Các cán bộ nghiên cứu lão thành đều hiểu rõ tình hình, nhưng năm nay Viện Nghiên cứu đón một số tân binh, có mấy người ở trường đại học đã nổi tiếng.
Tuy nhiên, khi đến đây, mọi chuyện lại khác hẳn. Nơi này đúng là “rồng ẩn hổ phục”, ai cũng là những người có thành tích thực sự.
Một số người mới khó tránh khỏi cảm giác chênh lệch, nhưng không dám nói gì những người đi trước. Từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, họ đã nghe nói nơi này rất coi trọng thâm niên. Vì vậy, ánh mắt của họ bắt đầu để ý đến Phương Tri Ý, cô gái trẻ , nhưng đãi ngộ cực cao.
Do tính chất công việc bí mật, dù Phương Tri Ý đã là tổng thiết kế sư máy b** ch**n đ**, nhưng cô vẫn được gọi là “đồng chí Phương” tại Viện Nghiên cứu, và tên cô không được dán lên bảng vinh danh. Điều này khiến cô trở thành người trẻ nhất nhưng có đãi ngộ tốt nhất.
Bên cạnh cô thường có Chu Giới Nhiên và Viện trưởng Trương đi cùng, nên những người mới đến nghi ngờ cô được ưu tiên nhờ quan hệ. Hôm nay, khi thấy nhà ăn phục vụ món riêng cho cô, họ lập tức phàn nàn ầm ĩ, lớn tiếng nói rằng nhà ăn phân biệt đối xử, coi thường những người mới.
Vừa lúc đó, Trần Thăng cũng có mặt. Nghe thấy tiếng cãi vã, ông nhìn Trương Khâu, hừ một tiếng:
“Lão Trương, sao Viện Nghiên cứu của các ông lại biến thành dáng vẻ "chướng khí mù mịt" như thế này? Nghe kìa nghe kìa, chẳng phải là đang nhắm vào Dạng Dạng nhà chúng ta sao?”
Nói rồi, ông quay sang Phương Tri Ý, vẻ mặt nửa đùa nửa thật: “Dạng Dạng, giờ cháu đang mang thai, cháu lớn nhất. Nếu môi trường làm việc ở đây không tốt, chúng ta liền đổi một cái.Viện Nghiên cứu Tây Thành của chúng tôi sẵn sàng đón cháu bất cứ lúc nào.”
Thật ra những người này không ngu. Họ không dám đối diện trực tiếp với Phương Tri Ý mà chỉ mượn cớ nhà ăn để dò xét. Vì vậy, Phương Tri Ý cũng không bận tâm lắm.
Nhưng có Trần Thăng lúc nào cũng như "hổ rình mồi" lúc nào cũng chực chờ đào tường “đổ dầu vào lửa” như vậy, sao Viện trưởng Trương có thể ngồi yên được !
Ông vốn là người có tính cách mạnh mẽ, quyết đoán. Mấy năm nay, việc quản lý Viện Nghiên cứu của ông vô cùng nghiêm ngặt, đặc biệt chú trọng đến tinh thần đoàn kết và tương trợ.
Nào ngờ, một đám người mới "chân ướt chân ráo" đến đã muốn làm " con sâu làm rầu nồi canh".
Cho dù hôm nay không có Trần Thăng, ông cũng sẽ bí mật xử lý chuyện này. Chẳng qua, bây giờ chuyện xử lý không cần thiết phải bí mật nữa mà thôi
Nghiên cứu vốn đã đầy khó khăn, nên với vai trò Viện trưởng, ông phải đảm bảo tạo ra một môi trường thuận lợi nhất, giúp mọi nhà nghiên cứu có thể tập trung và phát huy tối đa khả năng của mình.
Sau chuyện ở nhà ăn, Phương Tri Ý không để tâm nhiều. Nhưng khi nghe Chu Giới Nhiên kể lại, cô biết người đứng đầu gây rối đã bị sa thải, còn những người khác bị giữ lại để quan sát.
Vào thời điểm này, các trường đại học không tự ý tuyển sinh bên ngoài, và việc được nhận vào Đại học Công Nông Binh đã là điều khó khăn. Huống chi, được vào Viện Nghiên cứu lại càng hiếm. Vậy mà họ lại dễ dàng đánh mất công việc cùng bao năm nỗ lực. Phương Tri Ý chẳng hề thương xót. Một người ganh tỵ, nếu còn ở lại Viện, có khi sẽ trở thành mối họa lớn. Viện Nghiên cứu vốn là nơi cần sự bình tĩnh để làm việc.
Ban đầu, cô định giấu Bùi Từ chuyện này, nhưng anh vẫn biết. Buổi chiều, khi đến đón cô, anh mắng thẳng người gây rối một trận: món ăn riêng là tiền của chính anh chi ra, vậy mà có kẻ hiểu lầm vợ anh.
Phải biết cô nương ngốc nhà anh bao nhiêu trường hợp lớn chưa thấy qua, nếu cô có lòng tham lam, thì còn ở lại Viện Nghiên cứu làm gì?
Phương Tri Ý bình tĩnh hơn Bùi Từ nhiều. Cô vừa an ủi anh, vừa thầm tự hỏi: phải chăng những thay đổi cảm xúc trong thai kỳ của cô không chỉ tồn tại trên cơ thể mình mà đã lây sang anh, khiến anh cũng trở nên nhạy cảm và lo lắng?
Bùi Từ lại chẳng nhận ra điều đó. Dạo gần đây, cảm xúc của anh có phần thất thường, nhưng khi nghĩ đến việc có thể chia sẻ mọi nỗi lo với vợ, anh thấy chẳng còn gì là quan trọng: “Nếu lúc em sinh mà anh có thể chịu đau thay em, anh cũng nguyện ý.” Với anh, chỉ là một chút thay đổi cảm xúc thôi, chẳng đáng bận tâm.
Phương Tri Ý dựa vào cửa xe, cười không ngớt. Chồng cô sao mà đáng yêu thế này.
Có Bùi Từ bên cạnh, Phương Tri Ý cảm thấy thai kỳ của mình không có gì khó chịu. Vì vậy, khi gọi điện thoại về cho cha mẹ, giọng cô vẫn nhẹ nhàng, ngược lại, Bùi Từ như thể mới là người mang thai.
Ở đầu dây bên kia, Phương Tuấn Khanh và Lý Đoan Ngọc không nhẹ nhàng được như con gái. Họ dặn dò không biết bao nhiêu lần. Lý Đoan Ngọc vẫn không yên tâm: “Dạng Dạng, đợi ba con ở đây xong việc, mẹ sẽ đến chăm sóc con.”
Mẹ muốn đến, Phương Tri Ý tất nhiên rất vui. Cô cười hì hì nũng nịu vài câu rồi cúp máy.
Cuộc điện thoại đến Bắc Kinh là Bùi Từ gọi trước. Bùi Minh Tuyên nghe giọng con trai thì không mấy hứng thú. Sau khi hỏi vài câu và biết Phương Tri Ý không ở bên cạnh, ông định cúp máy luôn.
Bùi Từ sớm đã biết địa vị của mình trong nhà không còn nữa, nên cũng không để tâm, ngược lại, anh còn không nhanh không chậm nhả một câu: “Cha, có người muốn nói chuyện với cha này.”
“Ai ?”
“Cháu gái của cha.”
Bùi Minh Tuyên: Hả? Cháu gái?