Bùi Từ nghe vậy liền cầm lấy mái chèo dùng sức chèo về phía bờ, thậm chí khi gần đến bờ còn chèo nhanh hơn. Mấy con thuyền nhỏ bên cạnh nhìn thấy tốc độ của anh sợ đến mức tự động dạt sang hai bên, mở ra cho anh một thông đạo, sợ sóng thuyền sẽ làm thuyền của họ bị hất tung.
Nhân viên quản lý ở bến thuyền từ xa trông thấy, lại là chiếc thuyền nhỏ quen thuộc kia, trong lòng vừa định giơ còi lên nhắc nhở như thường lệ—ai ngờ vừa nhìn kỹ thì thấy người chèo thuyền kia cúi đầu chuyên tâm, động tác không vội không loạn, tay lái vững như đóng cọc. Đặc biệt là bộ quân phục trên người đối phương được mặc chỉnh tề, trông liền biết không phải hạng người qua loa đại khái. Chung quanh lại chẳng có thuyền nào khác, cuối cùng nhân viên quản lý cũng thôi, đơn giản tiết kiệm sực lực nhất chính là mặc kệ, coi như không nhìn thấy.
Thuyền cập bờ rất nhanh.
Nhân viên quản lý vốn định chạy đến phụ một tay, ai ngờ vừa tới gần liền thấy bóng người trên thuyền đã thoắt cái nhảy xuống. Động tác nhanh nhẹn, tư thế vững vàng .
nhìn kỹ hóa ra chính là đồng chí quân nhân chèo thuyền vội vàng kia. Tuy rằng mỗi bước đi của hắn đều rất vững vàng, nhưng với tư cách là nhân viên quản lý vẫn phải nhắc nhở hai câu, nếu không chính là vô trách nhiệm với công việc, chưa làm đúng chức trách và phận sự của mình.
“Này, đồng chí bộ đội, tôi nói này, lần sau mang theo đồng chí nữ thì phải chú ý tốc độ một chút chứ. Vừa rồi tôi nhìn mà cứ tưởng đồng chí đang lái máy bay cơ đấy!”
Nói xong còn định bước tới hỗ trợ.
Nhưng chưa kịp đi thêm một bước, anh ta đã thấy vị quân nhân kia xoay người, tay dài duỗi một cái, đã nhẹ nhàng ôm người con gái phía sau xuống thuyền. Cả quá trình không nhanh không chậm, ổn thỏa vô cùng khiến người quản lý há mồm còn không biết phải nói tiếp như thế nào.
“Tôi thật sự là lái máy bay.” Bùi Từ nghe nhân viên quản lý trêu chọc thì không kìm được mà kiêu hãnh đáp lại một câu, giọng nói pha chút tự đắc trẻ con, “Mà đây cũng không phải là ‘đồng chí nữ’ gì đâu, đây là đối tượng của đấy!”
Nhân viên quản lý: A ???
Chờ hai người đi xa, nhân viên quản lý mới hoàn hồn gãi gãi đầu, thật sự là lái máy bay à? Khó trách lại nhanh lại vững vàng vậy chứ, mình đúng là lo lắng thừa thãi rồi? Không đúng, anh ta lái máy bay thì lái máy bay, còn bổ sung một câu "đây là đối tượng của tôi" làm gì? Khoe khoang à? Bản thân mình có mù đâu mà không biết đó là đối tượng của anh ta? Mắt đều muốn mọc trên người người khác rồi mà còn cần giới thiệu?
Bây giờ giới trẻ đúng là không ổn trọng chút nào!!
Bộ đội cũng không ổn trọng.
Đặc biệt là phi công.
Lúc này, Phương Tri Ý và Bùi Từ đã thong thả đi dọc lối nhỏ trong công viên, ánh nắng xuyên qua tán lá, loang lổ trải xuống con đường đất rợp bóng cây. Ban đầu Bùi Từ nôn nóng muốn đưa cô về ăn trưa rồi còn đi xem phim.
Trước đây ở căn cứ, hai người cũng từng cùng mấy chiến sĩ khác xem phim màn bạc chiếu chung trong hội trường, nhưng chưa bao giờ có cơ hội đi riêng như hôm nay. Vừa nghĩ đến chuyện lần đầu tiên chính thức hẹn hò, Bùi Từ trong lòng không khỏi phấn khởi, bước chân cũng nhẹ bẫng như có gió nâng.
Thế nhưng, càng đi bên cô, anh lại càng không muốn đi nhanh.
Hai người sánh vai, bước chậm dọc theo lối đi lát đá. Trên đường, rất nhiều người đang đứng dưới bóng mát hoặc trải chiếu ngồi trò chuyện, uống trà, ăn chút bánh trái mang theo. Không khí ngày nghỉ thảnh thơi, tiếng cười nói rì rào dưới tán phượng vĩ, hoa bằng lăng tím nhạt cũng rụng đầy mặt đất, khiến cho mọi thứ trở nên dịu dàng lạ thường.
Một người mặc quân phục, người còn lại đội chiếc mũ rộng vành, làn da trắng hồng, dáng người thanh tú. Tướng mạo hai người lại nổi bật hơn hẳn đám đông, nên vừa đi đến đâu liền thu hút ánh nhìn đến đó. Người trong công viên không khỏi ngoảnh lại ngó theo, có người còn khẽ huých tay nhau thì thầm.
Nhưng Bùi Từ chẳng những không né tránh, trái lại còn ưỡn ngực, đi đứng càng thêm đường hoàng. Mỗi lần ánh mắt người khác dừng lại, anh đều nhìn lại bằng ánh mắt bình thản mà sáng rỡ, như muốn nói to với cả công viên:
Đây là đối tượng của tôi.
Anh không nói ra thành lời, nhưng ánh mắt đã viết thay cả trăm câu tự hào.
Bùi Từ lúc này, thật sự mong con đường công viên dài thêm một chút nữa. Anh mong thời gian trôi chậm lại, để được sánh bước bên cô lâu thêm chút nữa.
Phương Tri Ý chưa bao giờ là người sợ bị người ta nhìn, nhất là khi cô và Bùi Từ đang ở trong mối quan hệ nghiêm túc, quang minh chính đại. Thế nhưng, cách hành xử của anh... thật sự quá ngốc.
Phương Tri Ý cảm thấy mình như bị kéo đi biểu diễn giữa đường. Mỗi bước chân bên anh đều khiến người qua đường ngoái đầu lại nhìn.
Cô không muốn bị người ta ngắm như con khỉ đâu !
Phương Tri Ý lườm Bùi Từ một cái, rút tay về, rồi bỏ mặc Bùi Từ phía sau, nhanh chân bước lên trước.
Ô ô ô ~ cô không muốn đi cùng cái tên ngốc nghếch này đâu.