Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 23.




Con đường Thanh Liên vốn không dài, lòng đường cũng khá rộng, nhưng vào giờ tan tầm thì cũng chẳng khác gì cái chợ phiên giữa phố. Người lớn gánh nước, đạp xe, dắt trẻ con đi chợ về; trẻ nhỏ thì tụm năm tụm bảy, vừa chạy vừa la, giành nhau từng miếng kẹo bột, cái nắp chai... Trước hiên nhà, bà cụ đang chẻ củi, mấy chị phụ nữ thì vắt khăn hong quần áo, không khí náo nhiệt đến mức chỉ thiếu tiếng loa phát thanh là thành bức tranh sinh hoạt mẫu mực của khu tập thể kiểu mẫu.

Giữa khung cảnh rộn ràng ấy, chiếc xe jeep quân dụng màu xanh rêu bỗng từ từ lăn bánh vào, giống như một con thú sắt lạc giữa bầy gà con — vừa ngầu lòi, lại vừa gây náo động không ngờ.

Phải nói, vào cái thời mà chiếc xe đạp còn được gọi bằng cái tên đầy trân trọng là “xe Phượng hoàng”, phải có tem phiếu công nghiệp, lại xếp hàng dài cả buổi sáng ở Bách hóa tổng hợp mới dám mơ sở hữu, thì sự xuất hiện của một chiếc bốn bánh có mui, có kính, có cả... bánh dự phòng phía sau quả thực như sấm giữa trời quang. Người lớn tuy giữ thể diện, chỉ dám liếc trộm từ trong rèm, nhưng đám trẻ thì không kìm được tò mò, ùn ùn chạy ra đường, ríu rít chẳng khác gì đàn chim sẻ vỡ tổ.

Bùi Từ ngồi trong xe nhìn cảnh tượng ấy, khóe môi không khỏi cong lên. Đến một đoạn ngã ba hơi hẹp, sợ lũ trẻ chạy rầm rập dễ xảy ra chuyện, anh liền dừng xe lại, định bụng để xe bên đường rồi đi bộ vào.

Vừa bước xuống, chưa kịp đóng cửa xe, đã thấy một đám nhỏ bu lại. Thằng bé đi đầu trạc mười tuổi, áo may-ô lem bùn đất, tóc cắt kiểu “quả dưa” nhưng đôi mắt thì lanh như chớp. Nó hiên ngang bước tới, đứng chống nạnh như cán bộ chi đoàn:

“Chú giải phóng quân, chú tìm ai thế ạ? Chúng cháu ở đây rành đường lắm, có cần cháu dẫn vào không?”

Chưa chờ Bùi Từ trả lời, thằng nhỏ đã với tay sờ thử lên nắp capo, ánh mắt đầy sùng bái. Xe jeep quân dụng thế này, nó mới thấy trong phim chống Mỹ, nay đứng trước mắt mình, lại còn được chạm vào — đời này coi như không uổng!

Phía sau, một đứa nhỏ hơn thò tay rờ rờ bánh xe:
“Ui giời, bánh gì mà to thế… còn bự hơn cái chậu giặt nhà cháu!”

Mấy đứa khác thì nhao nhao:

“Chú ơi, xe này chạy được dưới sông không ạ?”
“Có súng thật không chú?”
“Chú bấm còi đi, bấm thử đi!”

Bùi Từ bị vây giữa vòng vây nhóc tì, dở khóc dở cười. 

Anh vốn không phải người có duyên với trẻ con, dù tính anh không nghiêm khắc nhưng lòng kiên nhẫn với lũ nhóc cũng chẳng nhiều nhặn gì. Nếu là ngày thường, anh đâu cần trẻ con dẫn đường, cứ theo địa chỉ mà đi thẳng là được. Nhưng nghĩ đến việc sắp sửa đón cô gái nhỏ nhà họ Phương, anh nhìn đám “củ cải nhỏ” đang vây quanh mình mà tự nhủ phải kiên nhẫn hơn. Anh không ngăn cản, còn cười hỏi: “Nhà dì Lưu ở số 23 Thanh Liên, có đứa nào biết không?”

“Cháu ạ!” Một thằng bé chừng mười ba, mười bốn tuổi nhanh nhẹn chen lên, giơ tay vọt đến trước mặt Bùi Từ. Nhà nó ngay số 25, con phố này đánh số nhà theo kiểu bên trái là số lẻ, bên phải là số chẵn. Vậy nên, nhà nó và nhà dì Lưu sát vách, hai nhà còn chung một khoảng sân.

Bùi Từ nhìn thằng bé hăng hái chen lên, khẽ nhếch môi hỏi tiếp: “Vậy cháu có thể đưa chú đi được không?”

