Phương Tri Lễ vốn định ghé qua Cung tiêu xã mua ít hoa quả cho em gái, nào ngờ vừa vặn gặp phải Bùi Từ. Người này thấy anh chọn đồ xong liền tranh trả tiền và phiếu, anh cũng không từ chối — thật ra cũng từ chối không nổi, với độ dày da mặt của người kia, có đuổi cũng chẳng đi, nên thôi, để mặc hắn dính lấy mình mà theo tới đây.
Vừa tới nơi, Phương Tri Lễ đưa chùm nho đã rửa sạch cho em gái, sau đó cùng anh cả bước lên phía trước, hai người cao lớn đứng cạnh nhau như bức tường thịt vững chãi, vô hình che chắn mọi tầm nhìn đổ dồn về phía Phương Tri Ý. Anh còn không quên đề phòng mà đảo mắt quét một vòng, ánh nhìn như muốn hỏi: Nhìn cái gì mà nhìn?
Phương Tri Thư tuy lúc huấn luyện nghiêm khắc, tính tình chẳng dễ chịu gì, nhưng trong sinh hoạt thường ngày lại điềm đạm, ít nói. Ngược lại, Phương Tri Lễ thì nóng nảy, ai lỡ chọc giận là anh ra tay thật — không chút khách khí.
Thành ra khi Phương Tri Lễ xuất hiện, lại còn mang theo ánh mắt cảnh giác hệt như canh gác kẻ địch, mọi ánh mắt xung quanh đều tự giác thu lại. Huống hồ bên cạnh anh còn có cả Bùi Từ.
Phương Tri Lễ không dễ chọc.
Còn Bùi Từ… càng là ác ma!
Phương Tri Ý nhìn bóng lưng hai người chắn trước mặt mình, biết anh cả là lo mình bị người ta nhìn chằm chằm sẽ sợ hãi, nên mới đứng che đỡ phía trước. Nhưng cái vẻ đề phòng ra mặt của anh hai thì hơi quá rồi. Cô thật lòng cảm thấy không cần thiết. Dù sao ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, ánh mắt những người kia nhìn cô tuy nhiều, nhưng đều chỉ mang theo kinh diễm thuần túy chứ chẳng hề có chút xấu xa nào.
Chẳng qua là ánh mắt xã giao ngưỡng mộ thôi, có gì mà phải đề phòng như gặp kẻ trộm?
Hơn nữa, cô còn nhân lúc rảnh rỗi nhìn lại vài người. Dưới con mắt thẩm mỹ có chọn lọc của mình, cô phát hiện trong nhóm chiến sĩ kia cũng không thiếu người dáng dấp không tệ. Tuy chưa ai đủ khí chất như anh cả, nhưng có vài người cũng rất có duyên.
Nghĩ tới đây, Phương Tri Ý nhẹ nhàng kéo áo anh hai, khẽ nhăn mày làm nũng:
“Anh hai, anh đứng che mất gió của em rồi.”
Phương Tri Lễ nghe xong lập tức nghiêng người tránh ra một chút, lại cúi đầu lo lắng hỏi:
“Dạng Dạng nóng lắm à? Vậy anh quạt cho em nhé?” Nói rồi định giơ tay lên làm quạt.
“Không cần đâu, đứng vậy là được rồi,” cô bật cười, vừa dứt lời thì một luồng gió mát từ cửa lùa vào, thổi tung vài sợi tóc trước trán cô, nhẹ lướt qua sống mũi, khiến cô vô thức ngẩng đầu nhắm mắt hưởng thụ.
“Em nhích sang bên một chút,” Phương Tri Thư nghiêng đầu dặn, tưởng em trai thật sự che mất hướng gió.
Được hai anh trai chống lưng, Phương Tri Ý trông càng nhàn nhã, thoải mái. Cô nhớ lại những cuốn sách từng đọc, trong đó có câu: “Người đẹp đều bị chính quyền giấu đi.” Lúc đọc còn bán tín bán nghi, nhưng giờ tận mắt thấy ở căn cứ này nhiều người đẹp trai như vậy, cô bỗng thấy câu đó… quả thật có lý!
Căn cứ này trai đẹp thật nhiều !
Bùi Từ vừa rồi còn lo cô gái nhỏ bị đám đàn ông xung quanh làm cho sợ hãi. Ai ngờ khi lại gần mới phát hiện mình nghĩ sai quá rồi. Cô không những chẳng sợ, mà còn chủ động gạt tay Phương Tri Lễ ra, không cho anh trai che tầm mắt.
Bùi Từ tức đến mức bật cười. Rốt cuộc là nhát gan hay gan lì đây? Đây vẫn là cô bé vừa gặp anh đã đỏ bừng mặt, cúi đầu lắp bắp mấy hôm trước sao? Vậy mà giờ lại ngẩng đầu nhìn người khác không chớp mắt?
Cô làm thế là được sao?
May mà đúng lúc đó, điện thoại trong phòng thông tin vang lên. Chiến sĩ trực nhanh chóng bắt máy, sau khi xác nhận đối tượng cần tìm liền hô lớn:
“Phương tham mưu, điện thoại của anh!”
Phương Tri Thư gật đầu, bước lên nhận máy. Sau vài câu hỏi thăm ngắn gọn, anh quay người đưa điện thoại cho cô em gái đang sốt ruột chờ đợi bên cạnh.
“Cha mẹ, con là Dạng Dạng đây ạ.”
Phương Tri Ý cầm ống nghe, vừa nghe liền mở miệng gọi, giọng trong veo đầy lo lắng:
“Cha mẹ có khỏe không?”
Hai vợ chồng ở đầu dây bên kia nghe giọng con gái, vừa vui vừa chua xót, liền kể lại tình hình gần đây.
Ban đầu, theo lịch thì hôm nay Phương Tuấn Khanh sẽ bị đưa đi. Ai ngờ hôm qua, có hai người mặc đồng phục đến nhà, thái độ vô cùng khách sáo. Họ nói là đến đón hai vợ chồng lên phương Bắc.
Thậm chí, còn biết họ đang đợi cuộc gọi từ con gái nên đặc biệt cho lưu lại thêm một ngày.
Thái độ như vậy, so với những người bị đưa đi ở đại học Nam thì khác biệt một trời một vực. Hai vợ chồng cũng ngầm hiểu, chắc hẳn là nhờ đứa con trai cả.
Chẳng trách mấy hôm trước Tuấn Khanh dặn đi dặn lại rằng họ không cần quá lo lắng.
Giờ đối phương đã có thái độ ấy, cuộc sống sau này có lẽ sẽ dễ thở hơn. Để con gái yên tâm, họ chỉ nói mơ hồ rằng đang tạm thời ra ngoài học hỏi, rèn luyện thêm ít kinh nghiệm. Người cùng đi rất lịch sự, đối xử cũng tử tế.
Họ tin cô con gái thông minh sẽ tự hiểu được ẩn ý trong lời nói.
Phương Tri Ý quả thật hiểu. Nghe xong, lòng cô như trút được tảng đá lớn. Cô khẽ cười, ngẩng đầu nhìn anh trai cả. Có anh ở đây, cô liền thấy vững tâm.
Sau khi biết cha mẹ vẫn bình an, cô nhẹ giọng an ủi hai người, kể đôi chút chuyện mình đến biên cương. Tuy mới tới không lâu, nhưng lời cô nói đều là những điều tốt đẹp, ngập tràn sự hào hứng và quý mến với nơi này.