Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 48.




Hiện tại việc gọi điện thoại liên hệ với cha mẹ tốn nhiều thời gian hơn trước rất nhiều, bởi vì cha mẹ bị tạm thời đình chỉ công tác nên không thể gọi trực tiếp đến văn phòng Phòng Giáo Vụ.

Cho nên Phương Tri Thư chỉ có thể trước liên hệ chú Chu, sau đó lại nhờ ông ấy thông báo cho cha mẹ.

Chu Thừa Khang hôm nay lại vừa lúc không có tiết học, vốn định đi thư viện một chuyến, nhận được điện thoại của anh em nhà họ Phương, liền nói: “Tri Thư, cháu chờ một chút, hiện tại chú ký túc xã cho công nhân viên chức gọi cha mẹ giúp cháu.”

“Phiền toái chú Chu.”

“Khách sáo với chú Chu làm gì?” Chu Thừa Khang đáp sau đó lại nói: “Có điều, khả năng các cháu chờ lâu một chút, chú chạy đi gọi cha mẹ các chau lại đây khả năng cũng ohair mất nửa tiếng đấy." 

“Vâng, không sao cả, chúng cháu chờ được.”

Phương Tri Thư gác máy rời khỏi cửa sổ phòng thông tin, cúi đầu nói với em gái : “Dạng Dạng, chú Chu đi giúp chúng ta gọi cha mẹ rồi, có thể sẽ mất khá nhiều thời gian, em muốn chờ ở đây hay về nhà chờ?”

Phòng thông tin nằm ngay giữa khu người nhà quân nhân và doanh trại, là một căn nhà cấp bốn nhỏ, hai phòng trống lộng gió, quét vôi xanh nhạt, thoạt nhìn vừa đơn sơ vừa gọn gàng.

Trừ phòng làm việc của đồng chí trực điện thoại thì chỗ hai người đang đứng chính là khu vực công cộng – nơi mọi người phải xếp hàng đợi gọi. Nhưng do quân nhân đông đúc, người nhà cũng không ít, nên mỗi lần đến đây đều phải “xếp hàng như đi tranh công đánh giặc”, chẳng có nổi một cái ghế đặt xuống.

Phương Tri Thư thân là tham mưu, văn phòng có điện thoại riêng, lúc trước gọi về nhà đều là ở văn phòng của anh gọi đi nhưng tình hình lúc này có chút đặc biệt, cần có người chứng kiến khi liên lạc. Vậy nên anh dứt khoát dắt em gái đến phòng thông tin luôn

Thực ra, cũng chỉ khác nhau một chút là đến phòng thông tin liên lạc thì phải đứng xếp hàng, cùng lắm là đợi lâu một chút. Với đàn ông con trai như anh thì không sao, nhưng với một cô bé như cô, vừa mới vất vả ngồi tầu, từ một nơi xa đến, chưa quen thuộc thời tiết khí hậu, bản thân lại yếu ớt hơn người thường thì việc đứng lâu cũng là cả một vấn đề.

Nhưng Phương Tri Ý lại ngẩng đầu, khẽ đáp:

“Em muốn đợi ở đây.”

Cô sợ trở về sẽ lỡ mất cuộc điện thoại cha mẹ gọi lại, khó khăn lắm mới được nghe giọng họ, cô rất nhớ mong.

Giọng cô nhỏ nhẹ mềm mại, thái độ lại vô cùng kiên quyết, Phương Tri Thư gật đầu: “Được, vậy chúng ta cứ ở đây chờ.”

“Phương tham mưu, đây là em gái của anh sao?” Phương Tri Thư đang định dẫn em gái đi sang một bên chờ, chiến sĩ trẻ phụ trách ghi chép thông tin trong phòng thông tin hỏi.

Phương Tri Thư nhìn thấy chiến sĩ trẻ vẻ mặt khẩn trương, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung, nhàn nhạt gật đầu: “Đúng vậy.”

“Bên ngoài đang nắng gắt, lại nóng, đi về rồi quay lại cũng phiền. Nếu không... để em gái anh chờ trong này một lát nhé?” Cậu ta vừa nói vừa luống cuống kéo từ trong phòng ra một cái ghế gỗ cũ kỹ, “Cho... cho em gái anh ngồi. Có lẽ còn phải đợi lâu.”

Dứt lời, chiến sĩ trẻ không dám nhìn thêm, lủi nhanh vào trong như bị lửa đốt dưới chân.

Biên cương hè đến, trời chẳng nể nang ai. Nơi này ánh nắng dài lê thê như bài hát hành quân không có điểm dừng, ban ngày kéo mãi đến tận mười giờ đêm mới chịu buông rèm tối. Bây giờ mới chỉ bốn giờ chiều thôi, mà mặt trời đã thiêu đốt hừng hực như giữa trưa phương Nam, khiến người ta chỉ muốn lột da, lăn vào hầm băng ngủ một giấc.

Phương Tri Ý ngồi nép một bên trong bóng mát phòng thông tin, ánh mắt lơ đãng quét qua cửa sổ, dừng lại nơi mấy cây bạch dương bên ngoài đang xụi lơ như binh sĩ mới tập gục đầu giữa thao trường nắng cháy. Lá cây cuộn lại vì nóng, cành cũng chẳng buồn vươn lên, muốn che nắng cho người ta mà thân bất do kỷ. Nói ra thì tội, nắng biên cương chẳng phải thứ dành cho nữ nhi yếu ớt thưởng ngoạn, càng không dành cho cây cối mảnh mai mộng mơ.

Thật ra ngồi bên ngoài phòng thông tin cũng được thôi, nhưng chỗ đó có mấy cây bạch dương, bản thân cũng đã bị nắng phơi đến ỉu xìu hết cả. Cành lá rũ rượi, nhìn là biết chẳng còn hơi sức đâu mà che mát cho ai. Đã vậy, bóng cây thưa thớt đến tội, đứng dưới mà cứ ngỡ đang đứng ngay giữa thao trường, mặt trời chói chang rọi thẳng xuống đỉnh đầu, không chừa cho ai một tấc mát mẻ.

Bùi Tri Thư nhìn chiếc ghế chiến sĩ trẻ mang tới, bê tới đặt bên cạnh em gái, nói: “Dạng Dạng, em ngồi một lát đi.”


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận