Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 164.




 
Dù vẫn đang loay hoay trong bếp, Bùi Từ lại chẳng yên tâm nấu nướng chút nào. Tai anh như mọc thêm ăng-ten, cứ dỏng lên hướng về phòng khách.

Đến khi nghe thấy chị dâu hỏi Dạng Dạng về "mẫu người lý tưởng trong tương lai", tay cầm vá của anh suýt nữa rơi xuống nồi canh.

Không ngoa chút nào mà nói, khoảnh khắc chờ cô mở miệng, còn căng thẳng hơn lúc anh thực hiện bài bay thử mạo hiểm cấp độ cao. Tay chân toát mồ hôi, tim như trống trận, đầu óc quay mòng mòng.

Hai năm chờ đợi trong mòn mỏi, chỉ mong đến ngày cô tròn mười tám. 

Chỉ cần ngày đó đến, anh nhất đính sẽ nói hết với cô: rằng anh rất thích cô, muốn đổi thân phận, từ “anh trai” thành “đối tượng”, đã rất lâu rất lâu.

Anh muốn đổi một thân phận .... để chăm sóc cô cả đời.

Vì lời tỏ tình đó, ở kí túc xá, anh một mình đối mặt gương luyện tập không dưới mười lần, chỉ chờ ngày cô tròn mười tám để mở lời.

Bùi Từ đã mua cho cô một chiếc đồng hồ vào ngày sinh nhật 18 tuổi, mua những món đồ cô thích ăn. Định bụng đến đón cô về, tặng quà, rồi tranh thủ nói ra hết nỗi lòng chôn chặt.

Kết quả người tính không đấu lại "trời tính", còn chưa kịp ra khỏi cửa, anh đã bị một đội viên trong đơn vị ngăn lại. Thằng nhóc khóc đến mắt sưng húp, anh gặng hỏi mới biết được người yêu thanh mai trúc mã của thằng nhóc thích người khác.

Thằng nhóc đến gặp người ta thời điểm lại nhận được một câu: Mấy năm nay cô gái chỉ coi thằng nhóc này như một người anh trai, anh trai ruột thịt cùng huyết thống cái loại này, thật sự không hề có bất kỳ một ý tưởng không nên có nào.

Thằng nhóc còn ngồi bệt đất, ôm đầu khóc lóc, hỏi anh: “Đại đội trưởng Bùi, em phải làm sao bây giờ?”

MN? Làm sao bây giờ?

Lão tử cũng muốn hỏi làm sao bây giờ ?

Bởi vì chuyện này anh đã nuốt hết tất cả những lời muốn nói xuống, lại nhét vào cái hố cũ, chôn một lần nữa.

Nghĩ đến cô gái nhỏ cả ngày ở trước mặt anh chẳng lớn chẳng bé, tự nhiên khiến tim anh tan nát. Cô ấy sẽ không giống cô gái kia, chỉ coi mình là anh trai chứ? Anh ruột ấy.

Một Bùi Từ chưa từng nhát gan, thậm chí gan dạ đến liều lĩnh, giờ đây lại lần đầu tiên biết sợ hãi. Từ ngày hôm đó, anh cái gì cũng không dám nói ra, chỉ sợ bị cô phát cho một cái “thẻ anh trai tốt”, hơn nữa còn là cái loại thể lưu hành không giới hạn thời gian.

Cho nên, khi cô không gọi anh là “Bùi Từ ca” mà gọi thẳng tên “Bùi Từ”, anh còn rất vui vẻ. Ít nhất điều đó biểu hiện cô không nghĩ anh là anh ruột của cô ấy, đúng không ?

... Đúng không ?

Anh sợ nói ra lời sẽ bị từ chối, cho nên quyết định từ từ tính toán, từng bước một.

Kết quả mới vừa “khởi động” thì liền nghe được lời chị dâu, cả người anh đều căng thẳng đến c.h.ế.t đi được. Đặc biệt là khi nghe cô nói ra những yêu cầu đó, Bùi Từ bắt đầu từng cái đối chiếu vào bản thân.

Đối xử tốt? Có. Quá tốt là đằng khác.
Nghe lời? Cô nói đông không chưa bao giờ anh dám chạy tây, mặc dù đôi khi miệng tiện chút, nhưng không ảnh hưởng đến nguyên tắc trên.
Mặc đồ sạch sẽ? Anh cúi đầu nhìn lướt qua bộ quần áo trên người mình, vội vàng vuốt phẳng những nếp nhăn, bộ dáng nghiêm chỉnh như chuẩn bị tham gia đội ngũ duyệt binh.

Duy độc còn lại một cái “đẹp trai”.

Đại đội trưởng Bùi tự tin lúc này ... không có tự tin cho lắm.

Dạng Dạng sẽ thấy mình đẹp trai chứ? Hay là... chỉ giống "anh trai đẹp trai"? Thảm!

Anh liếc nhìn quanh, muốn tìm ai đó chứng thực nhan sắc mình vẫn ổn. Ban đầu tính hỏi Phương đại ca, nhưng lại thôi. Phương đại ca tinh mắt lắm, đừng có chưa xác định được tâm ý của Dạng Dạng đã bị anh ấy nắm được cái đuôi, đuổi ra khỏi nhà chỉ là việc nhỏ, sợ là sợ anh ấy sẽ cấm cửa luôn.

Nếu vậy chẳng phải hạnh phúc nửa đời sau đã xa nay lại càng xa hơn ?

Cuối cùng, anh dừng ánh mắt ở Phương Tri Lễ đang ra ra vào vào như con thoi.

Người này không có "não" mấy, dùng yên tâm.

Bùi Từ thật vất vả mới chờ đến khi cơm làm xong. Phương đại ca đi ra ngoài dọn bàn ăn. Phương Tri Lễ vào nhà bưng thức ăn, anh liền túm lấy Phương Tri Lễ sang một bên. Nhìn bốn bề vắng lặng, anh mới nhỏ giọng gọi: “Anh hai.”

“Gì?” Phương Tri Lễ đang bận, khó hiểu hỏi lại.

“Cậu … anh thấy em đẹp trai không?” Bùi Từ dùng cả kính ngữ, đủ thấy mức độ nghiêm túc của anh đối với chuyện này.

Phương Tri Lễ: “…"

Gì? Có bệnh hả?? Cậu đẹp hay không đẹp thì liên quan gì đến tôi? Không đúng, sao hắn lại hỏi ta? Trong đơn vị không quân ai mà chẳng biết hắn đẹp trai hơn ta? Ý gì? Cố tình tìm ta dằn mặt ? Khoe khoang ?

Một người đàn ông mà lại chú trọng vẻ ngoài đến thế, không có tiền đồ!!!

Phương Tri Lễ không thèm để ý kẻ đang phát "bệnh" kia, quay lưng bỏ đi, trong lòng đầy khinh bỉ. 
 


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận