Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 111.




 
Phương Tri Ý còn đang nghĩ xem nên bày cách nào để tác hợp cho anh cả và chị Văn Quân thì đến trưa hôm sau, cô đã thấy anh hai hớt ha hớt hải chạy về, vừa bước vào bếp đã kéo tay cô lôi ra ngoài, vẻ mặt vô cùng phấn khích.

“Tri Ý! Em đoán xem anh vừa nghe được gì khi tới tìm anh cả??” Phương Tri Lễ vừa thở hổn hển vừa hỏi, mặt đầy bí mật.

“Chuyện gì ạ?” Cô nhìn anh, nửa tò mò nửa cảnh giác.

“Lão thủ trưởng muốn giới thiệu đối tượng cho anh cả! Em đoán xem là ai?” Anh hai cười đến mức hai mắt gần như híp lại, rõ ràng đang rất đắc ý với tin tức nóng hổi trong tay.

“Chị Văn Quân?” Cô thuận miệng nói.

“...” Phương Tri Lễ nghẹn họng. Câu trả lời anh còn chưa kịp bật ra đã bị em gái chặn đứng. Anh lập tức như quả bóng bị xì hơi, hai vai rũ xuống, mắt tròn xoe nhìn cô: “Sao em biết??”

Phương Tri Ý nhịn cười, thấy biểu cảm của anh thì biết ngay mình đoán trúng rồi. Thực ra cô cũng có chút ngạc nhiên, vì chi tiết này hoàn toàn không có trong quyển sách cô từng đọc. Nhưng cô chẳng bận tâm—chỉ cần là chuyện tốt cho anh cả, thay đổi bao nhiêu cũng được.

“Anh cả có đồng ý không?” Cô hỏi tiếp, trong giọng không giấu được vẻ chờ mong.

Phương Tri Lễ ngẩn người một thoáng, rồi đột nhiên vỗ mạnh vào đầu mình một cái: “Chết rồi! Anh chỉ kịp nghe chú Thái nói một câu đã vội chạy về báo với em, còn chưa kịp chờ anh cả trả lời!”

Phương Tri Ý: “...??”

Không phải đâu, anh hai.

Anh có thể lại hóng hớt thiếu chuyên nghiệp hơn một chút nữa được không ?

“Dạng Dạng, hay là... anh đi nghe tiếp nhé?” Phương Tri Lễ lúc này cũng muốn khóc vì cái sự nôn nóng thiếu suy nghĩ của mình. Nhìn thấy em gái xụ mặt thất vọng, anh luống cuống tìm cách vớt vát.

Phương Tri Ý thở dài, gõ nhẹ vào mu bàn tay anh trai: “Anh hai, lúc này anh đi thì rau kim châm cũng nguội hết rồi. Mình chờ anh cả về rồi hỏi trực tiếp có hơn không?”

“Không được không được. Anh không dám đâu.” Phương Tri Lễ lập tức xua tay như chạm phải nước sôi. “Anh mà đi hỏi chẳng phải là tự nhận mình nghe lén à? Với tính của anh cả, chuyện đó chẳng khác gì phạm giới—không bị mắng sấp mặt thì cũng bị anh ấy nhìn bằng ánh mắt muốn thiêu sống người.”

Phương Tri Ý phì cười. "Thế để em hỏi." Cô cười nhạt một tiếng, giọng dứt khoát.

Phương Tri Lễ ngẩn ra một thoáng: “Thật á? Em dám hỏi hả?”

Phương Tri Ý gật đầu chắc nịch: “Không phải ‘dám’, mà là ‘phải’. Chuyện này là vì hạnh phúc của anh cả, em không thể không quan tâm.”

Đúng lúc đó, một giọng nam trầm ổn vang lên từ cửa ra vào: “Hỏi gì cơ?”

Phương Tri Lễ giật bắn người, nhanh chóng nép ra sau lưng em gái như một phản xạ có điều kiện: “Anh cả...”

Phương Tri Thư bước vào, ánh mắt lướt qua hai người. Dừng lại nơi em trai đang giả làm tàng hình phía sau cô em gái, anh híp mắt lại một chút. Ánh mắt kia, với Phương Tri Ý là dịu dàng cưng chiều, nhưng với Phương Tri Lễ thì chẳng khác nào ánh đèn pha rọi thẳng mặt kẻ phạm tội.

Phương Tri Ý nhanh chóng “vứt” anh hai ra khỏi tâm trí, bước lên phía trước mấy bước, ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh:
“Anh cả, chú Thái giới thiệu đối tượng cho anh đúng không? Là chị Văn Quân à? Anh đồng ý chưa?”

Phương Tri Thư nghe cô em gái hỏi vậy thì lập tức liếc nhìn Phương Tri Lễ một cái. Dù anh đối với em gái rất ôn nhu, nhưng ánh mắt anh nhìn em trai lập tức lại biến thành ánh mắt của thủ trưởng nhìn đám lính trời đánh của mình. Phương Tri Lễ bị ánh mắt đó lia tới, sợ tới mức lập tức cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy gì.

“Anh cả, anh mau nói đi mà.” Phương Tri Ý sốt ruột lắm, hai tay nắm lấy cánh tay anh cả lắc qua lại, không ngừng làm nũng, chỉ cầu anh mau nói.

Phương Tri Thư vừa là cha vừa là anh, đô với cô gái nhỏ hướng về phía mình làm nũng là hoàn toàn không có cách nào kháng cự. Anh không nhịn được cười, nói: “Tri Ý hỏi nhiều thế, bây giờ anh phải trả lời từ đâu ?"

“Từ đầu ạ!”

“Là Văn Quân.” Phương Tri Thư nhẹ nhàng đáp, ánh mắt lướt qua một tia sáng dịu dàng.

“Vậy anh cả đồng ý không?”

“Dạng Dạng hy vọng anh đồng ý không ?” Phương Tri Thư nhìn về phía em gái, hỏi ngược lại. Anh muốn nhìn rõ phản ứng của cô, muốn biết cô nghĩ gì.

Phương Tri Ý vội vàng gật đầu lia lịa: “Có ạ!”

“Tại sao?” Anh lại hỏi, dường như rất cố chấp với việc phải nghe được từ chính miệng cô một lý do hợp lý.

“Bởi vì chị Văn Quân là một người rất rất tốt, anh cả cũng là một người rất rất tốt. Anh và chị Văn Quân kết hôn rồi nhất định sẽ rất hạnh phúc, hai người rất xứng đôi mà!”

Phương Tri Ý nói một cách chân thành, đôi mắt to tròn sáng lên.

Cô rất muốn nói là: Bởi vì chị Văn Quân rất yêu anh mà anh cả, anh cũng đâu phải không có cảm giác gì đúng không?

Đáng tiếc, cô không thể nói.

Phương Tri Thư nghe em gái nói, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cô: “Cái con bé con này, biết nhiều ghê nhỉ.” Lại còn biết cả “xứng đôi” nữa chứ.
 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận