Nói thì dễ, nhưng người thật sự hiểu thì biết, muốn cải tạo lại một cỗ máy tính lớn, tuyệt đối không chỉ đơn thuần là thay đổi vài con chip hay viết lại một đoạn mã. Đó là sự phối hợp toàn diện giữa phần cứng và phần mềm – thứ mà ngay cả một tổ chuyên gia cũng có thể mất hàng tháng trời chỉ để rà lại sơ đồ mạch.
Thế nhưng, Phương Tri Ý không phải người thường. Trong mắt một người đến từ mạt thế như cô, nơi mỗi người buộc phải nắm vững công nghệ cao cấp chỉ để duy trì sự sống, thì thứ máy móc cồng kềnh trước mặt chẳng khác gì một món đồ cổ, cấu tạo đơn giản đến mức gần như… ngây thơ, ngây thơ đến khó chịu !
Ở thời đại kia, máy tính dạng bỏ túi còn mạnh hơn chiếc “hộp sắt” cồng kềnh này gấp trăm lần. Còn việc tái cấu trúc? Đó vốn là kỹ năng sinh tồn cơ bản.
Lưu Bôn đứng một bên, cả người như bị điểm huyệt. Anh ta vốn xuất thân kỹ thuật, càng hiểu rõ giá trị khủng khiếp của thứ máy này – nghe đâu phải bỏ ra mấy trăm vạn đô la Mỹ mới có thể đưa về nước được một bộ hoàn chỉnh. Thế mà bây giờ, Viện trưởng Trương lại nói cứ như đem giao cho một đứa trẻ vọc thử đồ chơi, không chút do dự.
Nhưng chính vì vậy mà Lưu Bôn lại càng không dám xem thường cô gái nhỏ này nữa. Dù tuổi còn trẻ, nhưng khí chất và sự trấn định khi nói ra những lời ấy… hoàn toàn không phải thứ mà người bình thường có thể sở hữu.
Tiếp theo, Trương Khâu lại đưa Phương Tri Ý đi thăm tất cả các phòng nghiên cứu, phòng thí nghiệm, và cả xưởng phụ thuộc bên cạnh.
Viện nghiên cứu không quá lớn, nhưng cũng không nhỏ. Các phòng nghiên cứu có khoảng hơn mười phòng, phòng thí nghiệm có tám, chín phòng. Xưởng phụ thuộc cô tạm thời không đi xem, chủ yếu là quá lớn, sau này sẽ từ từ làm quen.
Cuối cùng, Trương Khâu tập hợp tất cả mọi người trong phòng nghiên cứu lại với nhau: “Hôm nay tôi mời đồng chí tiểu Phương đến đây, mọi người làm quen một chút. Phòng nghiên cứu của chúng ta xét về tuổi tác đều lớn hơn đồng chí tiểu Phương rất nhiều, sau này mọi người cần phải chăm sóc đồng chí tiểu Phương nhiều hơn.”
Trương Khâu ban đầu cũng muốn gọi Phương Tri Ý là Dạng Dạng như Thái Thiệu Hoài, dù sao cô bé lớn lên xinh đẹp, ông cũng muốn gần gũi với cô bé hơn. Nhưng nghĩ đến gọi như vậy ở viện nghiên cứu sẽ có vẻ không chính thức, nên ông vẫn tiếp tục dùng xưng hô “đồng chí tiểu Phương”, nghe có chút thân thiết lại rất chính thức.
Mấy ngày nay trong viện nghiên cứu có không ít tin đồn về Phương Tri Ý, nhưng khi nhìn thấy người thật, phản ứng của mọi người đều khá nhất quán: không trách người ta gọi là thiên tài, tuổi thật sự còn nhỏ quá.
Tuy nhiên, đối với phần lớn người trong viện nghiên cứu, tuổi tác cũng không phải là tiêu chuẩn để họ đánh giá bản lĩnh của một người. Có những điều nói ra thì nghe tức giận, nhưng sự nỗ lực trước thiên phú quả thật kém một chút. Huống hồ ngay cả Viện trưởng Trương cũng nói là cố ý mời người đến, mức độ coi trọng có thể thấy rõ.
Vì vậy, mọi người đối mặt với đồng chí nhỏ này, người nhỏ hơn họ rất nhiều, trên mặt đều là biểu cảm yêu quý.
Phương Tri Ý cũng không hề rụt rè, đi đến phía trước thoải mái hào phóng cúi chào các nghiên cứu viên: “Kính chào các vị tiền bối, cháu tên là Phương Tri Ý, sau này cũng là một thành viên của viện nghiên cứu, mong các vị tiền bối chiếu cố nhiều hơn.”
Thái độ khiêm tốn, lễ phép, lại không kiêu ngạo không nịnh bợ tức khắc càng làm tăng thêm thiện cảm.
Cô vừa dứt lời, tất cả các nghiên cứu viên liền đồng loạt vỗ tay, tỏ vẻ hoan nghênh.
Trương Khâu đứng ở phía trước nhìn cô gái nhỏ, khi vỗ tay cũng đang cười.
Vì phòng nghiên cứu có hạn, thông thường đều là hai ba người dùng chung một phòng. Chuyện này ông đã nói với Phương Tri Ý trên đường rồi. Hiện tại chính là sắp xếp vấn đề phòng nghiên cứu. Ông vừa định mở miệng, một đồng chí nam mặc đồng phục công tác màu xanh đen đứng một bên liền dẫn đầu giơ tay: “Viện trưởng Trương, tôi xin được cùng đồng chí tiểu Phương một phòng nghiên cứu, và tự nguyện làm phó thủ của cháu ấy.”
Người này tên là Vương Bân, năm nay bốn mươi ba tuổi, là nhân viên kỳ cựu của viện nghiên cứu, đồng thời cũng là một nghiên cứu viên cấp cao. Tư cách chuyên môn và năng lực của ông đều đã được thẩm định, hoàn toàn đủ điều kiện làm chủ nhiệm đề tài độc lập. Các công trình nghiên cứu trước đây của ông cũng không có bất kỳ vấn đề nào. Ấy vậy mà lần này, ông lại chủ động xin làm trợ lý cho Phương Tri Ý, khiến không ít người cảm thấy khó hiểu.
Tuy nhiên, chỉ có Vương Bân biết, ngày đó ông ấy đã cùng Viện trưởng Trương đi gặp Phương Tri Ý. Kiến thức và ý tưởng của cô gái nhỏ khiến ông ấy vô cùng bội phục. Tuổi tác như vậy mà có học thức đến thế, ông ấy cảm thấy làm thầy của mình cũng xứng đáng. Họ vì kỹ thuật lạc hậu đã chịu quá nhiều sự bắt nạt, cho nên chỉ cần có thể thành công thì làm phó thủ có gì đáng kể?
Lúc này, một kỹ sư cao cấp khác cũng có ý muốn tương tự.
Trương Khâu nhìn về phía Phương Tri Ý, đây là lời hứa ông đã dành cho cô gai nhỏ, hiện tại chỉ chờ cô chọn người.