Lúc này, Bùi Từ cúi người nhấc một giỏ nấm lên, giọng thản nhiên:
“Chúng ta về thôi, đừng làm phiền các dì nữa.”
“Đúng rồi.” Phương Tri Lễ gật đầu, tay cũng xách luôn giỏ còn lại.
Phương Tri Ý và Thái Văn Quân đi theo sau, vừa bước đi vừa chào tạm biệt mọi người xung quanh.
Đợi nhóm người họ khuất bóng, các chị dâu cũng cười nói rôm rả, đeo lại giỏ lên lưng, tiếp tục tản ra gia nhập đội nhặt nấm.
Dù sao đây cũng không phải công việc tính công điểm, chẳng ai thúc ép, nên ai nấy đều làm việc thoải mái, tụm năm tụm ba vừa làm ...vừa nhân tiện nói chuyện phiếm, à nhầm, giao lưu củng cố tình cảm tiện thể trao đổi thông tin rồi.
Một người cười nói:
“Nói chứ hai anh em nhà họ Phương đúng là chiều em gái ghê. Vừa rồi thấy đội trưởng Phương kia kìa, nhắc đến em gái là mặt tự hào thấy rõ luôn.”
Một chị dâu khác tiếp lời:
“Đúng đó! Các cô có biết Phương tham mưu không? Chồng tôi bảo, bình thường anh ta nghiêm lắm, mặt cứ như Diêm Vương. Vậy mà trước khi cô em gái tới đây, còn gọi riêng chồng tôi đến hỏi chuyện.”
“Ơ, hỏi gì thế?”
“Hỏi bọn trẻ con gái thường thích gì. Nhà tôi có hai đứa con gái mà, chắc nghĩ tôi rành. Nghe nói ga trải giường với vỏ chăn của cô em ấy là do Phương tham mưu đích thân đi thành phố mua. Các cô thấy chưa, cái vải hoa kia đâu có rẻ!”
Nói đến đây, trên mặt người phụ nữ lộ rõ vẻ hâm mộ. Thật lòng mà nói, hồi cô ấy còn là con gái, đến bố mẹ ruột còn chẳng đối đãi được như thế. Nhà có một anh trai với hai em trai, nhưng mẹ thì thiên vị, cái gì tốt cũng giấu cho con trai. Có lần, đợi cô ngủ rồi, mẹ mới dấm dúi lấy trái cây cho anh với hai đứa em ăn.
Anh cả ngoài miệng thì nói thương em gái, nhưng thực tế gặp chuyện gì vẫn cứ lo cho bản thân trước. Em gái lúc nào cũng là người bị bỏ lại sau cùng, chưa bao giờ được ai chăm chút như báu vật. Cho nên giờ nhìn anh em nhà họ Phương tận tâm tận lực vì cô em gái, cô thật sự vừa ngưỡng mộ vừa chạnh lòng.
Lại có người góp chuyện:
“Hôm bữa tôi cũng thấy, đội trưởng Phương còn xách về một đống vải lớn, nói là để may đồ cho em gái. Cái đống đó mà may quần áo chắc mặc mấy năm không hết.”
“Mặc sao hết được chứ!”
“Ừ, chắc chắn mặc không hết rồi. Nhưng mà… các cô có nghe Giang Hồng Mai nói không? Em gái đội trưởng Phương ấy, nghe nói sức khỏe không tốt. Không biết là không tốt tới mức nào?”
Thực ra, rất nhiều người trong khu nhà ở chỉ nghe nói đến Phương Tri Ý, hôm nay mới là lần đầu tiên thấy người thật. Vừa nhìn liền bị thu hút — trông như búp bê sứ, cười lên thì khiến người ta quên cả phiền não.
Cô bé ấy đúng là vừa yếu ớt vừa xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không dám chạm vào.
Thế nên khi Giang Hồng Mai nói cô bé sức khỏe không tốt, mọi người cũng tò mò, không biết là không khoẻ đến mức nào.
Nghe vậy, có người muốn nói lại thôi, há miệng hai lần mới nói: "Nghe nói thường xuyên phải uống thuốc."
Một người định nói rồi lại thôi, ngập ngừng vài lần mới khẽ lên tiếng:
“Nghe đâu… thường xuyên phải uống thuốc.”
“Trời đất, nghiêm trọng thế cơ à? Thế này thì sau này sống được bao nhiêu năm? Ôi trời, quần áo có đẹp đến đâu cũng chẳng bằng có một thân thể khỏe mạnh!” Mấy người vừa nghe xong liền xôn xao bàn tán, trong giọng nói đầy tiếc nuối. Cô gái nhỏ tốt như vậy, sao lại bệnh tật triền miên thế?
Lúc này, một giọng sảng sảng vang lên, cắt ngang không khí đầy suy đoán:
“Được rồi! Đừng nghe Giang Hồng Mai nói, cái miệng bà ta y như hố phân đầu làng, ai đi qua cũng dính mùi hôi!"
Đào Quế Vân từ phía sau đi tới, giọng nói dứt khoát, chắc nịch.
“Cô bé ấy đúng là nhìn qua thì hơi yếu một chút, nhưng dáng đi linh hoạt, tay chân nhanh nhẹn, vừa rồi còn thấy nhảy nhót nữa cơ mà. Sức khỏe không đến nỗi đâu.”
Bà sinh ra và nuôi lớn bao nhiêu đứa con, chỉ trừ đứa đầu không giữ được, còn lại đứa nào cũng khỏe mạnh, bà tự tin mình nhìn người không sai.
Chồng và con trai Đào Quế Vân đều là quân nhân trong căn cứ, chức vị không thấp. Con dâu là bác sĩ, con gái lại gả vào nhà giám đốc xưởng quốc doanh trong thành phố. Gia đình bà có thể xem như có chút thể diện trong khu nhà ở, lời nói ra cũng có trọng lượng.
Bà vừa mở miệng, đám người đang bàn tán lập tức im bặt, không ai dám hó hé thêm nửa câu.
Sau đó, Đào Quế Vân lại dịu giọng, nhẹ nhàng nói:“Nhà ai mà con cái hồi nhỏ chẳng từng ốm đau bệnh tật? Nhưng bây giờ con bé đã lớn, đang tuổi cần thể diện, lại càng cần người lớn biết giữ thể thống cho nó. Chuyện sức khỏe của một cô gái, dù có thật sự yếu một chút, thì đó là lỗi của ai? Có phải lỗi của bản thân nó đâu mà mang ra nói trước mặt bàn dân thiên hạ? Chúng ta là người lớn, lẽ nào lại không hiểu đạo lý này?”
“Bản thân con bé vì chuyện này đã thấy khó chịu lắm rồi, chúng ta lại còn buông lời bàn ra tán vào, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Người xưa dạy rồi, miệng nên tích chút đức, coi như cũng là để dành phúc cho con cháu mình sau này. Phải không mọi người?”
Lời này nghe thì nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta không phản bác nổi. Cô gái nhỏ đang ở tuổi tự trọng cao ngất, người ngoài nói một câu tưởng vô tâm, nhưng trong lòng người nghe lại như kim đ.â.m muối xát. Vốn đã yếu ớt, nếu vì vài lời bàn tán mà canh cánh trong lòng, tích lại thành bệnh thì chẳng phải người nói đã gây ra tội tày đình hay sao?