Xuyên Đến Thập Niên 70, Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Quân Nhân Soái Khí

Chương 52.




Vì Bùi Từ chủ động đề nghị đi mua nguyên liệu, Phương Tri Lễ chẳng khách sáo lấy một li. Đến Cung tiêu xã trong căn cứ, anh hăng hái chỉ huy: “Dạng Dạng à, hôm nay muốn gì cứ lấy, đừng có tiết kiệm! Càng mắc càng tốt!”

Anh vỗ ngực đầy khí thế như thể mình là người trả tiền vậy. Nhưng thực ra, phiếu lương thực, phiếu thịt, cả sổ tiết kiệm đã “vô điều kiện” chuyển giao vào tay em gái rồi. Mà người thật sự sẽ rút hầu bao hôm nay, không ai khác ngoài Bùi Từ.

Phương Tri Lễ không phải không có tâm kế. Tính toán trong lòng rất rõ ràng: hôm nay phải để Bùi Từ “đổ máu” một phen, cho tên này biết khó mà lui. Cũng hy vọng, hắn sẽ biết khó mà lui, đừng suốt ngày đến nhà anh ăn chực

Mặc dù Bùi Từ trong chuyện tình cảm có thể hơi đơ, không đúng, hoàn toàn chính là cọc gỗ phiên bản người, nhưng em gái mình như hoa như ngọc, ai nhìn vào mà không mê mẩn? Hiện tại còn nhỏ thế này đã mê người như thế, sau này lớn lên chẳng phải là khiến người người nhà nhà muốn “tranh nuôi dưỡng”?

Sợ là sợ Bùi Tử lửa gần rơm lâu ngày, bén lúc nào cũng không hay, mà em gái anh lại là cái rơm khô tỏa hương mềm mại biết đi, chẳng phải quá nguy hiểm sao?

Với lại em gái anh có thể đấu lại cậu ta sao, sự tinh ranh của cậu ta bản thân anh còn cảm thấy sợ ! 

Vì hòa bình tương lai, vì tấm lòng làm anh gương mẫu, Phương Tri Lễ quyết định: phải bóp mầm móng phản loạn này ngay từ trong trứng nước, không thể để nó nảy nở dù chỉ một giây!

Kết quả là Bùi Từ không sao cả, thậm chí còn hào phóng nói: "Đúng vậy, không chỉ hôm nay, sau này Dạng Dạng thích gì anh cũng mua."

Phương Tri Lễ: …

Phương Tri Ý nghe vậy, liếc nhìn hai người: Chậc, hay người nói thật đi, có phải ngoài thời gian huấn luyện hai người chính là ngâm mình trong tiểu thuyết không ? Đi dạo Cung tiêu xã mà cũng đi ra khí thể tổng tài bá đạo ?

Không thèm để ý đến hai đứa trẻ lớn xác đó nữa, Phương Tri Ý xoay người đánh giá Cung tiêu xã trước mặt.

Tòa nhà cấp bốn giản dị, mái ngói đỏ đã ngả màu theo thời gian, mặt tiền tuy không rộng nhưng chia làm ba gian rõ ràng — gian giữa là thực phẩm thiết yếu, bên phải là đồ dùng sinh hoạt, bên trái là quần áo, vải vóc. Dưới ánh đèn điện màu vàng mờ mờ, không gian nhỏ hẹp mang theo hơi thở đặc trưng của thời đại.

Tuy không sánh được với các cửa hàng bách hóa trong nội thành, nhưng nơi đây cái gì cần có đều có.

Bếp nhà các anh trước giờ chưa từng nấu cơm, vì vậy nhất định phải chuẩn bị một số gia vị cơ bản. Còn lại là mua thêm thịt và rau để dùng cho bữa tối nay.

Ở biên cương, người ta ăn thịt bò và thịt cừu là chính, thịt lợn tương đối hiếm. Nhưng phần lớn người trong căn cứ đều không phải dân địa phương, vì thế Cung tiêu xã vẫn có bán thịt lợn.

