“Hai cậu xem văn kiện này đi, nếu không có ý kiến gì nữa thì ký tên vào. Chuyện của các cậu xem như đã được giải quyết.”
Đây là chuyện lớn nhất mà hai anh em Phương gia phải đối mặt trong thời gian gần đây. Tri Lễ, vì chuyện này mà thậm chí còn không thể đi đón em gái, nghe đến chuyện đã được giải quyết liền đọc cũng không đọc, trực tiếp ký tên cái xoẹt. Dù sao thì chính ủy Trương cũng là người đáng tin cậy, ông sẽ không hại hai người bọn họ.
Còn Tri Thư, trầm ổn, cẩn trọng hơn, cầm lấy văn kiện lên, lướt qua một lượt, nhưng khi đặt bút máy xuống, tay anh khựng lại, ngập ngừng một hồi lâu.
Chính ủy Trương liếc nhìn sắc mặt Tri Thư, trong lòng đã đoán được đôi phần. Thanh niên trẻ, dẫu có được rèn giũa đến mấy thì đứng trước chuyện nhà, nhất là chuyện hệ trọng như thế, vẫn khó tránh được dao động.
Nhưng việc lần này quá lớn, có thể giữ được công tác cho hai anh em Tri Thư – Tri Lễ, lại còn được tổ chức đặc cách cho phép đón cô gái nhỏ nhà họ Phương đến đây, đã là kết quả không dễ. Cả lão thủ trưởng lẫn Bùi lão đều dốc sức tranh thủ mới có tranh thủ được. Trong hoàn cảnh này, vậy là quá tốt rồi.
Hơn nữa, thời cuộc bây giờ nhiễu nhương, không ai biết ngày mai sẽ ra sao, cho nên ... cứu được một người liền là một người đi.
“Tri Thư này, chuyện của cha mẹ cậu, tôi vẫn luôn theo dõi. Nhưng là cán bộ, cậu phải rạch ròi công – tư. Cậu đang giữ cương vị tham mưu tác chiến, sắp tới vừa phải vào huấn luyện thực binh, lại có nhiệm vụ ném thử vũ khí mới. Thời điểm này, cậu tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất. Nghe rõ chưa?”
Thực ra, Phương Tri Thư chưa bao giờ là người để tình cảm cá nhân lấn át kỷ luật tập thể.
Chỉ là đột nhiên, anh nghĩ đến cha mẹ. Nghe lời cha mẹ nói, có lẽ họ sẽ đi phương Bắc. Nếu thật sự bị đưa đi phương Bắc... cuộc sống sẽ kham khổ lắm. Đất Bắc mùa đông rét căm căm, khí hậu lạ lẫm, tập quán sinh hoạt khác xa, chỉ sợ họ không chịu nổi. Nghĩ vậy, ngực anh thoáng nghẹn lại, nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh lại trở nên kiên định.
“Xin Chính ủy yên tâm. Tôi luôn ghi nhớ sứ mệnh của mình,” anh nói, đồng thời đặt bút ký dứt khoát lên văn kiện, nét chữ ngay ngắn như khí cốt thẳng thắn của người lính. Anh là con của cha mẹ, nhưng cũng là người lính của Tổ quốc. Đã khoác lên mình bộ quân phục này thì dù gian khó đến đâu, anh cũng không bao giờ lùi bước. Nếu có chút dao động, không chỉ là hổ thẹn với quân kỳ, mà còn là không xứng với sự hy sinh của gia đình và công lao bồi dưỡng của tổ chức.
Chính ủy Trương nhìn anh một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu, ánh mắt có phần nhẹ nhõm hơn. Trong lòng ông thầm thở ra: quả nhiên là không nhìn lầm người.
Ngay cả lão thủ trưởng căn cứ cũng rất quý Phương Tri Thư. Hai người từng nói chuyện về việc Tri Thư có thể sẽ trở thành chỉ huy trẻ tuổi nhất trong tương lai. Chỉ là gần đây Phương gia gặp biến cố, họ lo lắng người thanh niên này không kiểm soát được cảm xúc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Chính ủy lại thấy mình lo thừa. Nếu là Tri Lễ thì đúng là khó nói, Nhưng Tri Thư thì khác. Cậu ta sinh ra đã có khí chất tướng soái, điềm tĩnh mà quyết đoán, biết tiến biết lùi, vững như núi giữa cục diện xoay vần. Nói cậu là người văn võ song toàn, trí dũng kiêm bị, tuyệt đối không ngoa.
“Tôi hoàn toàn tin tưởng cậu.” Chính ủy Trương khẳng định, rồi đưa tay vỗ vai anh: “Tôi nghe nói rất nhiều giáo viên Đại học Nam cũng đã đi phương Bắc, cha mẹ cậu có lẽ cũng sẽ ở đó.”
Tri Thư không hiểu ý của chính ủy Trương, nhưng rất nhanh đã đoán ra, ánh mắt khẳng định nhìn về phía chính ủy.
Chính ủy Trương thấy chỉ một câu nói mà Phương Tri Thư đã đoán được ông nói gì, liền cảm thấy mất hứng, đó chính là cái dở của việc giao tiếp với người quá thông minh. Ông cũng chảng úp mở làm gì nữa, hắng giọng một tiếng rồi nói: “Lão thủ trưởng là người phương Bắc, mấy người lính dưới quyền ông ấy giờ cũng đang định cư ở phương Bắc.” Lời nói chỉ nói đến đây.
“Cảm ơn chính ủy, cảm ơn lão thủ trưởng.”
Em gái có thể bình an đến Tây Bắc, chuyện cha mẹ đi lao động cũng có tin tức tốt, khi đi ra khỏi văn phòng, hai anh em Phương gia đều thở phào nhẹ nhõm. Giờ thì chỉ cần chờ em gái đến mà thôi.
Không biết con bé đã đến Dung Thành chưa?
Bùi Từ đã tìm được nhà mẹ đẻ của dì Tuệ Trân chưa nhỉ?
Bên này, chuyến xe lửa cuối cùng cũng chịu dừng hẳn. Dù chưa hoàn toàn đứng yên, nhưng Phương Tri Ý đã thấy một người lại một người ném hành lý qua ô cửa sổ rồi thoăn thoắt nhảy xuống .
Nếu là trước kia, chắc chắn cô cũng sẽ học bọn họ mà làm như vậy.
Còn bây giờ... Ờm, đành đứng nhìn thôi vậy!
“Anh cả!”
Phương Tri Ý đang thất thần thì bên cạnh vang lên một tiếng reo kinh ngạc. Cô vừa ngẩng đầu đã thấy dì Tuệ Trân không ngừng vẫy tay về phía cửa sổ. Đồng Nguyên và Minh Linh cũng hò reo inh ỏi: “Cậu cả, cậu cả, chúng cháu ở đây!”
Rất nhanh, một người đàn ông dáng người vạm vỡ, rắn chắc liền chen qua đám đông ồn ào, bước đến bên cửa sổ toa tàu.
Đó là Lưu Vĩnh Thành, anh trai ruột của Lưu Tuệ Trân, trông ông đã gần năm mươi tuổi, mặc bộ đồ lao động vải xanh sờn cũ, chân đi đôi giày vải đen khâu tay. Nghe thấy tiếng em gái và cháu ngoại, ông cười toét miệng: “Tiểu Trân, Nguyên Nguyên, Linh Linh, còn đây là ... Dạng Dạng phải không?”
Lưu Tuệ Trân đã nói trước với gia đình về việc sẽ đưa con gái giáo sư Phương về nhà ở tạm vài ngày. Bởi vậy, Lưu Vĩnh Thành nhìn người đi cùng em gái liền đoán ngay đó chính là Phương Tri Ý. Lưu Tuệ Trân định cư cách nhà mẹ đẻ quá xa, mấy năm nay nơi đất khách quê người vẫn luôn được Phương gia chiếu cố, là anh cả của Lưu Tuệ Trân, trong lòng Lưu Vĩnh Thànhcực kỳ cảm kích.
Thế nên, khi nhìn thấy Phương Tri Ý, cũng như nhìn thấy thân cháu ngoại, ông là thiệt tình thực lòng yêu thích.
Trước khi lên đường, cha mẹ đã dặn dò kỹ càng về hoàn cảnh và thành phần gia đình dì Tuệ Trân, nên khi Lưu Vĩnh Thành hỏi, Phương Tri Ý cũng nhanh nhẹn theo Đồng Nguyên Minh Linh gọi một tiếng: “Cậu cả”
Lưu Vĩnh Thành nhìn cô bé ngoan ngoãn, giọng nói trong trẻo, cử chỉ hào phóng, trong lòng yêu thích liền phóng đại rất nhiều.
Ông vội vàng nói: “Dạng Dạng ngoan! Hoan nghênh con đến Dung Thành!”
Lưu Tuệ Trân lại cùng anh trai hàn huyên vài câu, mới bắt đầu đem hành lý chuyền xuống cho ông, một bao lại một bao. Đợi đến lúc đồ đạc đã xuống hết, Lưu Vĩnh Thành cười ha hả, chìa tay về phía cửa sổ, gọi:
“Minh Linh, Đồng Nguyên, lại đây để cậu bế xuống!”
