Bùi Từ ở lại Dung Thành tổng cộng ba ngày.
Ban đầu anh vốn định theo đúng lịch trình mà cùng đồng đội rời đi, ai ngờ sau khi gặp được Phương Tri Ý, vị trung đội trưởng nào đó lại bất ngờ đề xuất… thay đổi kế hoạch. Hơn nữa còn dời lịch trình sớm hơn một ngày.
Lý do đưa ra cũng hết sức đường hoàng: “Mọi người vừa trải qua huấn luyện tăng cường ba ngày, thể lực tiêu hao không ít. Tôi đề xuất toàn trung đội nghỉ ngơi thêm một hôm để hồi phục.”
Ban đầu, cả đội ôm tâm lý hóng chuyện, muốn xem Bùi Từ "gà bay chó sủa" mà vật lộn với việc chăm sóc trẻ con. Nhưng ba ngày huấn luyện cường độ cao đã khiến họ gần như kiệt sức, “rụng xương gãy gối”, không ai còn sức mà hóng hớt nữa . Khi biết Bùi trung đội trưởng cuối cùng cũng "đại phát từ tâm" cho họ nghỉ ngơi thêm một ngày, ai nấy đều cảm động đến rớt nước mắt, thi nhau cam đoan: “Trung đội trưởng anh cứ yên tâm! Về sau dù anh có bảo chúng em trèo đèo lội suối, lên núi đao xuống biển lửa, chúng em cũng không nửa lời oán thán!”
Trước khi rời đi, Bùi Từ còn cố ý đưa Phương Tri Ý đến bưu điện gọi điện thoại về cho cha mẹ ở Nam Thành để báo bình an. Tuy không được nhìn thấy cha mẹ, nhưng nghe giọng họ qua điện thoại có vẻ vẫn ổn, Phương Tri Ý cũng yên tâm hơn chút. Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc vì sợ làm chậm trễ hành trình của con gái, nên khi biết con ở bên kia mọi sự mạnh khỏe, cũng đã gặp được người tin cậy, liền vội vàng giục con cúp máy.
Lưu Tuệ Trân và Lưu Vĩnh Thành cùng nhau đưa hai người đến nhà ga. Hai ngày nay, Bùi Từ đã đưa Phương Tri Ý đi mua không ít đồ dùng, khiến cái gói hành lý nhỏ ban đầu giờ đã biến thành ba túi lớn. Cũng may Bùi Từ đã mua được vé giường nằm. Lưu Tuệ Trân và Lưu Vĩnh Thành nhìn chiếc giường nằm rộng rãi thì yên tâm vô cùng. Chuyến đi này, Dạng Dạng hẳn là sẽ thoải mái hơn nhiều. Vừa thấy điều này, hảo cảm của họ đối với Bùi Từ lại dâng lên vài phần.
Trước khi xe lửa lăn bánh, bầu trời bắt đầu lất phất mưa phùn. Phương Tri Ý nhìn những hạt mưa bụi nhẹ nhàng ngoài cửa sổ. Dung Thành mùa hè thường nhiều mưa, hiện tại chỉ là mưa nhỏ, không chừng lát nữa sẽ đổ mưa to. Lo lắng Lưu Tuệ Trân và Lưu Vĩnh Thành tiếp tục ở lại đây sẽ dính mưa tô, cô liền giục: “Dì, cậu, hai người mau về nhà đi ạ.”
Bùi Từ thấy cô sốt ruột, liền đi đến bên cửa sổ phụ nói: “Dì Tuệ Trân, cậu Vĩnh Thành, Dạng Dạng giao cho cháu, hai người cứ yên tâm về đi ạ.”
Lưu Tuệ Trân và Lưu Vĩnh Thành nghe Bùi Từ cam đoan nhiều lần, cuối cùng cũng rời đi. Nhưng đi chưa được bao xa, Lưu Tuệ Trân lại quay đầu nhìn thoáng qua. Xe lửa lúc này đã bắt đầu khởi hành, Dạng Dạng vẫn đứng bên cửa sổ, cách tấm kính, dì dường như vẫn có thể nhìn thấy Bùi Từ khom lưng cúi đầu nói chuyện với Dạng Dạng.
Một lát sau, Lưu Tuệ Trân mới do dự nói: “Anh cả, anh nói xem ... Bùi đồng chí là người tốt đúng không ? Sao em lại cứ thấy ... không yên tâm về cậu ấy nhỉ?”
Bùi Từ: …… ( Bùi đồng chí nào đó đang hắt hơi mấy cái liên tục.)
Thế nhưng, dù điều kiện tương đối ổn, trong lòng cô vẫn phập phồng bất an. Toa giường nằm dù gì cũng là khoang tập thể, lại không đóng kín hoàn toàn. Cửa sổ gió kéo tay, có thể dễ dàng kéo lên kéo xuống, ban đêm đi qua miền hoang vắng, chỗ giáp ranh biên giới hay vùng nông thôn hẻo lánh, cô từng nghe nói: có kẻ lợi dụng đêm tối leo cửa sổ vào khoang trộm đồ. Mà khoang giường nằm lại là nơi tụ tập nhiều hành khách có chút tiền, chẳng khác gì miếng mồi béo bở.
Vậy nên, đêm đầu tiên, Phương Tri Ý cứ ôm chặt chiếc túi quý giá vào lòng, tấm thân bé nhỏ cuộn lại trong chăn, tai dựng lên như mèo hoang, nghe động tĩnh cả đêm. Ai lỡ bước mạnh một cái là cô mở choàng mắt ra ngay, lòng bàn tay ướt mồ hôi vì hồi hộp. Sau vài lần như vậy, đến lúc mi mắt đã díp lại vì buồn ngủ, Phương Tri Ý chợt cảm thấy có người ngồi xuống bên cạnh mình.
Đang định cất tiếng, thì một bàn tay ấm áp, thô ráp bỗng bịt chặt lấy miệng cô. Phương Tri Ý giật mình, cứ ngỡ là trộm, sợ hãi giãy giụa, ý định gọi Bùi Từ. Nhưng còn chưa kịp thốt ra lời nào, giọng nói quen thuộc của Bùi Từ đã vội vàng vang lên: “Là anh!”
Nghe thấy tiếng Bùi Từ, Phương Tri Ý mới thở phào một hơi thật mạnh. Ngay lập tức, kiều khí trỗi dậy, phụng phịu trách móc người đang bịt miệng mình: “Đêm hôm anh không lo ngủ đi, ngồi đây làm gì?”
Mấy ngày chung sống đã giúp Phương Tri Ý và Bùi Từ thân thiết hơn nhiều. Tuy vẫn còn đôi chút giữ kẽ, nhưng cũng không đến mức câu nệ như ban đầu. Mà vốn dĩ tính cô cũng chẳng phải kiểu rụt rè, giờ đây cô nói chuyện với anh thoải mái hơn hẳn, thậm chí có chút “được đằng chân lân đằng đầu”.