Chỉ là hôm nay đã muộn, thịt không còn nhiều, thịt ba chỉ cũng chỉ còn một miếng không được ngon lắm. Thịt bò và thịt cừu thì không nói, nhưng cũng đã hơi tái màu, không còn tươi.

Phương Tri Ý chọn lựa rất cẩn thận, cuối cùng vẫn lấy một miếng thịt bò, thêm miếng thịt ba chỉ kia, rồi mua thêm một miếng đậu phụ.

Đến lúc tính tiền, Bùi Từ lại tiện tay chọn thêm một quả dưa hấu to tướng, nói là để ăn tráng miệng sau bữa tối.

Dù sao người trả tiền và phiếu cũng là anh, Phương Tri Lễ dĩ nhiên không khách sáo.

Phương Tri Ý nhìn đống đồ đầy ắp trong tay, trong lòng có hơi tiếc rẻ. Aiz… Đợi sau này anh cả và anh hai đều không ở nhà, cô chính thức phụ trách việc mua thức ăn, nhất định sẽ không tiêu bừa như thế này nữa! Đồ trong không gian của cô vừa ngon vừa sạch, không tốn tiền, cần gì phải ra ngoài mua?

Bộ dạng này của cô lọt vào mắt Bùi Từ,

nhìn thế nào cũng giống như cô đang lo lắng vì tiêu tốn quá nhiều tiền. Trong lòng anh thấy vừa buồn cười vừa mềm lòng—cô gái mềm mại như vậy, ở nhà lại được nuông chiều, thế mà giờ đã bắt đầu biết lo tính toán chi tiêu rồi.

Anh xách đồ tới trước mặt cô, thấp giọng dỗ:
“Yên tâm đi, ăn một bữa cơm không làm anh nghèo được đâu. Muốn ăn gì cứ nói, đừng tiết kiệm.”

Phương Tri Ý ngẩng đầu nhìn anh, hơi ngẩn ra. Trong đầu thoáng qua một câu: thảo nào người này lại có "khí thế" như vậy, thì ra là có "tư bản" chống lưng.

Phương Tri Lễ bên cạnh nghe thấy thì chen ngay vào trước mặt em gái, không cam lòng bị lu mờ:
“Dạng Dạng, chẳng phải anh đã bảo em đừng tiết kiệm rồi sao?”

Tuy nói là tiền của Bùi Từ không cần tiết kiệm, nhưng đến phần của anh, em gái cũng không cần phải dè sẻn làm gì!

Nói xong, anh mua thêm hai hộp mạch nha cho Phương Tri Ý, nói là pha nước uống bổ cơ thể.

Tất nhiên, người trả tiền vẫn là trung đội trưởng Bùi của chúng ta.

Trước khi rời khỏi, anh cảm thấy vẫn còn thiếu thiếu, thế là lại bảo nhân viên bán hàng cân thêm một gói kẹo sữa Đại Bạch Thỏ.

Hoá đơn sao … vẫn tính vào hóa đơn của trung đội trưởng Bùi!

Phương Tri Ý ôm gói kẹo trong lòng, suýt nữa muốn khóc không ra nước mắt. Cô tiết kiệm chỗ nào chứ? Hơn nữa cho dù có tiền, cũng không tiêu kiểu này được! Không được, sau này tuyệt đối không thể dẫn họ đến Cung tiêu xã nữa. Cô rút lại suy nghĩ vừa rồi, họ chẳng phải “tổng tài bá đạo” gì cả, rõ ràng là “phá gia chi tử” thì có!

Chỉ tiếc hai người kia, đặc biệt là Bùi Từ, não lại không vận hành theo lẽ thường. Nhìn dáng vẻ của cô, anh còn tưởng cô xúc động sắp khóc, khóe miệng khẽ cong lên, trong lòng thầm nghĩ: Cô gái nhỏ này dễ dỗ thật đấy!


Bình luận không được tính để tăng cấp độ. Tài khoản không bình luận được là do: avatar nhạy cảm, spam link.
Mời bạn thảo luận, vui lòng không spam, share link kiếm tiền, thiếu lành mạnh,... để tránh bị khóa tài khoản
Xem thêm bình luận