Hai anh em nãy giờ đứng trong toa, mắt cứ dán chặt vào đám người nhảy cửa sổ, trong lòng đã sớm ngứa ngáy không yên. Nay vừa nghe cậu gọi, hai khuôn mặt nhỏ liền rạng rỡ như hoa nở, ánh mắt sáng lấp lánh quay sang nhìn mẹ chờ lệnh.
Lưu Tuệ Trân làm bộ nghiêm túc, giả vờ tức giận, liếc yêu hai đứa nhỏ: Hừ, tìm được ngọn núi lớn làm chỗ dựa, ta còn có thể thế nào, sau đó bất lực xua xua tay.
Hai đứa nhỏ như được đặc xá, lập tức tranh nhau trèo lên bậu cửa, nhảy “phóc” một cái, nhào thẳng vào lòng cậu. Lưu Vĩnh Thành cười vang cả sân ga, hai tay đón lấy gọn gàng, tay kia tiện thể vác luôn túi xách.
Thảy được hai "gánh nặng nhỏ" cho cậu của chúng trông coi, Lưu Tuệ Trân và Phương Tri Ý xuống tàu cũng nhẹ nhàng rất nhiều. Lưu Vĩnh Thành một tay dắt một đứa cháu, vai lủng lẳng đồ đạc, lại nhìn Lưu Tuệ Trân nói: “Tiểu Trân, em cùng Dạng Dạng xuống đi, anh sẽ đón hai người ở lối lên xuống nhé.”
Lưu Tuệ Trân cười đồng ý, rồi nắm tay Phương Tri Ý đi về phía cửa toa. Đến lúc này, người trong toa đã vơi đi gần hết, phần lớn đều là những người ngại chen lấn, còn nấn ná lại. Hai dì cháu chỉ cần men theo hành lang mấy bước là đã tới cửa toa tàu.
Lưu Vĩnh Thành đã chờ sẵn, nụ cười trên môi từ lúc nhìn thấy em gái và cháu ngoại vẫn chưa thể hạ xuống. Sau khi đón được người, ông không ngừng nói chuyện. Vì Nam Thành cách Dung Thành xa, đi lại thì vất vả mà chi phí thì tốn kém, cho nên mấy người bọn họ thường thường là một năm cũng chỉ gặp nhau một lần. Biết bao chuyện đã trôi qua trong suốt một năm trời, chuyện lớn chuyện nhỏ gom lại thành cả một bụng, vừa gặp nhau liền tuôn ra như suối nguồn chưa từng cạn.
Suốt chặng đường, tiếng ông cứ rổn rảng, không ngừng nghỉ. Phương Tri Ý cùng Đồng Nguyên, Minh Sinh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại bị tiếng cười sang sảng của cậu làm bật cười theo. Mệt mỏi đường dài cứ thế mà tan biến tự lúc nào.
Nhà mẹ đẻ của Lưu Tuệ Trân nằm trong một con hẻm nhỏ yên tĩnh trên đường Thanh Liên. Dung Thành quanh năm mưa bụi, trời âm u nhiều hơn nắng, nên nhà cửa nơi đây phần lớn đều lợp ngói bướm, mái hiên dựng cao để thoát nước mưa cho nhanh. Gần đây thành phố đã bắt đầu mọc lên vài dãy nhà gạch đỏ hai tầng, tường vôi trắng phau, nhưng phần đông người dân vẫn ở trong những căn nhà ngói cổ xưa, nền đất nện hoặc lát gạch tàu, mộc mạc mà ấm cúng.
Hai bên đường Thanh Liên, những căn nhà ngói nối san sát nhau, nhà nào nhà nấy đều xây theo một kiểu: mái hiên nhô ra chừng nửa thước, dưới hiên đặt mấy chiếc ghế đẩu tre đan bằng sọt, ghế thấp nhưng chắc chắn, là chỗ nghỉ chân của cả người già lẫn trẻ nhỏ trong xóm. Mỗi khi chiều về, già trẻ trai gái lại ra hiên ngồi hóng gió, vừa quạt mo vừa trò chuyện râm ran như họp chợ.
Lúc họ về đến nơi thì trời đã sẩm tối. Cả con phố nhỏ ngập trong ánh chiều tà mờ đục, những mái ngói đen lô xô dưới bóng cây bàng, cây sấu trồng ven đường trông vừa cổ kính vừa gần gũi. Lưu Tuệ Trân vừa đi vừa chỉ tay giới thiệu cho Phương Tri Ý: nhà kia là nhà bác Tư làm ở tổ cơ khí, nhà bên cạnh là chú Năm tổ đúc... Toàn bộ con đường này hầu như đều là người cũ, bà con hàng xóm sống gần nhau mấy chục năm, phần đông làm trong xưởng thép cách đây chưa đầy một cây số. Quen mặt, quen cả nếp ăn nếp ở.