Hai mắt Bùi Từ dán chặt vào gương mặt nhỏ nhắn của cô gái trước mặt, tâm trí trống rỗng. Một, hai phút trôi qua, anh vẫn không thể nào nhúc nhích. Chỉ đến khi cảm giác được lòng bàn tay mình đang bị một bàn tay mềm mại xoa nhẹ, cơ thể cứng đờ của anh mới như được làn gió xuân thổi qua ngày đông giá rét, từng tấc, từng tấc tan chảy.
Anh trở tay nắm lấy bàn tay cô, giọng nói khàn khàn như không phải của chính mình: “Dạng Dạng… Em nói thật không?”
Phương Tri Ý không dám khẳng định chắc chắn: “Còn phải đi bệnh viện kiểm tra đã.” Chỉ dựa vào chuyện chậm kinh nguyệt thì chưa thể kết luận được.
“Chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ.” Bùi Từ đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, dù vừa rồi có chút thất thần, nhưng khi lấy lại tinh thần, đầu óc bắt đầu "vận hành", trước hết cần phải đến bệnh viện để xác nhận, ngay lập tức.
Phương Tri Ý liếc nhìn đồng hồ, kim đã chỉ gần 7 giờ tối. Đại đa số các bác sĩ đã tan ca. Cô vội kéo tay anh lại: “Giờ này không chừng không có bác sĩ nào phù hợp đâu. Thời này khám thai đâu có nhanh như giờ, mình có đi cũng vô ích thôi.”
Bùi Từ khẽ vỗ đầu, vẻ mặt hối lỗi. Vừa mới nói bình tĩnh, hóa ra trong lòng vẫn hoảng loạn, quên cả giờ giấc. Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng: “Được, vậy mai sớm chúng ta đi bệnh viện. Dạng Dạng, em nghỉ ngơi trước đi.”
“À phải rồi, em muốn ăn gì tối nay, anh sẽ nấu cho em.”
Hiện tại Phương Tri Ý chưa có sự thay đổi rõ rệt trong khẩu vị, chỉ cảm thấy cơ thể vô cùng rã rời. Cô mệt mỏi lắc đầu, dựa vào ghế sô pha: “Em không muốn ăn gì đặc biệt cả, anh cứ tùy ý làm đi.”
“Được.” Dù sao khẩu vị của vợ thì anh thuộc như lòng bàn tay. Bùi Từ không hề lo lắng, anh dịu dàng hỏi tiếp: “Thế Dạng Dạng có muốn lên giường nằm một lát không?”
Chưa rửa mặt, thay quần áo nên Phương Tri Ý không thích lên giường. Cô cảm thấy sô pha trong nhà vẫn thoải mái nhất. Chiếc sô pha này Bùi Từ đã lót thêm một lớp bông dày để cô nằm êm hơn, bên ngoài còn trải một tấm da dê mềm mại. Dì Thư lại khâu thêm cho mấy chiếc gối ôm, nên dựa vào đây vô cùng dễ chịu.
“Không cần đâu, em cứ dựa trên sô pha một lát là được.”
“Được, vậy em nằm nghỉ đi, anh mở radio cho em nghe.” Giọng Bùi Từ đầy vẻ cưng chiều. Anh nhẹ nhàng đặt thêm một chiếc gối mềm sau lưng vợ, rồi xoay người bật radio. Sau khi dò đài đến một kênh hát kịch phù hợp, anh nhanh nhẹn chui vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Lúc này, Phương Tri Ý không còn mệt mỏi như trước nữa, nhưng cũng chẳng còn chút sức lực nào. Cô cầm một cuốn sách, dựa lưng vào ghế và chậm rãi đọc.
Còn Bùi Từ thì đang làm thịt một con gà. Để không làm ảnh hưởng đến vợ, anh cẩn thận đóng kín cửa bếp, sau đó mới “thùng thùng” băm gà.
Anh lấy ra nấm dại khô đã phơi từ mùa hè, ngâm vào nước ấm. Gà băm xong được rửa sạch máu, rồi cho thẳng vào nồi hầm.
Tiếp đó, anh chọn hai món xào mà vợ thích để chuẩn bị.
Bếp than đá vẫn luôn đỏ lửa, việc hầm thức ăn vì thế mà nhanh hơn hẳn. Chỉ sau khoảng một tiếng, bữa tối thơm ngon đã được dọn lên bàn.
“Dạng Dạng, uống chút canh trước nhé.” Bùi Từ vừa thổi cho bát canh bớt nóng, vừa đi về phía vợ.
Trước khi đưa bát canh cho Phương Tri Ý, anh dùng muỗng thử lại độ ấm, thấy vừa miệng mới đưa ra.
“Hay để anh đút cho em?” Bùi Từ đề nghị.
“Anh nghĩ gì vậy chứ?” Phương Tri Ý không nhịn được mà liếc xéo Bùi Từ. Cô chỉ mang thai chứ có phải bị liệt đâu.
Bùi Từ chỉ cười dịu dàng, nhìn cô từ từ ăn canh: “Dạng Dạng uống xong rồi ra ăn cơm nhé.” Nói rồi anh đứng dậy, bưng thức ăn ra.
Phương Tri Ý cầm bát canh, chậm rãi uống. Bùi Từ dùng gà mái tơ hầm canh nên nước canh đậm vị thịt gà, lại thoảng hương nấm dại thanh mát, hoàn toàn không có cảm giác béo ngậy. Nhiệt độ vừa phải, cô nhanh chóng uống hết một bát canh.
Ăn xong bữa tối, Bùi Từ lo hết mọi việc. Nước rửa mặt, rửa chân anh đều bưng đến tận giường cho vợ, không để Phương Tri Ý phải mệt nhọc một chút nào.
Sau khi tắm rửa xong, anh để cô lên giường nghỉ ngơi, đắp chăn cẩn thận cho cô, rồi mới bưng chậu ra ngoài.
Những ngày này Phương Tri Ý thật sự rất mệt. Nằm xuống không được hai phút, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc Bùi Từ trở về, nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc của vợ, lòng anh mềm như kẹo. Anh nhẹ nhàng lên giường, kéo cô gái đang say ngủ vào lòng. Anh đặt một nụ hôn lên trán vợ, sau đó nhẹ nhàng xoa bụng cô. Cuối cùng, anh mới cẩn thận tắt đèn, ôm vợ ngủ.
Sáng hôm sau, sau bữa ăn, hai vợ chồng cùng nhau đi bệnh viện. Thái Văn Quân và Du Ngu nghe tin em gái tới khám, có khả năng mang thai, Du Ngu lập tức dẫn cả hai đi kiểm tra. Kết quả xét nghiệm cần vài ngày mới có.
Biết cả hai đều sốt ruột, Du Ngu đã nhờ một vị Lão Trung Y trong bệnh viện đến khám riêng cho em gái. Vị bác sĩ này bắt mạch và xác nhận Phương Tri Ý đã có thai.
Khi có kết quả chính xác, cả Phương Tri Ý và Bùi Từ đều không giấu được niềm vui sướng trên mặt. Đặc biệt là Bùi Từ, anh vô cùng phấn khích. Anh nắm chặt tay vị bác sĩ và hỏi dồn dập: “Bác sĩ Trương, sức khỏe của vợ cháu thế nào ạ? Giai đoạn đầu thai kỳ cần chú ý những gì ạ?”