là ở rể!"

"Phụt---"

Thương nhân còn chưa kịp phản ứng, đã bị Vân Xâm Nguyệt đang hóng chuyện ở gần đó phun cho cả mặt nước trà.

Vân Xâm Nguyệt sặc đến chết đi sống lại, ho một trận kinh thiên động địa.

Thương nhân vốn định đánh gã, thấy bộ dạng thảm hại của gã, lại liếc nhìn cô nương dịu dàng tao nhã bên cạnh đang lo lắng không thôi, đành phải cắn răng chịu đựng, lau mặt xui xẻo đi chỗ khác.

Vân Xâm Nguyệt vất vả lắm mới ngừng ho, túm lấy người bán hàng rong vừa mở miệng: "Ai? Ai chán sống mà dám nói với ngươi là Tạ--- là tân lang mới ở rể?"

"Là chính tân lang đó."

"Hả?"

"Chà, ta là thương nhân hợp tác buôn dược liệu với Diệu Xuân Đường," người bán hàng rong ra vẻ ‘ta biết cả’, "Vị tiểu công tử đây chắc chưa gặp, chứ chú rể mới đúng là người tốt, tuy đến chưa lâu nhưng thân với chúng tôi lắm, chẳng giấu giếm điều gì, ruột để ngoài da!"

Vân Xâm Nguyệt: "…"

Tạ Thanh Yến đời này khi nào lại đi "ruột để ngoài da" với người khác?

Hắn moi tim moi gan người ta thì có!

Vân Xâm Nguyệt bị cơn ho sặc làm tức ngực, đang không thuận khí, thì nghe Thích Uyển Nhi khẽ cười.

"Lại là ở rể, lần này phụ thân có thể yên tâm rồi."

Vân Xâm Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Phụ thân nàng thì yên tâm, còn phụ...của Tạ Thanh Yến--"

Chữ "Hoàng" bị nuốt ngược vào trong.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay lên trời: "Vị kia mà nghe được, chẳng phải tức đến phát bệnh sao?"

"Người khác lại không biết tân lang ở rể đó là Tạ Công," Thích Uyển Nhi nói, "Thánh nhân nếu có tức giận, tự nhiên sẽ có Tạ Công gánh vác."

"…Thời gian lâu dài, giấy sao bọc được lửa."

Vân Xâm Nguyệt hừ hừ.

"Đợi đến khi thân phận của hắn bị lộ, ta xem hắn còn mặt mũi nào làm tân lang ở rể nữa không."

Huyện Vân Ca, con hẻm bên cạnh Diệu Xuân Đường.

Trước cửa ngôi nhà mới mua, lúc này tiếng pháo nổ vang trời, giấy hồng bay phấp phới.

Khác với những đám cưới thông thường, hôm nay, từ lúc xuống ngựa xuống kiệu, tay của hai vị tân nhân đã nắm chặt lấy nhau.

Chậu than đang cháy rực.

Bà mối có chút khó xử nhìn về phía tân nương đang cầm chiếc quạt tròn màu đỏ: "Bước qua chậu than nghênh hỉ này, là vị tân nhân nào bước trước…"

Tiếng còn chưa dứt.

"…!"

Theo một tiếng kinh hô khe khẽ của tân nương, nàng đã bị tân lang mặc hôn phục bên cạnh bế ngang vào lòng.

"Tạ Thanh Yến!"

Bàn tay cầm quạt tròn của Thích Bạch Thương suýt nữa tuột ra, tiếng kinh hô vừa xấu hổ vừa bực tức của nàng bị chìm nghỉm trong tiếng vỗ tay reo hò của đám trẻ con hai bên.

"Ôi chà…"

"Bế tân nương lên rồi!"

Chỉ có một vài nam tử thính tai ngơ ngác hỏi người bên cạnh: "Sao ta vừa nãy nghe giống như danh hiệu của Lưỡi hái của Diêm Vương nguyên soái vậy?"

"Haiz, chắc chắn là ngươi nghe nhầm rồi!"

Người bên cạnh xua tay, rồi chỉ vào giữa sân, hưng phấn vỗ tay.

"Bước qua rồi!"

Bước qua chậu than, Tạ Thanh Yến nhẹ nhàng đáp xuống đất, khẽ nâng Thích Bạch Thương với khuôn mặt đỏ bừng trong lòng lên, hắn thấp giọng mỉm cười: "Như vậy, có tính là cùng nhau bước qua không?"

"…Thả ta xuống," Thích Bạch Thương khẽ mắng hắn, "Chàng đúng là đồi phong bại tục."