Người lính cụ Hồ được mọi người kính trọng, đến trẻ con cũng biết chú giải phóng quân rất giỏi giang. Được dẫn đường cho chú giải phóng quân là một việc vô cùng vinh dự. Bởi vậy, thằng bé không chút do dự, hớn hở trả lời: “Dạ được ạ!” Thằng bé nhìn người đàn ông cao lớn hơn mình nhiều, trong bộ quân phục chỉnh tề, trả lời xong còn cố ý rụt rè dán sát vào Bùi Từ. Thấy Bùi Từ không có vẻ khó chịu, lưng nó càng ưỡn thẳng hơn, như đang khoe khoang với mọi người.

Và quả nhiên, lũ trẻ kia đúng là ăn đòn này thật. Ánh mắt chúng nhìn thằng bé đầy vẻ ngưỡng mộ, còn có chút bứt rứt vì sao người được dẫn đường lại không phải là mình.

Bùi Từ nhìn dáng vẻ thằng bé mà khẽ cười. Nếu là ngày thường, có lẽ anh đã đi thẳng rồi. Nhưng giờ phút này, anh lại kiên nhẫn lạ thường, đợi thằng bé hưởng đủ cái cảm giác oai vệ rồi mới theo nó đi về phía nhà dì Lưu.

Nhà dì Lưu nằm giữa con đường Thanh Liên, đi bộ từ ngã ba chỉ vài phút là tới. Ấy vậy mà lúc này, dưới những mái hiên hai bên đường, đã có không ít người dân Thanh Liên đứng túm tụm. Thấy Bùi Từ, một người lạ mặt xuất hiện, ai nấy đều tò mò, xì xào bàn tán, đưa mắt nhìn anh.

“Tiểu Quân này, cháu dẫn ai đến thế?” Một thím quen biết thằng bé hỏi.

“Dạ thưa thím Trương, đây là khách của nhà bà nội Lưu ạ.”

Con đường Thanh Liên vốn chẳng dài, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy chục nóc nhà lợp ngói cũ kỹ, dân cư đều là người quen mặt cả. Họ Lưu thì lại càng dễ nhận — cả con phố chỉ có đúng một nhà. Thành thử, Tiểu Quân vừa nói đến nhà họ lưu, thì mấy bà thím xung quanh đã ngẩng đầu nhìn nhau, như thể nghe thấy tin nóng hổi từ loa phát thanh phường.

Chỉ là, nhà dì Lưu bao năm nay, ngoài người con rể thứ hai làm ở trường đại học, thì chưa từng nghe nói có hậu sinh nào làm trong quân đội cả.

“Ê, từ khi nào nhà họ Lưu có người họ hàng mặc quân phục thế các bà nhỉ?”
“Chà, tôi sống ở đây mười mấy năm mà chưa nghe bao giờ đó nha.”
“Khoan khoan... có khi nào là đến đón con bé hôm qua Tuệ Trân đưa về không?”

Câu này vừa thốt ra, tức thì gật đầu râm ran:

“Đúng rồi! Tôi cũng nghe phong phanh là anh trai cô bé đó là bộ đội.”
“Thế thì chắc là cậu kia rồi!”
“Trời ơi, cậu này nhìn tuấn tú lịch sự thế. Không biết có người yêu chưa nhỉ?”

Lại có người huých huých Triệu Hoa Quế ngồi gần nhất:
“Chị Hoa Quế, chị lanh mồm lanh miệng, hỏi thử xem đi!”

Ngày hôm qua, khi Phương Tri Ý đến, dáng vẻ của con bé đã làm kinh ngạc những người hàng xóm này rồi. Từ cách ăn nói đến đi đứng đều cho thấy cô gái nhỏ là người được nuôi dạy cẩn thận. Da dẻ trắng trẻo, quần áo tuy không đắt tiền nhưng sạch sẽ, gọn gàng, khí chất hơn hẳn đám con gái nhà thường dân.

Trong mắt mấy bà hàng xóm, kiểu con gái như vậy thì chỉ có thể ngắm từ xa, chứ nhà nào mà có điều kiện cưới được về làm dâu? Không có tiền, không có quan hệ, đến gần cũng thấy tự ti.

Nhưng Bùi Từ thì lại khác.

Nếu con gái mình mà gả được cho một người như vậy… cuộc sống sau này còn cần sầu cái gì ?

Dưới sự xúi giục của mọi người, Triệu Hoa Quế định gọi Bùi Từ lại. Bùi Từ đã sớm nghe thấy tiếng xì xào của mấy bà thím. Với trẻ con thì anh còn nhịn được — một phần cũng vì anh sắp phải sống chung với một... "củ cải nhỏ", nên đành phải học cách kiên nhẫn từ bây giờ, còn những người lớn này ... vẫn là chạy trước thì hơn. Thế là, chưa đợi Triệu Hoa Quế mở lời, anh đã túm lấy Tiểu Quân, sải bước nhanh về phía nhà dì Lưu.

Sau lưng vang lên một tràng “ủa” ngơ ngác:

“Chạy gì mà chạy thế không biết!”
“Đây là... ngượng à? Mấy bà thấy chưa, đàn ông bây giờ ngượng kiểu này thì khó tìm vợ lắm nha!”
“Đúng đó! Đẹp trai mà nhát ! Quá lãng phí rồi !”

Tiểu Quân hí hửng dẫn Bùi Từ đến tận cổng nhà Lưu gia, chỉ tay vào trong sân rồi nói:
“Chị gái mới đến nhà bà nội Lưu hôm qua chắc đang ở đó đó chú giải phóng quân, chú tự vào đi nhé!”

Nói dứt lời, nó đã ba chân bốn cẳng chạy biến, cậu đang sốt ruột muốn đi khoe chiến tích “dẫn đường cho chú bộ đội” với lũ bạn nhỏ cùng xóm.

Bùi Từ dừng chân trước cổng, mắt nhìn vào trong sân. Một thằng bé gầy nhẳng đang chơi trò lăn vòng, còn bên kia là một cô bé tóc tết hai bím, ngồi yên lặng trên ghế đá, chăm chú khâu vá gì đó với đống vải vụn trong tay. Anh đoán chừng, cô bé kia chính là người cần đón.

Nhỏ nhắn, yên tĩnh, chắc cũng dễ dắt theo ... nhỉ?

Tiểu Quân đã chạy đi trước rồi, Bùi Từ lúc này mới nhấc chân bước qua ngưỡng cửa cao nửa thước, tiến vào trong sân: “Các cháu ơi, người lớn nhà các cháu có ở nhà không?”

Anh vừa hỏi xong, Đồng Nguyên đang lăn vòng chạy tới trước mặt Bùi Từ, nghiêng đầu nhìn anh hỏi: “Dạ, chú tìm ai ạ?”

Bùi Từ nở nụ cười, rồi mới lên tiếng: “Chú đến tìm dì Tuệ Trân, dì Tuệ Trân có ở đây không?”

Thằng bé nghiêng đầu quan sát anh từ trên xuống dưới, ánh mắt có phần cảnh giác nhưng cũng đầy tò mò. Đến khi thấy bộ quân phục chỉnh tề, ánh mắt liền sáng lên. Nó không hỏi thêm gì nữa, lập tức quay người chạy vào trong nhà, miệng hô toáng lên:
“Mẹ ơi! Có anh bộ đội đến đón chị Dạng Dạng rồi!”

Lưu Tuệ Trân nghe tiếng con trai, tay còn chưa kịp lau đã chạy vội từ trong bếp ra. Tiếp sau đó, bà ngoại và Phùng Thuý Chi cũng theo sau.

“Đồng chí đây chính là chiến hữu của Tri Lễ phải không? Mau mau vào nhà nói chuyện đã!” Lưu Tuệ Trân vừa thấy người thanh niên đứng ở sân liền đoán ngay được thân phận. Dáng người cao thẳng, khuôn mặt sáng sủa, ánh mắt bình tĩnh, khí chất vừa hòa nhã vừa có phần nghiêm nghị, đúng là người trong quân đội.

Bùi Từ vốn tưởng gia đình này chỉ là người giúp đỡ trông nom cô gái nhỏ, không ngờ mọi người lại nhiệt tình đến thế. Đương nhiên, anh không quên xuất trình giấy tờ chứng minh thân phận của mình. Đầu tiên, anh khiêm tốn chào hỏi mọi người, sau đó mới tự giới thiệu: “Cháu tên là Bùi Từ, là chiến hữu của Tri Lễ ở căn cứ. Cháu được Tri Lễ nhờ đến đón em gái.”

Giọng anh trầm ấm, dễ nghe, người lại tuấn tú. Cách cư xử khiêm tốn của anh càng khiến gia đình họ Lưu thêm quý mến.

Bà ngoại Lưu vội vàng tiến lên, hồ hởi nói: “Chà, cháu vất vả quá rồi! Mau vào nhà đã!”

Nói rồi, mọi người liền nghiêng người nhanh chóng mời Bùi Từ vào nhà. Anh gật đầu, chờ các bậc trưởng bối vào trước. Sau khi mọi người đã vào, anh định chào hỏi "cô gái nhỏ nhà họ Phương" một tiếng, nhưng cô bé vừa thấy anh cúi đầu nhìn mình một cái liền trốn ngay ra sau lưng bà ngoại Lưu. Bùi Từ đành phải bỏ cuộc.


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận