Tống Trinh và Bùi Minh Tuyên biết con dâu sắp phải đi, trong lòng trăm phần không nỡ. Nhưng đã đến lúc thì vẫn phải đi thôi. Thế là, hai ông bà đem cái sự bịn rịn ấy biến thành động lực mua sắm. Cả nhà kéo nhau ra Cửa hàng Bách hóa, tay xách nách mang đủ thứ lỉnh kỉnh. Thậm chí, kem dưỡng da cũng mua liền một lúc năm hộp.
Phương Tri Ý nhìn đống kem mà vừa buồn cười vừa đau đầu:
"Năm hộp lận, nhiều quá rồi ạ."
Nhưng trong mắt Tống Trinh thì chẳng hề nhiều, thậm chí còn thấy chưa đủ:
"Nhiều gì mà nhiều! Thằng nhóc kia chẳng phải hay bôi ké của con sao? Tay nó to thế kia, bôi tí là hết veo. Hai đứa cùng dùng, năm hộp này đã thấm vào đâu."
"Mẹ, sao mẹ biết Bùi Từ cũng dùng kem dưỡng da?"
Phương Tri Ý tròn mắt, bật cười:
"Mẹ, sao mẹ biết Bùi Từ cũng dùng kem dưỡng da?"
Hồi đầu Bùi Từ đâu có để ý mấy chuyện này. Nhưng mùa đông ở biên cương, gió tuyết vần vũ, da mặt nứt nẻ đến bật máu. Phương Tri Ý thương, bắt anh phải dùng. Anh ban đầu còn lo đồng đội cười, đàn ông mà lại bôi kem, nghe đã thấy kỳ kỳ. Nhưng dùng rồi mới thấy khác, da không nẻ nữa, nhìn gương thấy trẻ ra mấy tuổi. Trong lòng anh thầm nghĩ, có như vậy mới xứng với vợ mình. Từ đó, ngày nào cũng lén bôi, chẳng bỏ hôm nào.
Tống Trinh liếc con trai, cười nửa miệng:
"Cứ đi ra ngoài là trên người thơm phức cái mùi ấy, mẹ ngửi một cái là biết ngay. Muốn không biết cùng khó."
Tống Trinh nói xong, Bùi Minh Tuyên liếc nhìn con trai. Dù không nói gì, nhưng ánh mắt lại đầy chế nhạo: Một thằng đàn ông mà lại để ý đến chuyện này sao?
Nhưng ông chưa kịp dứt ánh mắt thì Tống Trinh lại tiếp lời:“Dùng cũng hay chứ. Mẹ thấy lần này Tiểu Từ trở về trông trẻ ra hẳn. Còn ông xem ba con này, trước kia bảo dùng thì khăng khăng không chịu, đến khi thấy mình già rồi thì lại vụng trộm bôi, nhưng có ích gì nữa. Giờ khóe mắt đầy nếp nhăn, lần trước Nữu Nữu về còn bảo mặt ông nội như chằng chịt sợi chỉ cơ đấy.”
Phương Tri Ý thấy mẹ chồng trêu chọc cả con trai lẫn chồng mà không chút nương tay. Cha chồng thì đứng ngay cạnh, cô không tiện cười lớn, chỉ có thể mím môi mỉm cười.
Còn Bùi Từ thì không chút nể nang, anh nhìn thẳng vào ba mình, ánh mắt như đang nói: Hóa ra có người dùng ké mà không hiệu quả cơ đấy?
Bị vợ nói như vậy, Bùi Minh Tuyên cũng không chịu nổi. Ông vội kéo con trai vào thư phòng, để không nghe thấy những lời đó, ông coi như vợ mình chưa nói gì. Cách này ông đã dùng rất nhiều năm rồi, rất thành thạo.
Bùi Từ đương nhiên cũng đi theo ba, dù sao ở trước mặt mẹ thì anh cũng chẳng được yên thân.
Ngày rời đi, phía công an cũng mang đến tin tức quan trọng. Đứa con nuôi của Trần Thăng cuối cùng đã khai hết. Sau khi quay về quê, nó đã tiêu sạch số tiền cuỗm được. Trong lòng nó luôn oán hận, cho rằng mình đáng lẽ phải sống một đời sung túc, chỉ trách nhà họ Trần không cho nó cơ hội. Gia đình gốc của nó cũng chẳng khá hơn, vốn dĩ chẳng phải hạng lương thiện. Chúng tính toán rằng, nếu ông Trần c.h.ế.t đi, trong nhà chỉ còn bà Nhã Cầm bệnh tật triền miên và một cô con gái đã lâu không về, thì gia sản tất nhiên sẽ rơi vào tay đứa con nuôi kia. Vì thế, bọn họ lên kế hoạch, cố tình lái xe đ.â.m c.h.ế.t Trần Thăng. May thay hôm ấy Chu Giới Nhiên đi cùng, nếu không, e rằng khó toàn mạng.
Qua những cuộc thẩm vấn sâu, sự thật phơi bày: gia đình kia từ nhiều năm trước đã nung nấu ý định chiếm đoạt tài sản nhà họ Trần. Ngay cả đứa con nuôi mà Trần Thăng hết lòng thương yêu, hóa ra cũng chỉ là đứa trẻ mà chúng bỏ tiền mua về để phục vụ cho mưu đồ.
Sau vụ việc này, những kẻ đó chắc chắn sẽ phải trả giá, và sự trừng phạt dành cho chúng là điều không thể tránh khỏi.
Lên tàu rồi, viện trưởng Trương vẫn còn lắc đầu cảm thán chuyện của Trần Thăng, trong lòng thầm quyết định sau này không nên so đo hơn thua với ông bạn già ấy nữa.
Chu Giới Nhiên chợt nhớ ra, nói:
"À, đúng rồi. Sau vụ này, viện trưởng Trần sẽ không ở lại Bắc Kinh nữa. Ông ấy đã xin điều chuyển về Viện Nghiên cứu ở thành Tây, nhậm chức viện trưởng bên đó."
Ánh mắt viện trưởng Trương lập tức sáng rực. Vừa mới thề thốt không so đo, thoắt cái đã lóe lên vài phần tính toán:
"Viện nghiên cứu thành Tây nổi tiếng mạnh về mảng điện tử hàng không. Phương tiểu đồng chí, xem ra chúng ta sắp có thêm một nguồn viện trợ mới rồi!"
Phương Tri Ý thầm nghĩ: Cướp người thì cứ để viện trưởng Trương ra mặt.
Trần Thăng (ở nhà cũng bị người ta "tính kế"): Tôi còn đang què chân đây, Trương Khâu, ông có lương tâm không vậy?