"Tân lang ở rể, tự nhiên là phải mặt dày một chút."

Tạ Thanh Yến quyến luyến không rời: "Không thể ôm thêm một lát nữa sao, hay là ta bế nàng vào hỉ đường luôn?"

Thích Bạch Thương khẽ nghiến răng, kìm nén không cắn hắn trước mặt bàn dân thiên hạ: "Vậy thì ngày mai cả Cù Châu sẽ đồn, rằng bà chủ của Diệu Xuân Đường là một lang băm, chính mình còn bị què chân mà phải đi chữa bệnh cho người khác đấy."

"Không được nguyền rủa mình."

Tạ Thanh Yến khẽ nhíu mày, vừa nói chuyện, hắn vừa lợi dụng bóng mình che khuất nữ tử trong lòng, lại cúi người xuống như muốn hôn nàng.

Sợ đến mức Thích Bạch Thương vội đưa quạt tròn ra, chặn trước môi hắn.

"Tạ, Thanh, Yến!"

"…Được rồi," sợ đùa nữa, vị tiểu y tiên da mặt mỏng sẽ bỏ trốn, Tạ Thanh Yến đành phải đặt người xuống, "Về phòng rồi thân, ta nghe lời bà chủ."

Thích Bạch Thương mở to mắt: "Ta khi nào nói về phòng---"

"Tân nhân vào hỉ đường!"

Theo một tiếng hô cao của bà mối, tiếng chiêng trống át đi lời nói của Thích Bạch Thương.

Hai người theo bản năng lại một lần nữa nắm tay nhau, đối diện nhau qua chiếc quạt tròn, mỗi người đều khẽ nhếch môi cười, bước vào hỉ đường.

"Nhất bái thiên địa!"

"Nhị bái cao đường!"

"Phu thê giao bái!"

"Đưa vào động---"

Lời của hỉ quan còn chưa dứt.

Khi Thích Bạch Thương đứng dậy sau khi giao bái với Tạ Thanh Yến qua chiếc quạt tròn, nàng liền thấy trong mắt đối phương ngập tràn ý cười, bỗng nhiên có thêm một tia khác lạ.

Hắn xoay người, ánh mắt lướt qua khắp trong ngoài hỉ đường náo nhiệt.

Vài giây sau.

Một tiếng kèn hiệu trầm lắng, uy nghiêm át đi sự ồn ào của hỉ đường.

Tiếng cười vui kinh ngạc tắt lịm, sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng vó ngựa sắt đen đặc trưng của quân đội.

Tiếng chân sột soạt trên nền đá xanh ngoài sân.

"Hu!"

Chiến mã đột nhiên hí vang.

Một bóng người mặc giáp trụ đen, đeo mặt nạ quỷ, tay cầm trường đao Mạch đao xoay người xuống ngựa, vài bước nhảy vào trong sân.

Mọi người kinh hãi lùi sang hai bên.

"Huyền Giáp Quân…"

"Là Lưỡi hái của Diêm Vương?!"

"Sao người của họ lại ở đây?"

"…"

Giữa khoảng sân trống như bị một lưỡi rìu sắc bén bổ ra, người lính giáp dừng lại ngoài hỉ đường, quỳ xuống trước mặt tân lang mặc hôn phục.

"Chủ soái!"

"Biên cương cấp báo! Bộ tộc Bắc Yên nội loạn, Lão Khả Hãn thân vong, các bộ lạc Ô Sải, Kho Hoạch đã liên hợp xâm phạm biên giới Bắc Cương, Bệ hạ triệu ngài tức khắc về kinh!"

"…………"

Cả hỉ đường xôn xao, Tạ Thanh Yến quay đầu lại, cùng Thích Bạch Thương đã buông quạt tròn xuống đối diện nhau.

Ánh mắt Thích Bạch Thương khẽ dao động, nàng nở một nụ cười: "Chàng đi đi."

Tạ Thanh Yến cúi người, khẽ hôn lên trán nàng, giọng khàn khàn: "Đợi ta trở về."

"…"

Lời cuối cùng trước khi rời khỏi hỉ đường, Tạ Thanh Yến không nhận được câu trả lời.

Chỉ là chiến sự Bắc Cương cấp bách, không thể trì hoãn.

Vẫn mặc nguyên hôn phục, bóng người đó tiếp nhận thánh chỉ và quân báo biên cương, bước ra khỏi hỉ đường, xoay người lên ngựa. Bước cuối cùng hắn quay đầu ngựa lại, trên lưng ngựa quay đầu nhìn sâu một cái vào trong hỉ đường.

Tân nương của hắn vẫn đứng ở đó, mỉm cười nhìn hắn.

Nét mày rạng rỡ, như đóa đào hoa yêu kiều.

Tạ Thanh Yến quay người, vung roi thúc ngựa.

"Giá!!"

Tạ Thanh Yến suốt đêm trở về kinh thành, cả đêm không hề chợp mắt, ngoài việc vào cung nghe lệnh, hắn còn phải hạ quân lệnh, triệu tập Trấn Bắc quân đang đóng quân ở các nơi, chuẩn bị quân nhu lương thảo.

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng.

Tạ Thanh Yến mặc áo choàng đỏ thẫm, giáp trụ đen tuyền, dải lụa dài màu máu sau lưng, lạnh lùng đi qua con đường lớn của Ủng thành.

Viên quan lo việc quân nhu cho hắn bất an đi theo sau: "Tạ Công, Bệ hạ đã nói không cho ngài tự mình xuất chinh mạo hiểm, làm vậy là tiền trảm hậu tấu, liệu có chọc giận Bệ hạ không…"

"Tướng ở ngoài, quân lệnh có thể không tuân."

Tạ Thanh Yến nhận lấy dây cương chiến mã từ tay thân binh, thờ ơ qua loa, rồi đạp người lên ngựa.

Viên quan vội vàng đuổi theo: "Ngài đây không phải là vẫn chưa ra ngoài sao?"

"…"

Vó ngựa bước qua cổng thành.

Tạ Thanh Yến dùng roi dài chỉ xuống đất: "Bây giờ, thì ở ngoài rồi."

Viên quan: "…"

Thúc ngựa qua hang động chứa binh lính dưới cổng thành, Tạ Thanh Yến cưỡi ngựa ra khỏi con đường lớn, đối diện với Huyền Giáp Quân đã đóng quân xếp hàng từ lâu bên ngoài cổng thành, nghiêm nghị không một tiếng động.

Chỉ là ở phía trước họ...

Một bóng nữ tử áo trắng giáp mỏng, đang ngồi yên trên lưng ngựa.

Lúc này, vầng hào quang của bình minh vừa ló rạng, ánh sáng rực rỡ tôn lên bóng dáng của nàng phía sau, khí thế hừng hực.

Vẻ mặt vốn lạnh lùng của Tạ Thanh Yến cứng lại.

"Yêu Yêu…?"

Thích Bạch Thương như bước ra từ trong giấc mộng của hắn, khẽ kẹp bụng ngựa, thúc ngựa tiến lên.

"Chàng bảo ta đợi chàng trở về," Thích Bạch Thương ngước mắt, "Nhưng y giả không thích chờ đợi."

Yết hầu Tạ Thanh Yến khẽ lăn, giọng khàn đi vì xúc động: "Chiến sự Bắc Cương nguy hiểm…"

"Chính vì chiến sự nguy hiểm, nên mới phải có y giả ở hậu phương theo quân."

Thích Bạch Thương nắm dây cương, ra hiệu cho hắn nhìn về phía bên cạnh Huyền Giáp Quân.

Các y giả của Diệu Xuân Đường ở Cù Châu đang chất dược thảo và hòm thuốc lên xe quân nhu lương thảo.

"Mang theo họ, chàng tương đương với việc mang theo hơn nửa Thái Y Viện, cho dù không tin ta, cũng phải tin sư phụ chứ?"

Thích Bạch Thương mỉm cười liếc qua hắn, "Yên tâm, đều là tự nguyện. Ta không giống ai đó, không ép buộc người khác."

Tạ Thanh Yến ngưng thần hồi lâu, cuối cùng thúc ngựa tiến lên, sóng vai cùng nàng.

Hắn khẽ nắm lấy tay nàng: "Yêu Yêu, con đường phía trước nhiều gian khó."

"Vậy thì nói trước---"

Thích Bạch Thương nắm lại tay hắn: "Ta dùng y thuật bảo vệ tính mạng tướng sĩ, chàng dùng binh đao giữ gìn thái bình thịnh thế."

"Đời này kiếp này, không rời không bỏ. Thù đồ đồng quy, sống chết có nhau."

"…Được."

Tạ Thanh Yến siết chặt tay Thích Bạch Thương.

"Đời này kiếp này, sống chết có nhau."

Tiếng kèn hiệu vang lên, xé tan màn đêm u tối, gọi ánh bình minh trải khắp non sông Hoa Hạ.

Trống trận nổi lên, vang như sấm dậy.

"Chúng tướng nghe lệnh---"

"Xuất phát!"

[ Chính văn hoàn. ]


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận